Trộm Linh Mễ(2)


Người đăng: Hungphat1999

Quang Diệu đợi Lý Hồng Hoa đi khuất khỏi tầm mắt liền mở hết cửa sổ ra cho ánh
sáng nó vào để xuẩn bị luyện tập vẽ phù pháp, hắn niệm lại trong lòng quyển
'phù pháp trụ cột' một lần nữa, mỗi ngày hắn đều bỏ thời gian ra học tập phù
pháp, phù lý trong quyển sách lên đã sớm thuộc lòng từng chữ, phù văn cái nào
là cái không huyền ảo, phức tạp, có loại phù văn thì có tính công kích, có
loại lại không có thay vào đó là trị thương, thậm chí có không ít phù văn cơ
sở rất tối nghĩa khó hiểu, tác dụng thì gần như là không có nhưng mà những thứ
này đều là cần phải học, những phù văn cơ bản này đều được lưu truyền tự thời
thượng cổ đến tận bây giờ không có lý nào lại không có tác dụng chỉ là tạm
thời chưa thể hiện ra được điều gì mà thôi.

Những phù văn có tính cơ sở này, có thể tùy ý chỉnh sửa, tổ hợp thành những
tân phù văn, tạo thành các loại phù pháp uy lực cường đại hơn bản gốc, dĩ
nhiên chuyện này còn ảnh hưởng bởi tu vi và ngộ tĩnh của phù sư chứ không phải
muốn chỉnh là được, chỉnh dễ thế thì ai chả là thiên tài.

Phù đạo có rất nhiều chủng loại, phân thành rất nhiều nhánh qua thời gian, có
cái phát triển trường tồn, có loại lại từ từ suy bại, chỉ có ngũ hành phù,
tượng hình phù, tự phù, họa phù, âm dương phù là vẫn còn trường tồn theo dòng
lịch sử mà bất kì ai cũng có thể dễ dàng tìm học, còn học được hay không đó
lại là chuyện khác.

Uy lực của phù pháp có thể không cách nào so được với với đạo thuật, nhưng phù
pháp lại có một ưu điểm cực kì lớn là thi triển cực nhanh mà tiêu hao lại nhỏ,
lại còn rất tiện mang theo bên mình nữa chứ, dù sao cũng chỉ là tờ giấy thôi
mà nhét đây chả được.

Chỉ có điều là học phù đạo rất khó, không phải muốn vẽ là vẽ được, mà còn phải
dựa vào việc luyện tập không ngừng, lặp đi lặp lại hàng trăm lần mới có thể
bước đầu nhập môn chế tạo ra một loại phù pháp nào đó, dĩ nhiên là còn phải có
cảm ngộ nhất định với phù văn, luyện phù pháp kiểu này cũng phải gọi là chày
da tróc thịt chứ chả kém luyện đan luyện khí, mà môn nào chả có ưu nhược điểm,
được cái này thì xác định là mất cái kia thôi.

Biết là vật nhưng Quang Diệu vẫn còn có chút lo lắng, nhất là việc phải lĩnh
ngộ phù văn, phải nói là khó khăn vô cùng, không biết đã có bao nhiêu người đã
phải đổ hết công sức, thời gian ra để tìm hiểu phù văn nhưng chỉ thu về được
một ít kết quả ít ỏi, thậm chí có không ít người còn không thể vẽ ra được hoàn
chính lấy một loại phù văn cao cấp, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận từ bỏ con
đường phù sư.

Quang Diệu lấy ra một tờ giấy trắng bình thường, một ít mực đã mài sẵn cùng
cây bút lông đặt ở trên bàn, trong 'phù pháp trụ cột' có ghi lại mấy loại phù
văn cơ sở tương đối dễ học, Quang Diệu nhìn qua một lượt liền chọn lấy một
loại phù văn ít họa tiết nhất, đơn giản nhất để học vẽ phù, 'an thần phù' có
tác dụng an thần định tâm, mà Quang Diệu cũng chả hiểu nó có tác dụng gì với
tu sĩ.

Quang Diệu niệm lấy một lượt Kim Cương Kinh xóa bỏ tạp niệm, lúc này mới cẩn
thận quan tưởng lại trong đầu từng đường, từng nét vẽ của an thần phù văn, phù
văn tùy cái có thể đơn giản hoặc phức tạp, nhưng chắc chắn một điều chả có cái
loại phù văn nào làm cho người nhìn có lấy một điểm mỹ cảm, mà ngược lại, chỉ
cần nhìn qua thôi đã khiến nhiều người phải khó chịu, buồn nôn vì những kí
hiệu quá kỳ quặc, cùng những đường nét vặn vẹo của chúng, Quang Diệu đã cố
gắng lựa chọn loại đơn giản nhất để học rồi mà đầu óc vẫn cứ choáng choáng
quay cuồng.

Giờ phút này, trong đầu của hắn xuất hiện một đoàn sáng thanh sắc đang không
ngừng vặn vẹo, cố gắng biến hình thành một vật gì đó, nó kéo dài, co lại, căng
ra, sau đủ loại biến hóa khó hiểu cuối cùng nó cũng sắp biến thành một loại
văn tự nào đó.

Đến lúc phù văn hình thành trong đầu Quang Diệu một tiếng 'ầm' vang lên trong
não làm cho hắn choáng váng đầu óc, gương mặt còn có chút trắng bệch.

Quang Diệu nhanh chóng ổn định lại tâm thần, nhìn ra bên ngoài, có lẽ bây giờ
là tầm khoảng ba, bốn giờ chiều tấm đó, vậy là hắn mất khoảng hai tiếng để
hoàn thiện bước đầu linh ngộ phù văn cơ sở, không sai biết lắm với trong sách
nói, phù văn cơ sở thôi mà linh ngộ nhập môn thì dễ thôi còn muốn đi sâu nữa
thì không phải ngày một ngày hai có thể làm được, thậm chí còn phải tính bằng
tháng, bằng năm.

Tìm hiểu phù văn vẫn chỉ là bước đầu tiên, muốn thành công chế tạo ra một tấm
phù pháp còn phải đi qua hai bước nữa, là khác phù trận và quan linh.

Sau khi linh ngộ được phù văn kế đến ta cần phải khắc nó lên trên lá bùa,
không phải cứ thế mà vẽ là được mà còn phải khống chế linh lực cùng với tinh
thần lực hòa vào mực đen từ từ khống chế cho ba cái hợp vào với nhau rồi vẽ
lên trên lá bùa hợp thành một loại phù trận, đến lúc này mới xem như hoàn
thành bước thứ hai.

Vào thời điểm khắc phù trận không cho phép bất cứ một sai lầm nào được diễn ra
dù nhỏ nhất, mỗi một đường nét phù văn đều phải vô cùng chuẩn xác, mà điều này
cần phải luyện tập thật nhiều, quanh năm xuốt thắng là chuyện bình thường.

Phù trận sau khi được khắc lên lá bùa thành công thì đến bước thứ ba, bước
cuối cùng quan linh tương đối là đơn giản, bước này chỉ cần dùng linh lực để
quán chú lên trên phù trận kích hoạt cho chúng hoạt động, sau này khi nào muốn
dùng thì chỉ cần hơi dùng một ít linh lực kích phát phù trận liền có thể tạo
ra uy lực của phù pháp.

Quang Diệu ngẫm lại an thần phù văn một chút nữa mới mở mắt ra, bàn tay nhanh
chóng cầm lấy bút lông chấm lấy một ít mực, từ từ vẽ phù văn lên tấm giấy
trắng, có chút giống nhưng không giống hoàn toàn làm lại, bức thứ hai thiếu
mất hai đường chéo làm lại, bức thứ ba vẫn còn sai làm lại... phải rất lâu sau
Quang Diệu mới vui vẻ gật đầu vì một phù văn giống y đúc trong đầu đang nghĩ.

Lần này hắn mới chuẩn bị vẽ lên tấm phù đầu tiên trong đời, trộn chu sa vào
mực, lấy ra một tờ giấy màu vàng, đây chính là một loại giấy đặc biệt được làm
từ vỏ cây đặc biệt có khả năng khắc vào phù trận và lưu giữ linh lực.

Việc đầu tiên Quang Diệu làm chính là ngồi điều tức, niệm kinh trừ bỏ tạp
niệm, để cho thể xác và tinh thần được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, mới
cầm bút lên chấm mực từ từ lưu chuyển linh lực kết hợp với tinh thần lực rót
vào bên trong mực chu sa, đầu bút đặt xuống tờ giấy dùng tốc độ chậm nhất vẽ
từng chút từng chút phù văn, trong đầu vừa cẩn thận nghiền ngẫm lại an thần
phù.

Kết quả là chỉ vẽ mỗi một cái phù văn đơn giản nhất mà mất thời gian gần một
nén nhang, đợi đến khi phù văn được vẽ xong, Quang Diệu mới phát hiện ra mình
lại túa một thân mồ hôi, giờ hắn mới để ý là tu tiên làm việc gì cũng vất vả.

Hắn cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tấm phù, hai mắt híp lại quan sát thật kĩ
phù văn, xác nhận không có chút sai lầm nào mới có thể yên lòng vươn hai ngón
tay phải ra, nhẹ nhàng chạm vào lá bùa điều động số lượng linh lực còn lại
trong cơ thể từ từ tuôn vào phù trận, trên phù văn dần dần hiện ra từng điểm
sáng, chúng từ từ nối vào với nhau thành một dải, cho đến khi toàn bộ phù văn
sáng lên lấp lánh, phù thành.

Mọi chuyện đều cực kì thuận lợi, mặc dù chỉ là cơ sở phù pháp rất dễ để học
nhưng Quang Diệu vẫn cực kì mừng rỡ cấm lấy tấm phù vừa mới vẽ xong quan sát
thật kĩ.

"Nhưng mà tấm phù này dùng để làm gì nhỉ?" Quang Diệu nhìn tấm phù một lúc
trong đầu như mới có điều hiểu ra, liền dán vào trong cơ thể, dùng chút ít
linh lực còn sót lại kích hoạt phù trận, ngay lập tức một luồn khí lạnh chạy
thẳng lên đầu hắn làm Quang Diệu tươi tỉnh không ít, hiện tại mặt trăng to
tròn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ đã bắt đầu nhô lên cao, thay cho mặt trời chiếu
sáng thiên địa.

---

Mười hai giờ đêm, ở một chỗ sơn cốc gần khu ngoại môn, nơi có một dòng sông
nho nhỏ chảy qua hai bên thửa ruộng rộng lớn, từng mảnh từng mảnh ruộng có lớn
có nhỏ gần mẫu, nhìn lướt qua toàn bộ nơi đây cũng phải hơn trăm mẫu ruộng chứ
chả ít.

Ở Nam Mễ Cốc này không chỉ có trồng Linh Mễ mà còn có không ít Long Nha Thảo,
Kim Tuệ Hoa, Củ Ngân Xác, Huyết Sắc Trùng Rễ... đều là loại linh thảo đáng giá
không à, bên phải thì trồng linh thảo, bên trái thì trồng Lĩnh Mễ mới nảy ra
các hạt thóc sữa xanh non, thỉnh thoảng còn có không ít người qua, kẻ lại
trông coi các thửa ruộng, ở xung quanh đang có không ít bóng đen bịt mặt mượn
nhờ bóng tối ẩn nấp, trong đó có hai người Quang Diệu và Lý Hồng Hoa, mượn nhờ
lệnh bài để xâm nhập vào nơi đây.

"Cỏ vẻ như đêm nay không chỉ có chúng ta hành nghề." Quang Diệu dùng ánh mắt
âm trầm liếc nhìn xung quang, đêm nay trăng rất sáng, từ dưới nhìn lên có thể
không thấy được gì nhưng từ dưới nhìn xuống lại khác, Quang Diệu có thể thấy
không ít người đang ẩn nấp xung quanh sơn cốc.

"Kệ bón nó, múc tiêu của hai chúng ta chỉ là linh mễ thôi không cần quan tâm
tới đống thảo dược kia, chặt mang về độ tầm mười cây lúa là đủ một tháng tu
luyện." Lý Hồng Hoa vừa nói vừa nhìn lên trên trời, nơi anh trắng đang bị hấp
thụ bở một cái trận pháp vòng tròn cự đại bên trên.

" Tại sao không lấy thêm mấy cây linh thảo kia?" Quang Diệu nghi hoặc hỏi,
phải biết là mấy loại linh thao kia, cây nào cũng có giá trị gấp mấy lần linh
mễ.

" Vì bên đó là do đệ tử ngoại môn canh giữ, yên tâm đi ngoại môn không chạy
sang tạp dịch được đâu mà lo." Nghe câu trả lời của Lý Hồng Hoa, Quang Diệu
liền ồ lên một tiếng, không nói gì nữa mà chăm chú quan sát trận pháp bên
trên.

Một cái vòng tròn ánh sáng màu trắng với những họa tiết hoa văn khó hiểu đột
nhiên ngừng hấp thụ ánh trăng lại, thỉnh thoảng lại phát ra từng tiếng ‘ùng
ục’ vang lên như đang khuấy nước trong vại.

" Sắp rồi chuẩn bị đi." Lý Hồng Hoa đột nhiên căng thẳng lên.

Lúc này từ trong vòng tròn cấm chế từng luồng nước màu ngà sữa từ bắn ra, hóa
thành vô số hạt nước mưa rơi xuống từng mảnh Linh điền, liên tục không ngơi
nghỉ.

Quang Diệu mặc dù đứng ở ngoài Linh điền rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được
một cách rõ ràng trong không khí đang nồng đậm một loại lực lượng rất dịu nhẹ
nhưng cực kì đậm đà.

Càng quỷ dị hơn chính là trong lúc nước mưa màu ngà sữa đang rơi không ngừng
thì những mảnh ruộng linh thảo phía dưới lại các chồi non xanh mơn mởn liên
tục đâm lên, còn các cây linh thảo thì dùng mắt thường thấy được chúng đang
điên cuồng phát triển.

Các thửa ruộng linh mễ bên phải thì các hạt thóc non bắt đầu kết thành những
bông lúa vòng óng to chắc, đến lúc nước mưa màu ngà sữa đột ngột dừng lại thì
các thửa ruộng Linh điền bên phải bỗng nhiên biến thành một vùng đất vàng kim
óng ánh, bên trong là vô số cây lúa trĩu hạt cao nửa trượng.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #30