Càn Nguyên Tôi Thể Dịch.


Người đăng: Hungphat1999

Quang Diệu cầm trên tay tờ giấy hướng dẫn cách chế biến Càn Nguyên Tôi Thể
Dịch trong lòng có chút bận tâm, tờ đan phương này là do Lý Hồng Hoa đưa cho
hắn từ tôi hôm qua lúc phân chia linh mễ.

Đây là một loại linh dịch cấp thấp lấy Linh Mễ làm nguyên liệu chính vừa có
thể luyện thể lại vừa có thể tăng trưởng tu vi, mà luyện chế cũng rất dễ dàng,
thậm chí phàm nhân cũng có thể làm được, nó còn không cần đến đan lô hay khống
hỏa mà luyên đan sư thường hay dùng để luyện, mà ngược lại nhìn kiểu gì Quang
Diệu cũng thấy nó giống lấu ăn hơn là luyện dịch.

Thật ra hắn còn chả biết Lý Hồng Hoa kiếm đâu ra tờ đan phương này nhưng mà
cũng kệ có là tốt rồi còn đòi hỏi gì nữa, Quang Diệu chạy lên Quỷ Thị một
chuyến tìm mua lấy mấy loại nguyên liệu phụ gia còn thiếu, Càn Nguyên Tôi Thể
Dịch yêu cầu nguyên liệu không hiếm vì chỉ cần mấy loại thảo dược lâu năm một
chút như nhân sâm trăm năm, linh chi trăm năm... ở phàm trần thì mấy loại thảo
dược này còn quý hiếm, giá cả trăm lượng vàng một cây chứ chả đùa, nhưng ở đây
thì bỏ ra độ chục viên linh thạch mua về cả đống vì nó chỉ có một chút tác
dụng với tu sĩ cấp thấp, hiếm ở đây chỉ là hiếm Linh Mễ, nghe bảo bốn trăm
viên linh thạch mới mua được một cây chứ chả ít mà mỗi cây chỉ được có sáu hạt
thóc.

Mà mỗi lần luyện dược mất tận sáu hạt, như thế chả khác nào Quang Diệu đang
mang bốn trăm viên linh thạch ra đánh cược nó cúng phải tầm tầm vào khoảng một
thanh pháp khí trung phẩm, thành công thì không sao nhưng mà thất bại thì quắt
hết cả ruột.

Quang Diệu đi về nhà liền chạy vào phong bếp nhanh tay dóm lấy một lò lửa, bắc
lấy một nồi nước sôi.

Trong lúc chờ đợi hắn lấy ra tờ đan phương so lại các loại dược liệu một lần
nữa ""Nhân sâm trăm năm, Dương Kỷ già cỗi, Khởi Bạch bảy mươi năm, linh chi đỏ
trăm năm. . ." Mọi thứ đều đầy đủ cả, chỗ nguyên liệu này đủ cho bốn lần luyện
Càn Nguyên Tôi Thể Dịch ứng với bốn cây Linh Mễ mà Quang Diệu có, đêm qua chỉ
tiêu trộm lấy mười cây linh mễ không thực hiện được cũng thật là tiếc.

Dẹp bỏ tạp niệm trong đầu, hắn một lần nữa nghiên cứu lại tờ đan phương, theo
như trong giấy ghi thì luyện Càn Nguyên Tôi Thể Dịch cần phải tuân thủ theo
quy trỉnh phối nguyên liệu, không được tùy ý sửa đổi trình tự nguyên liệu nếu
không liền luyện dược dịch thất bại.

Mỗi nguyên liệu sẽ được ninh lửa nhỏ trong khoảng một chén trà rồi mới được bỏ
nguyên liệu khác vào tiếp tục ninh tiếp trong vòng một chén trà cứ lòng vòng
như vậy cho đến nguyên liệu cuối cùng, quy trình này cần phải đặc biệt để ý
đến nhiệt độ, phải duy trì ngọn lựa phát nhiệt thật ổn định, chờ đến khi nào
các nguyên liệu phụ gia được chiết xuất hết dược tính thì vớt cặn ra bỏ thêm
linh mễ vào đợi đến khi nó hòa tan toàn bộ vào dược lực khác thì tắt lửa đậy
nắp để thêm một lúc nữa để cho dược lực hoàn toàn quyện vào nhau thì lúc này
mới xong, thành phẩm sẽ là một chất dịch màu trắng đục, có mùi rất thơm.

Quả nhiên Càn Nguyên Tôi Thể Dịch chỉ là cấp thấp nhất 'Đan dịch ', liền đan
dược cũng không được tính, luyện chế còn không cần tiêu hao linh lực, càng
không cần dùng đến đặc thù địa hỏa, thiên hỏa, đan hỏa..., chỉ cần cẩn thận
một chút thì phàm nhân cũng có thể luyện thành, nhưng nó lại thắng ở cái
nguyên liệu, Linh Mễ không phải hàng cấp thấp mà ai cũng có thể sờ vào được ít
nhất là tu sĩ tầng dưới chót như Quang Diệu, mang đi luyện chế Càn Nguyên Tôi
Thể Dịch còn có chút phí phạm nhưng ít ra còn tốt hơn lấu cơm chay.

