Đuổi Trộm.


Người đăng: Hungphat1999

Bất kì môn phái nào cũng coi đệ tử là gốc rễ của bản môn, một cái cây muốn
phát triển mạnh thì không chỉ cần bộ rễ to lớn mà còn cần bộ rễ đó còn phải đủ
khỏe mạnh, dẻo dai để đương đầu được với nhừng biến cố trên đời chứ không phải
phù dung sơm nở tối tàn, thằng sống lâu nhất là thằng thắng, đó mới là chân lý
lên lưu chuyền muôn thuở.

Đệ tử tu vi cao, tăng tiến nhanh là tốt nhưng như thế vẫn còn chưa đủ, một
thiên tài còn phải có tâm trí kiên định, trong bất kì hoàn cảnh nào vẫn phải
giữ được cho mình cái đầu lạnh, điều đó Huyền Minh Tông làm rất tốt, họ luôn
biết cách chăn đệ tử của mình từng ly từng tí một, và trong đêm hôm nay là một
trong số ít cách mà tông môn khảo sát đệ tử, những cặp mắt ẩn sâu trong bóng
đêm ở đằng xa kia vẫn luôn luôn dõi theo từng biến động trong Linh Mễ Cộc.

Linh Mễ là một loại linh thảo có dạng giống cây lúa với thân hình to lớn và
những chiếc lá màu vàng óng ánh rất mỏng nhưng lại cực kì cứng cáp mà sắc
lạnh, chỉ cần lướt qua thôi cũng đủ làm rách da tước thịt, những hạt thóc to
tròn bằng ngón cái tràn ngập các sợi linh khí tinh thuần ẩn bên trong tỏa ra
mùi thơm ngào ngạt thật làm cho người ta phải say mê.

Linh mễ có thể dùng để ăn trức tiếp, bóc vỏ thóc ra mà lấy gạo nâu cơm như
bình thường, hoặc có thể luyện loại đan bồi bổ nguyên khí, linh lực cấp tốc,
ngoài ra linh mễ cũng có thể được dùng làm thành phần chính trong một vài loại
đan gia tăng tu vi bậc cao... về sau, khi mà phơi lúa thành rơm nhất có thể
làm một loại chất đốt khá tốt trong luyện đan luyện khí, cho lên linh mễ được
trồng rất nhiều ở Huyền Minh Tông, ngoài mấy khu vực riêng của chấp sư, trưởng
lão, cùng một vài khu linh thảo trọng điểm của tông môn thì mấy chỗ nhỏ nhỏ
như Nam Mễ Cốc đều được dùng vào việc thúc đẩy các đệ tử tăng cường khả năng
cạnh tranh và tự tôi luyện với nhau trong bị mật, mà các đệ tử luôn luôn có
một loại tâm lý ra hết sức mà đấu, không hề biết đây là một buổi khảo hạch
ngầm, cả Quang Diệu và Lý Hồng Hoa cũng vậy.

hai người ngồi xổm trong bụi cỏ, ngay gần thửa ruộng ngoài cùng trồng Linh Mễ,
cả hai cẩn thận quan sát xung quanh cho đến khi chiếc lệnh bài của tiểu thư
rung lên, cấm chế báo động có kẻ hái trộm linh thảo đã được kích hoạt, cả hai
ngay lập tực nghiêm lại, Lý Hồng Hoa câm lệnh bài lên nhìn một chút liền nói
nhỏ "bên trái, có kẻ đang trộm linh mễ từ bên trái, lần này là bên phải... mấy
tên kia động rồi đó, chuẩn bị đi chỉ đợi cho mấy tên hộ vệ dồn hết sự chú ý về
bên kia thì lúc đó mới đến lượt của chúng ta ra tay."

Quang Diệu không nói câu gì mà chỉ từ từ gỡ lớp vải quân quanh lưỡi đao ra,
ánh hàn quang sắc lạnh léo sáng bên trong bóng đêm, một vài tiếng đầu pháp đã
được tạo ra ở đằng xa xa, những ánh hàn quang từ vũ khí, pháp khí tỏa ra, lấp
léo vào mắt của Quang Diệu, bắt lấy thời cơ hắn cùng cô tiểu thư của mình ngay
lập tực lao lên, tiến lại gần thửa ruộng linh mễ.

Lý Hồng Hoa nhanh chóng khởi động pháp khí, điều khiển chiếc vòng đồng chém
đứt mấy thân cây lúa ở gần, thân cây lúa rất cứng phải chém ba bốn lần mới đổ
được, lúc này, Quang Diệu ngay lập tức lấy trong người ra một tấm vải vuông
góc, cẩn thận nhặt mấy cây linh mễ bị chặt ngã để vào bên trong, tránh tranh
đi mấy cái lá lúa sắc bén.

'Vèo vèo vèo'

Một tiếng rít gió vang lên thật ác liệt, một lưỡi đao gió lướt trên thửa ruộng
chém về phía Lý Hồng Hòa đang điều khiển pháp khí cắt Linh Mễ, cô bé không sợ
mà vẫn tiếp tục khu động chiếc vòng đồng làm việc của mình.

Quang Diệu đứng phắt dậy, ngăn trước người của Lý Hồng Hoa, hít một hơi thật
sâu, cổ tay rung lên, lưỡi đao trong tay lập tức hóa thành những đạo hàn ảnh
quét về phía trước, lục quang lấp lóe, nhất tực lục trảm dễ dàng chia cắt
phong nhận thành sau mảnh nhỏ.

"Đi" Quang Diệu quát nhẹ một tiếng, rồi xông lên phía trước, chạy dọc theo bờ
ruồng với ý đồ ngăn cẳn người bảo vệ đang tiến tới gần, Lý Hồng Hoa nghe vậy
cũng không nói gì nhiều chỉ lẳng lặng thu vòng đồng lại, nhặt nốt mấy cây linh
mễ để vào trong tấm vải, bọc lại liền chạy nhanh ra khỏi Nam Mễ Cốc, chỉ cần
đi ra khỏi Nam Mễ Cốc thì những cây linh mễ này mới chính thức thành vật của
họ.

Nhưng chuyện đi trộm có bao giờ dễ như vậy, những căn thủy tên không biết từ
nơi nào phát ra tấn công về phía Lý Hồng Hoa, cùng lúc một người bảo vệ khác
nhanh chóng tiến lại gần, cô bé không sợ hãi luống cuống như một con gà mơ
giau có mà ngược lại rất bình tĩnh, bộ pháp nhanh chóng thay đổi né ra những
căn thủy tên.

Chỉ tiếc là tên bảo vệ đã đến nơi nếu không Lý Hồng Hoa đã có thể thuận lợi
rút khỏi đây, hắn rút từ hông ra một thanh nhuyễn kiếm, linh lực được rót vào
bên trong lưỡi kiếm làm ánh lên một màu lam lành lạnh, hắn huy kiếm chém ra
những đường kiếm khí màu lam gào thét tiến về phía trước, kiếm khí sắc bén như
dao cạo kèm theo hàn khí bưc người, đứng ngoài mấy trượng cũng cảm nhận được
cái lạnh do kiếm khí mang lại.

Chỉ là Lý Hồng Hoa dường như không bị ảnh hưởng nhiều cho lắm, mặt chỉ hơi
biến sắc nhưng ngay lập tức thân hình của cô bé nhảy lui về phía sau, hai chân
nhanh nhạy như cành liễu trước gió, thân hình phất phơ tránh thoát toàn bộ
kiếm khí sắc bén lạnh giá của đối phương, những đường kiếm khí bay qua khỏi
mục tiêu bay đi tứ tung, có cái va đập xuống đất, va vào thân cây, vào đá...
đều có một đặc điểm để lại đó chính là đóng băng.

Lý Hông Hoa trăng mặt, nếu như tháng trước không phải nổi hứng dùng điểm cống
hiến đổi lấy một môn thể thuật bộ pháp, Liễu Phong Bộ thì chỉ sợ hôm nay đã bị
dính đòn, nghĩ mà xem với thể chất của cô bé thì chỉ cần dinh phải một tia
kiếm khí đóng băng kia thôi chỉ đành nằm im một chỗ chờ đợi cho kẻ khác đến
bắt, Lý Hồng Hoa nhanh tay, ẩn dấu ném xuống đất những viên hạt giống được yểm
Thanh Đằng Thuật đã được chuẩn bị từ trước xuống đất rồi toàn lực khởi động bộ
pháp chạy thoát đi.

Có vẻ như tên bảo vệ kia không phát hiện ra những cái bẫy được đặt ngay trước
mặt hắn mà chỉ hét lên một tiếng " đứng lại" Liền vác kiếm đuổi theo, kết cục
thì ai cũng biết rồi đầy, hắn bị những sợi dây leo màu xanh chắc khỏe quấn
chặt lấy thân thể, không thể cử động tên bị trói chỉ đành giơ mắt ếch ra nhìn
Lý Hồng Hoa chạy thoát vào bóng đêm, mượn nhờ khu rừng mà thoát khỏi Nam Mễ
Cốc.

---

Quay lại với Quang Diệu, hắn ta lao lên phía trước ngăn cản bảo vệ tạo thời
gian cho tiểu thư nhỏ của mình chạy thoát, tên bảo vệ trước mắt khuôn mặt lạnh
giá không nói lên một câu gì, cả người bốc lên những sợi khí màu đen quay
cuồng.

Thanh đao trong tay Quang Diệu một lần nữa lại động, ánh đao thấp thoáng chém
về phía tên bảo vệ mặt lạnh, đường đao cực kì đơn giản chỉ là chém về phía
trước, nhưng tốc độ lại cực nhanh, nhanh đến mức tạo ra bóng mờ, phảng phất
như có tận mấy lưỡi đao đen nhanh như cắt chém về phía trước.

Thanh niên mặt lạnh thấy vậy vẫn không biến sắc, chân của hắn tản ra thứ ánh
sáng màu đen nhàn nhạt, hắn tung ra một cú đá tốc độ cao phá tan toàn bộ đường
đao của Quang Diệu.

Cái chân cứng rắn đỡ lấy lưỡi đao của Quang Diệu một cách không thể tưởng được
nhưng hắn không biến sắc chỉ thầm nói một câu " Kim Cương Quyền, chiêu thứ
nhất Kim Cương Pháo."

Ánh sáng màu vàng nhạt bắt đầu tỏa ra từ bàn tay Quang Diệu, cơ bắp cánh tay
phải đột nhiên phồng to ra đột biến, to hơn hẳn các bộ phận khác trên cơ thể,
các sợi gân guốc rung động, ẩn chứa sâu trong từng khối huyết nhục là sức mạnh
bị dồn nén đang chờ ngày bùng phát uy lực, Quang Diệu đẩy tay về phía trước,
nắm đấm nhanh như một quả đạn pháo oánh kích vào ngực của thanh niên mặt lạnh.

' Ầm ' một tiếng nổ thật là to, chỉ tiếc là tên mặt lạnh kia đã kịp dùng các
sợi khí màu đen tụ thành một tấm khiên ngăn cản cú đấm của Quang Diệu lên hắn
ta chỉ bị đẩy lùi về phía sau vài bước chứ chả có chút tổn thương nào, ngưng
khí tầng ba, đã trải qua mấy chục lần đấu pháp đâu phải là chuyện đùa.

Quang Diệu nhanh chóng đảo mắt về phía sau, Lý Hồng Hoa đã chạy thoát khỏi nơi
này, còn tên kia vẫn đang dãy dụa với đống dây leo trên người, hắn ta thở phào
một cái, ánh đao trên tay nhanh chóng huy động, chín đường hàn quan lấp léo
chém về phía trước.

Thanh niên mặt lạnh lúc này mới có chút nhăn mặt, hắn ta cảm nhận được uy hiếp
từ người thanh niên trước mặt, lúc này không đáng để liều mạng, hắn ta chịu
lùi về phía sau một bước để tránh bị thương nặng ngoài ý muốn, còn Quang Diệu
thì nhân cơ hội chạy thoát thân, tốc độ của hắn cực nhanh nhưng vẫn trong tầm
đánh của thanh niên mặt lạnh, Quang Diệu vẫn để lại một tia chú ý ở đằng sau
đề phòng bị đánh lén.

Thanh niên mặt lạnh định kết ấn thả ra một đường phong nhận như vừa nãy nhưng
lại thôi, tên bảo vệ bị trói đã thoát ra được, hắn ta ngay lập tức huy kiếm
chém ra những đường kiếm khí màu lam lạnh giá như vừa nãy tấn công Quang Diệu.

Kiếm khí rất lạnh nhưng chưa đủ để dọa sợ Lê Quang Diệu, nhưng hắn lại cảm
giác được nguy hiểm, không suy nghĩ nhiều Quang Diệu chạy sang trái rồi lại
bắn sang phải tạo thành một đường zic-zac khó hiểu né toàn bộ kiếm khí, để lại
những vết đóng băng trên linh mễ cùng mặt đất.

Thấy vậy, ánh mắt Quang Diệu lóe lên vẻ tàn khốc, dưới chân khẽ động, bàn chân
đạp mạnh một cái lên mặt đất, cả người hắn vọt về phía trước nhanh như một
viên đạn được bắn ra để lại đằng sau một vết chân in thât sâu vào mặt đất,
lưỡi đao trên tay phát quang ánh sáng nhẹ, ống tay áo bị gió thổi căng phồng
để lộ ra hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, Quang Diệu hít thở một hơi thật sâu,
huy đao vẽ trên không chung một loạt ánh hàn quang hướng về phía tên bảo vệ bị
trói đánh tới.

Tên bị trói dường như cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ phát từ ánh đao của
Quang Diệu, hai mắt híp lại quát lên một tiếng, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng màu
lam thật đậm, ngưng tụ thành một lưỡi băng gai góc bao phủ lấy thân kiếm, từ
nhuyễn kiếm hóa thành trọng kiếm.

Thanh niên bị trói huy kiếm băng chém về phía trước, ánh kiếm tỏa ra hàn khí
lạnh toát, như giao long quẫy đuôi mang theo từng đạo tàn ảnh hướng về Quang
Diệu trả đòn.

Ánh đao với ánh kiếm đan xen vào với nhau, hai bóng người thuận thế cũng đan
vào nhưng chỉ thoáng cái đã tách ra làm hai, Sắc mặt của Quang Diệu có chút
tái nhợt nhưng không sao, thân hình hắn cấp tốc lùi về phía sau dùng tốc độ
nhanh nhất chạy thoát vào rừng cây theo bước chân của Lý Hồng Hoa.

Còn tên bị trói, hắn vẫn đứng đo, lưỡi kiếm băng của hắn đã bị đập nát thành
trăm mảnh nhưng thân thể hắn không bị chút tổn thương nào, khuôn mặt vẫn rất
bình thường không có vẻ gì là vừa đánh

một trận với hai người.

Hắn chỉ nhìn về phía rừng cây một lúc liền chạy sang chỗ khác bắt trộm cố gắng
đêm nay kiếm chút đỉnh, tên bảo vệ mặt lạnh cũng vậy, hắn rất âm trầm nhìn về
phía Quang Diệu một lúc rồi cũng xoay người biến mất sau những thửa ruộng,
lùng bắt những tên trộm khác.

Ở một ngọn núi xa xa, có một người đàn ông nhẹ nhàng đánh một dấu tích vào bên
cạnh hình ảnh của Quang Diệu, cùng với rất nhiều người khác, kẻ được một chử V
màu đỏ tán thưởng kẻ lại được chữ X màu đen chê trách trong một danh sách đệ
tử rất dài.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #31