Người đăng: Hungphat1999
Mấy ngày tiếp theo Quang Diệu liên tục dùng pháp khí mộc phi kiếm để luyện Khu
Vật Thuật, chỉ tiếc là hiệu quả thì không được cao cho lắm, mặc dù thanh mộc
kiếm đã có thể di chuyển được trong không chung nhưng tốc độ di chuyển của nó
không nhanh, nói đúng hơn thì là chậm như rùa bò, vừa bay được một lúc thì run
run chao đảo rất khó điều khiển cho dù Quang Diệu cố gắng thế nào đi chăng
nữa.
Cảm giác có gì đó không đúng cho lắm, Quang Diệu nghĩ mãi, nghĩ mãi mới nhớ ra
là "không phải pháp khí cần tế luyện cấm chế mới sử dụng được sao?" Quang Diệu
thật không thể tin được là mình quên mất chuyện quang trọng như vậy, hắn tự gõ
đầu mình một cái rồi chạy lên Đạo Thư Các dùng điểm cống hiến tích lũy mấy
tháng nay đổi lấy mấy quyển điển tịch viết về pháp Khí mang về tiểu viện.
Mất nửa buổi để đọc Quang Diệu cũng đã hiểu sơ sơ về pháp khí rồi, dựa theo
những ghi chép trong điển tịch lúc nãy thì uy năng của pháp khí lớn nhỏ ra sao
còn phải phụ thuộc vào phẩm chất của chúng, mà phẩm chất của pháp khí được
phân chia dựa theo cấp bậc cấm chế và số lượng tầng cấm chế của thanh pháp khí
đó.
Pháp khí có từ một đến chín tầng cấm chế là pháp khí hạ phẩm, từ mười đến mười
tám tầng cấm chế chính là pháp khí trung phẩm, mười chín đến hai mươi bảy tầng
cấm chế là pháp Khí thượng phẩm, hai mươi tám đến ba mươi sáu tầng cấm chế thì
là pháp khí cực phẩm, còn thanh pháp khí phi mộc kiếm trên tay Quang Diệu chỉ
có hai tầng cấm chế là hàng hạ phẩm pháp khí thuộc về hạng chót, tí nữa thì
còn không được nhập phẩm, thêm một chi tiết nữa là cấm chế của pháp khí được
gọi là Nhân Sát Cấm Chế.
Sau khi ba mươi sáu tầng nhân sát cấm chế hợp nhất lại làm một thì sẽ thành
Địa Sát Cấm Chế lúc đó thì pháp khí sẽ hóa thành linh khí uy lực bất phàm có
thể đốt núi, nấu biển, khai sơn hóa lộ, uy lực không chỉ gấp pháp khí năm lần,
mười lần, cho dù là hạ phẩm linh khí thuộc dạng chót nhất cũng có cái giá gấp
một phần ba cực phẩm pháp khí, thâmn chí nhiều lúc còn là gần gấp đôi.
Linh khí cũng được phân cấp như sau, từ một tầng Địa Sát Cấm Chế đến mười tám
tầng cấm chế là linh khí hạ phẩm, mười chín tầng cấm chế đến ba mươi sáu tầng
cấm chế là trung phẩm linh khí, từ ba mươi bẩy tầng cấm chế đến năm mươi tư
tầng cấm chế là thượng phẩm linh khí, còn từ năm mươi năm tầng cấm chế đến bảy
mươi hai tầng cấm chế là hàng linh khí cực phẩm.
Về phần từ bảy mươi hai tầng Địa Sát Cấm Chế hợp nhất trở lên thành Thiên Sát
Cấm Chế, từ linh khí hóa thành pháp bảo có năng lực di sơn đảo hải, ngạnh háng
thiên lôi, hóa đất thành sa mạc trong truyền thuyết thì cũng chỉ gọi là nhắc
qua chứ điển tịch không nói gì nhiều, làm cho Quang Diệu rất là hứng thú với
vấn đề này, nếu là như thế thật chẳng phải pháp bảo còn đáng sợ hơn cả bom
nguyên tử từ kiếp trước sao? Thật là hết sức thú vị mà, nhưng mà Quang Diệu
chỉ đành ấn cái sự tò mò đó lại vào sâu trong lòng, hắn còn chưa đủ tư cách để
biết những chuyện đó.
Trên đời này không có gì là chính xác tuyệt đối, thì đương nhiên phương pháp
dựa vào phẩm chất mà phán đoán uy năng của pháp khi, linh khí... cũng vậy,
trong mỗi tầng cấm chế không chỉ tồn tại các tầng cấm chế tăng phúc uy lực mà
còn có cả các tầng cấm chế chuyên đi khắc chế những tầng cấm chế khác, làm
giảm đi một phần uy lực của toàn bộ cấm chế, còn lý do tại sao phải luyện
những tầng cấm chế suy giảm uy lực đó thì Quang Diệu không biết, chuyện đó
thuộc về linh vực luyện khí rồi trong điển tịch không có nhắc tới.
Hơn nữa, muốn xém pháp khí sử dụng mạnh hay yếu còn phải xem công pháp tu
luyện của chủ nhân có thích hợp với thuộc tính của pháp khí đó hay không đã,
chả hạn như người luyện hỏa hệ công pháp cho hắn dùng một cây cực phẩm pháp
khí hệ băng thì tự hỏi phát huy ra được mấy tầng uy lực? Được bốn phần là còn
may, chắc cũng chỉ ngang với pháp khí trung phẩm?
Mặt khác còn phải xem đến cả vấn đề tu vi nữa, người có tu vi khác nhau cũng
sẽ thi triển ra uy lực pháp khí hoàn toàn khác biệt, giờ mang ngưng khí tầng
một với ngưng khí tầng ba đi so sử dụng pháp khí hạ phẩm, nếu mà bỏ hết đi yếu
tố công pháp, loại pháp khi... thì chắc chắn ngưng khí tầng ba sẽ phát huy ra
uy lực của pháp khí hạ phẩm tốt hơn ngưng khí tầng một.
Quang Diệu đặt quyển điển tịch kia sang một bên, cầm lên quyển sách dày chưa
đến hai mươi trang dạy cách tế luyện pháp khí bắt đầu tham ngộ, một lúc sau
hắn đã tìm hiểu thấu triệu cách tế luyện pháp khí, thực ra thì nó chỉ có mấy
trăm chữ lên cũng khá là dễ thấu hiểu, nhưng đó là do đây chỉ là cách tế luyện
pháp khí đơn giản nhất, thô sơ nhất so sao được với mấy kiểu huyết luyện,
trọng luyện... mấy kiểu cao cấp tốn cả mấy chục ngàn điểm cống hiến?
Quang Diệu hưng phấn cầm thanh kiếm trên tay, há miệng phun ra từng dòng từng
dòng linh khí màu lam, chảy vào bên trong thanh mộc kiếm, thanh pháp khí
thoáng cái đã hấp thu sạch sẽ những dòng linh khí kia, trên bề mặt bắt đầu
hiện lên những đường họa tiết khó hiểu bao bọc toàn bộ thanh mộc phi kiếm,
nhìn sơ qua thì có vẻ những đường hoa văn này rất là toán loạn nhưng nhìn kĩ
lại thì thấy chúng được sắp xếp rất là chuẩn xác cấu tạo thành một loại trận
pháp nào đó, đây chắc hẳn là cấm chế.
Quang Diệu nhanh tay, dựa theo tế luyện pháp khí trình tự mà làm, hai tay
nhanh chóng kết ấn, tại trước mặt ngưng kết thành một cái phù triện chữ 'Diệu'
đánh thẳng vào tầng thứ nhất cấm chế, lúc này, Quang Diệu lại tiếp tục dùng
pháp quyết dẫn dắt phù triện từ từ hòa vào tầng thứ nhất cấm chế.
'Ooong' một tiếng, thanh phi kiếm run, Quang Diệu vui mừng không nhịn được gật
đầu một cái, hắn lau đi những giọt mồ hôi trên trán, cám thán nghĩ "mới chỉ
luyện một tầng cấm chế thôi mà đã hao hết bảy phần linh lực rồi."
Thanh mộc kiếm này bây giờ đã chính thức là của hắn, ngoài Quang Diệu ra thì
không ai có thể điều khiển được nó, trừ khi tế luyện lại một lần nữa, xóa đi
chữ 'Diệu', đó chính là một dấu ấn được ngưng kết lại từ tinh thần và linh lực
của Quang Diệu, cho dù có là ngưng khí tầng sáu đi chăng nữa cũng khó lòng mà
tế xóa đi ấn ký đó được, dĩ nhiên thì Quang Diệu chết thì đó lại là một truyện
khác.
Mất thêm nửa ngày nữa Quang Diệu mới hoàn thành xong việc tế luyện cấm chế
tầng hai của mộc phi kiếm, đợi ngồi thêm một lúc nữa hồi phục lại hoàn toàn
linh lực thì hắn sẽ thử khu vật lại một nữa.
Nhưng lần này Quang Diệu trước khi dùng Khu vật thuật, hắn đã dùng một phần
linh lực kích hoạt thanh tiểu kiếm khiến cho một tầng ánh sáng màu vàng bao
bọc lấy thân kiếm, lúc này Quang Diệu mới dùng Khu Vật Thuật đem thanh mộc
kiếm hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng mờ mờ không ngừng xoay chuyển bay mua
trên không chung một cách hết sức dễ dàng chứ không như trước kia bay chậm hơn
cả rùa bò.
Quang Diệu hưng phấn đến kịch kim đây là lần đâu tiên hắn chính thức sử dụng
phi kiếm bảo sao không hưng phấn cho được, nhìn đám ánh sáng màu vàng liên tục
chém vào thân cây trước mắt để lại trên đó những vết chém chằng chịt làm cho
con người ta thật là thích thú.
Quang Diệu liên tục điều khiển mộc phi kiếm cho đến khi linh lực toàn thân hao
hết sạch mới thôi, Sau đó lại lẳng lặng nhắm mắt điều tức, trong đầu Quan
Tưởng lấy Nhân Tâm La Hán dẹp bỏ tạp niệm trong đầu để có thể chuyên tâm chậm
rãi hồi phục linh lực cho đến khi mọi thứ trở lại như bình thường, Quang Diệu
tiếp tục khu động mộc phi kiếm, luyện tập khu vật thuật đến tận chiếu tối mới
chịu dừng lại.
Hắn nhảy xuống ao tắm rửa, cả ngày đã mệt mỏi cần phải có chút thư giản, nhìn
mấy vết chém sắc bén trên thân cây Quang Diệu ra vẻ rất hài lòng gật đầu, hắn
thật không nghĩ tới thanh mộc kiếm nhìn có vẻ đơn giản thế kia lại có thể sắc
bén được như vậy, Quang Diệu hoàn toàn tin tưởng lưỡi kiếm kia có thể dễ dàng
cắt xuyên qua lớp da thịt của mình, nhưng mà thanh mộc kiếm này vẫn còn nhiều
điểm hết sức hạn chế.
Điểm đầu tiên là nó quá ngốn linh lực, với tu vi ngưng khí tầng một điểu khiển
pháp khí vẫn có chút miễn cưỡng, dù cho Quang Diệu cố gắng hết sức không chế
linh lực cũng chỉ khu động được khoảng chín đến mười phút là cùng.
Hạn chế thứ hai chính là khoảng cách điều khiển, bán kinh khu động của Quang
Diệu chỉ có tầm ba trượng trái phải, ra ngoài ba trượng thì phi kiếm bắt đầu
trì trệ có lúc còn không nhận lệnh, ra ngoài năm trượng thì thanh mộc kiếm sẽ
tự động cắt đứt sợi dây khu vật rơi xuống đất, đó chỉ là tính ở khoảng cách
trong tầm mắt, nếu như là ở đằng sau gáy thì mọi truyện còn khó khăn hơn.
Nếu như chỉ với hai khuyết điểm trên thì Quang Diệu cho rằng cứ từ từ tăng
tiến tu vi sẽ tụ động khắc phục được hai nhược điểm trên, cho lên hắn cũng chả
quan tâm nhiều cho lắm, cứ như vậy mà tiếp tục không ngừng cần mẫn luyện tập
khu vật thuật, nhưng mấy ngày sau Quang Diệu phát hiện mình đã không còn cách
nào để tăng lên khả năng điều khiển khu vật thuật được nữa thì liền dừng lại
chuyên tâm vào tôi thể với đao pháp hơn, điều này có lẽ là do hạn chế bởi tu
vi, Quang Diệu cũng nghe nói rất nhiều đạo thuật cần tu vi nhất định mới có
thể luyện thành viên mãn.
Hơn một tháng tiếp theo Quang Diệu tập trung chủ yếu vào ba việc chính là ban
ngày tôi thể Kim Cương Quyền cùng luyện đao Phong Trì Đao Pháp, ban đếm luyện
Tụ Linh Nhất Khí Quyết từ từ tăng tiến tu vi với chỉ tiêu ba ngày hai viên
đan, một viên tụ khí đan và một viên tôi thể đan để có thể hạn chế lớn nhất
ảnh hướng sấu của đan dược.
Hôm nay trời mới sáng sớm, sương vẫn còn đọng lại trên những lá cây xanh mướt,
Quang Diệu đã vác thanh đao của mình ra ngoài, đứng ở một chỗ thoáng đãng,
tính tâm vận công, một lúc sau đột nhiên Quang Diệu trừng mắt uy mãnh, nộ phát
trùng quan, huyệt thái dương gồ lên, cơ bắp phìn to đẩy những sơi gân hiện lên
lớp da ngăm đen, dùng thanh đao của mình điên cuồng chém vào không khí xung
quanh cơ thể, gió theo đường đao mànbắt đầu nổi lên.
Ánh đao giống như tia chớp màu xám lấp léo xung quanh Quang Diệu, nhưng chưa
dừng lại ở đó hắn ngày càng gia tăng tốc độ xuất chiêu, giờ phút này ánh đao
nhanh đến mức huyễn hóa ra vài đường xám xịt lưỡi đao giống nhau như đúc.
" Phong Trì Đao Pháp tiểu thành, Nhất tức cửu trảm." Quang Diệu hét lên một
tiếng, chỉ thấy ở giữa không chung cùng lúc xuất hiện chín đường đao chằng
chít phía trước, lúc này Quang Diệu mới thở phào một hơi dừng lại, ba tháng từ
nhập môn lên tiểu thành, quả nhiên thiên phù võ học của hắn vẫn không kém đi
được tấc nào.