Nhưng mà luyện chế đan dịch cũng không phải dễ dàng như vậy liền thành, cái
ninh một chén trà kia chỉ là thời gian ước lượng chứ không phải là thời gian
cố định, nó xấp xỉ vào tầm năm phút nếu tính theo thời gian ở kiếp trước, muốn
ninh bao lâu còn cần phải căn cứ vào kinh nghiệm của đan sư cùng khối lượng
dược liệu.

Quang Diệu bỏ đan phương sang một bên đem nắp nồi mở ra bên trong nước nổi
bong bóng sủi rất mãnh liệt, thấy vậy hắn liền rút ra vài cây củi đang cháy hạ
nhiệt độ xuống lúc này mới đem cắt miếng nhân sâm trăm năm để vào bên trong,
tiếp tục quan sát miêng nhân sâm ở trong nồi lăn lộn lung tung.

Trong khoảng thờ gian này Quang Diệu rất chú ý vào trong nồi nước, khống chế
nhiệt độ rất cẩn thận chỉ để cho nước sủi lăn tăn chứ không mạnh lên được, tầm
khoảng một chén trà sau hắn lập tức bỏ thêm vào vị dược liệu thứ hai Dương Kỷ
Già Cỗi, mà thực ra thì Quang Diệu còn chẳng biết đã đến lúc bỏ thêm dược liệu
vào hay chưa, hắn chỉ dựa theo cảm giác mà ném vào thôi, mong là thành công.

Hai loại dược liệu trong nồi nước sôi lăn qua lăn lại, từ từ đem nước nhiễm
lên một tầng màu vàng nhàn nhạt, "vậy chắc là đúng rồi chứ nhỉ" Quang Diệu
nhìn nồi nước có chút nghi hoặc tự hỏi, đang loay hoay có lên vứt tiếp vào bên
trong loại dược liệu thứ ba hay không.

Khống hỏa, thời gian, những thứ này đều cần từ từ tích lũy kinh nghiệm, mà
cái dạng kinh nghiệp này Quang Diệu có thể nói là hắn hai bàn tay trắng.

Vì vậy hắn cũng chỉ có thể làm đúng theo đan phương, cứ canh thời gian chuẩn
cinf lại dựa theo cảm giác mà bỏ vào nồi dược liệu tiếp theo.

Rất nhanh liền nửa canh giờ đã đi qua, lúc này tất cả nguyên liệu phụ gia đã
được đầu nhập vào trong nồi nước, cặn bã đã được vớt sang một bên, lúc này chỉ
còn lại một nồi nước màu đen nhạt, bốc lên cái mùi rất gay mũi, Quang Diệu hít
một hơi thật sâu, lấy ra một cây linh mễ ngắt lấy toàn bộ hạt thóc bên trên,
cẩn thận dùng hai bàn tay chà xát linh mễ.

Lớp vỏ ngoài cứ như là một tờ giấy lụa mỏng manh đua nhau vỡ vụn rơi xuống để
lộ ra hạt gạo màu trắng óng ánh thuần khiết tỏa ra mùi thơm sửa béo thoang
thoảng, "linh khí ẩn chứa bên trong thật là tinh thuần." Quang Diệu thầm khen
một tiếng.

Cầm trong tay sáu hạt gạo linh mễ, hắn cố gắng niệm lấy Kinh Cương Kinh trảm
đi tạp niệm giữ cho tâm linh bình tĩnh không có lấy một chút gợn sóng, vị dược
liệu cuối cùng này đáng giá cực kì nhưng bốn trăm linh thạch, nếu mà thất bại
thì chỉ có nước quắt ruột nhịn đau, khóc không ra nước mắt.

Quang Diệu cắn răng ném hết sạch linh mễ vào trong nồi rồi lại thấp thỏm chờ
đợi, nhưng mà khí ném vào linh mễ so với các loại nguyên liệu trước kia bỏ vào
nồi chả có chút điểm giống nào, Linh Mễ vừa rơi vào nước sôi bên trong liền
bắt đầu có chút hòa tan nhưng rất chậm.

Quang Diệu tập trung toàn bộ linh thần vào bên trong nồi nước, hắn có cảm giác
nồi nước cần nhiệt độ lớn hơn, đặc biệt là linh mễ, Quang Diệu cảm giác cần
phải tăng cao nhiệt độ mới kích thích được linh mễ hòa tan dược lực được.

Thế là không chút nào do dự, hắn liền ném vào bên trong lò lửa vài thanh củi,
gia tăng nhiệt độ lên cao hơn.

Ào ào ào ~

Trong nồi nước càng thêm sôi trào, lúc này nguyên bản còn lơ lửng bên trên mặt
nước mấy hạt linh mễ lập tức hòa tan, dùng mắt thường cũng có thể thấy được
từng tia dược lực của linh mễ hòa vào bên trong các loại dược liệu khác, nhưng
mà do nhiệt độ đột nhiên lên cao cho lên tốc độ bốc hơi cũng tăng đột biến,
nhanh một cách mà Quang Diệu không thể nào hiểu được, vẻn vẹn không tới một
chén trà nồi thuốc đã chỉ còn lại hơn một phần ba một chút.

Lúc này nồi nước đã cô đặc thành dịch thể nhớt nhớt có màu trắng ngà sữa tỏa
ra mùi thơm sữa béo ngậy, vậy là hoàn thành rồi, Quang Diệu tắt lửa đậy nắp
lại, để thêm một lúc nữa, "nhưng mà bao lâu?" Quang Diệu ậm ờ về vấn đề này,
sau một cái nháy mắt hắn quyết định để thêm một chén trà nữa thì thôi.

Hắn lấy ra mấy cái bình ngọc đã chuận bị từ trước để chứa Càn Nguyên Tôi Thể
Dịch, một nồi này chia được bốn bình đầy, một bình bình lưng nửa, dùng tiết
kiệm chắc là được chín ngày.

Cầm lấy chín bình Càn Nguyên tôi Thể Dịch trên tay Quang Diệu liền chạy vào
trong phòng đóng cửa lại, ngồi khoanh chân lên giường, cấm lấy bình linh dịch
lưng nửa đổ hết vào trong miệng, một dòng nước ấm chảy vào trong khoang miệng,
lập tức hắn cảm nhận được một hồi khoan khoái rất là dễ chịu khó có thể bình
dung được.

Càn Nguyên Tôi Thể Dịch lúc này dường như là vật sống chả cần Quang Diệu phải
nuối vào, dòng nước tự mà đua nhau chảy vào trong bụng của hắn, lưu lại hương
vi của dòng sữa tươi nguyên chất, thực sự trong cuộc đời của hắn chưa từng
được nếm thử.

Nhưng chỉ một khắc một luồng khí cực nóng từ trong bụng hắn xông lên, nhanh
chóng tản ra tứ chi cắt đứt cảm giác tận hưởng của hắn.

Một luồn linh khí cực kì tinh thuần chạy khắp kinh mạch, thậm chí nhiều chỗ
kinh mạch bạc nhược cảm cảm thấy có chút đau đơn căng phồng, không chỉ thế hắn
còn có thể cảm nhận được có những tia dược lực chảy vào trong gân cốt huyết
nhục, Quang Diệu không do dự chút nào, lập tức điên cuồng vận chuyện Tụ Linh
Nhất Khí Quyết luyện hóa Càn Nguyên Tôi Thể Dịch.

Nhưng chỉ một lúc sau sắc mặt của hắn chợt biến đổi, hắn nhăn mày lại, toàn
thân run lên, da dẻ hiện lên màu đỏ sẫm từng luồn bạch khí bốc lên, bắp thịt
dưới da nổi lên cuồn cuộn kèm theo là những đường gân dai dẳng, cùng lúc đó,
xương cốt toàn thân đột nhiên vang lên tiếng nổ lách cách.

Lúc này dược lực của Càn Nguyên Tôi Thể Dịch mới thật sự bộc phát thật sự,
không chỉ có linh khí tinh thuần mà nó còn có một đoàn khí nóng bốc lên xuyên
qua tứ chi bách hải ngấm vào toàn thân, Quang Diệu chỉ cảm thấy thân mình nóng
như lửa đốt không thể chịu nổi.

Hắn hít một hơi thật sâu, vội vàng chuyển đổi cách hành khí Kim Cương Quyền
luyện hóa dược lực của Càn Nguyên Tôi Thể Đan, mặc dù cách này không hấp thụ
được nhiều linh khí chuyển hóa thành linh lực nhưng ít ra nó còn hấp thụ được
tối đa dược lực tôi thể, dược lực ngày càng bốc phát ra mạnh mẽ làm cho Quang
Diệu có chút trắng mặt.

Một canh giờ sau, màu da của Quang Diệu mới bắt đầu chuyển về màu sắc bình
thường, âm thanh của huyết nhục, gân guốc, xương cốt bị dược lực tôi luyện
cũng dần ngừng lại, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, không chỉ thân thể được tôi
luyện mà linh lực cũng tăng trưởng không ít, cứ đà này trước kì khảo hạch tăng
lên ngưng khí tầng hai không phải là chuyện đùa.

Quang Diệu cực kì vui vẻ trong lòng chạy ra ngoài tắm tắp cho thoải mái.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #32