Trộm Linh Mễ(1)


Người đăng: Hungphat1999

Khoảng thời gian trước đây phải nói là Quang Diệu rất chăm chỉ tu luyên, cứ
khi nào vừa làm từ Phế Đan Phòng trở về hắn ngay lập tức liền trèo lên giường
ngồi xếp bằng, bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên, đẩy cơ thể rơi vào trạng
thái 'thiền' loại bỏ tạo niệm, trong tâm quan tưởng lấy vị Nhân Tâm La Hán thổ
nạp luyện khí, trong lòng cũng tự niệm lấy pháp quyết Tụ Linh Nhất Khí Quyết
mà bắt đầu chậm rãi thổ nạp thiên địa linh khí, khởi động quá trình tu tiên
dài dòng buồn chán.

Chỉ có điều cho dù hắn có cố gắng chăm chỉ tu luyện đến thế nào đi chăng nữa
cũng không tiến bộ thêm được bao nhiêu, chỉ sợ là đến trước kì tiểu khảo Quang
Diệu khó mà lên được ngưng khí tầng ha

Nhưng mà dù sao thì chuyện này Quang Diệu cũng đã đoán trước được lên không để
tâm nhiều cho lắm, một tu sĩ bình thường có tư chất kha khá không lạm dụng đan
như Quang Diệu thì thường mất hơn nửa năm để lên ngưng khí tầng hai, còn cái
chuyện cắn một đống đan dược, bỏ gốc lấy ngọn để nhanh chóng tiến cấp thì
Quang Diệu chả dám dây vào, vốn dĩ tu tiên quan trọng chính là quá trình nước
chảy đá mòn, cứ từ từ mà tiến không có gì phại vội vàng cả đáng chắc căn cơ
tạo cái móng thật vững chắc cho tiên lộ mai sau, con ngựa mà có cao to khỏe
mạnh đến mấy đi chăng nữa mà không có bộ móng vứng chắc cứng rắn thì sớm muộn
cũng phải ngã đau, các cụ đã có câu chưa học bò đã lo học chạy, tốt nhất cứ từ
từ mà làm, không lên chạy đường tắt mà tự hại lấy mình, băng dày ba thước đây
phải lạnh một ngày là được.

---

Đại đạo Phù Lục được hình thành từ những cổ nhân lĩnh ngộ lấy quy tắc trong
thiên địa tự nhiên mà sáng tạo ra một loại đại đạo pháp môn, phù đạo cùng đạo
thuật nhìn qua tưởng chừng có rất nhiều điểm tương đồng nhưng thực chất cả hai
lại có rất nhiều điểm khác biệt, cái được gọi là phù đạo là do các loại phù
văn tạo thành một cái móng căn bản, tu sĩ cần phải lĩnh ngộ hoàn toàn được ảo
nghĩa của phù văn rồi lại dùng chính những ảo nghĩa của phù văn đó mà phong ấn
vào một tấm bùa để từ từ sử dụng, đây được gọi là phù đạo, thực ra thì đoạn
lĩnh ngộ hoàn toàn ảo nghĩa phù văn có hơi cường điệu hóa, trong tu chân giới
có câu, làm được không có nghĩa là hiểu được, nếu không phù sư cũng chả tồn
tại nhiều đến như vậy, kiểu như họa sĩ vẽ chân dung mà không cần biết người
kia là ai, tính cách thế nào, gia cảnh ra sao... họ chỉ cần một hình mẫu để có
thể vẽ lên một bức tranh đẹp, thì vẽ phù khởi đầu cũng tựa tựa như vậy, còn
lĩnh ngộ hoàn toàn một phù văn nào đó thì khác nào đã nắm giữ một loại pháp
tắc thiên địa.

Mà phù văn lại được lưu chuyền từ thời thượng cổ đến tận bây giờ có thể câu
thông được với thiên địa tự nhiên, thông qua những phù văn này tu sĩ có thể
cùng với pháp tắc đạt thành cầu thông, mượn lấy sức mạnh của thiên địa dẫn
xuống một tia thiên cơ mà hòa thành sức mạnh thiên uy để bản thân sử dụng, dĩ
nhiên đây chỉ là cảnh giới phù đạo rất là cao thâm rồi, có rất nhiều người
sống cả đời cũng chả sờ được lấy một tia tinh hoa của phù đạo chứ đừng nói đến
khu động sức mạnh của thiên uy.

Tuy là từ xưa đến nay, không có ai biết được những phù văn này chân thực lai
lịch xuất hiện như thế nào, thời điểm xuất hiện chính xác... nhưng bất kì nơi
đâu, bất kì dân tộc nào hay các tông môn, môn phái đều coi phù đạo là một loại
tu hành căn bản có thể đạt đến được đại đạo cao nhất, hiểu được thiên địa pháp
tắc, dò trước thiên cơ, chưởng khống thiên uy, đối mặt đại đạo...

Hoặc Có thể nói phù đạo chính là khởi nguồn của rất nhiều đại đạo trong đó có
Đạo Thuật, cách kết ấn trong đạo thuật một phần là được cải tiến từ phù văn
một phần là từ lĩnh ngộ phù văn để mà tạo thành, các cấm chế trong luyện khí
cũng có thể coi là một nhánh cải tiến riêng biệt nhưng lại có liên hệ sâu xa
với phù văn, trận pháp cũng vậy, phương thức bày trận, kết cấu trận pháp, dựa
vào phong thủy cũng phải dựa vào phù văn căn bản cấu tạo mà làm, phù pháp là
cơ sở của tất cả, một câu chốt không thể chuẩn xác hơn được.

Quang Diệu dạo gần đây khá là có hứng thù với phù đạo cho lên mấy hôm trước
hắn đã phải bỏ công chạy lên Quỷ Thị một chuyến mua lấy một quyển sách gọi là
'phù pháp trụ cột' hết tận bốn viên tụ khí đan mà chỉ ghi chép lại một số tri
thức phù đạo cơ sở dễ hiểu cùng với một ít cấp thấp pháp môn vẽ phù văn cũng
những dòng chú thích của một vị phù sư nào đó, mang về nghiên cứu, để hôm nay
hắn lại phải trèo lên Quỷ thị một lần nữa để mua giấy bút về luyện tập vẽ phù.

Bỏ ra thêm hai viên tụ khí đan Quang Diệu mua thêm một ít tấm bùa giấy vàng,
chu sa, còn có một nhánh phù bút được làm từ gỗ mộc đào cùng lông yêu thú, hắn
còn được chủ sáp tặng thêm một đống giấy trắng mang về dùng để luyện tập vẽ
phù văn, Quang Diệu hài lòng đang định quay người rời đi quỷ thị thì chợt nghe
một giọng nói dịu dàng của một nữ nhân từ sau lưng truyền tới.

"Ồ, đây không phải là Diệu sư huynh đó sao? Chúng ta gặp ở đây thật là xảo hợp
à nha."

Quang Diệu nghe xong câu này thì giật nảy người khuôn mặt âm trầm một giây
nhưng ngay lập tức tươi cười quay người nhìn lại, chỉ thấy sau lưng hắn chẳng
biết từ lúc nào đã xuất hiện hai người, một nam một nữ.

Người nam là một thanh niên mặc áo đệ tử tạp dịch chừng hai mươi, hai mốt
tuổi, gương mặt nhìn có vẻ bình thường nhưng cặp mắt lại rất sắc lạnh chứng tỏ
đã ngửi qua máu, Quang Diệu âm trầm tự nghĩ trong lòng "sao tên quái nào cũng
có dính máu trên người thế nhỉ?"

Còn nữ nhân bên cạnh thì là một cô bé tuổi chừng mười năm mười sáu, sàn sàn
với Quang Diệu, khuôn mặt cô bé không phải quá xinh đẹp nhưng lại rất khả ái
và có duyên, trên mặt mày lúc nào cũng tươi cười như hoa.

"Ra là Vũ Huyền sư muội, không biết vị bên cạnh này là?" Mặc dù trong lòng vẫn
còn âm trầm nhưng Quang Diệu vẫn thân thiện đáp lại, cùng lúc liếc nhìn sang
thanh niên bên cạnh.

"Đây là anh họ của ta, tên là Vũ Hiên Hà, mới nhập môn có hai năm mà đã luyện
lên ngưng khí tầng ba đỉnh phong, sơm thôi huynh ấy cũng sẽ thăng cấp làm đệ
tử ngoại môn." Vũ Huyền rất hớn hở tươi cười giới thiệu.

Quang Diệu ngoài mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng méo mó đến cực điểm,
quan hệ của hai người còn không thân thiết đến mức tươi cười hớn hở giới thiếu
như vậy, vừa mới mấy tháng trước còn suýt hại chết nhau cơ mà? Không biết con
bé này đang bán rượu gì trong hồ lô nữa đây.

"Nếu không có chuyện gì thì ta xin cáo từ về trước." Quang Diệu không muốn nán
lại đây lâu liền cáo từ đi về.

Hai người nhìn Quang Diệu từ từ khuất khỏi tầm mắt, lúc này tên thanh niên kia
mới mở miệng ra nói." Biểu muội, hắn chỉ là một đệ tử mới nhập môn có cần
thiết phải lôi kéo như vậy không? Nhìn mặt của hắn có vẻ như không muốn dây
dưa cùng chúng ta, mà chắc gì tư chất của tên đó đã tốt? Nếu hắn cứ cả đời bồi
hồi ở ngưng khí thì cũng chúng ta cũng chỉ phí tâm, phí sức mà thôi."

" Biểu huynh cứ tin tưởng vào con mắt của muội, tên Lê Quang Diệu đó không
phải là người bình thường đâu, nếu mai sau có hắn trợ giúp thì Nhà Họ Vũ chắc
chắn ở trong tay chúng ta, mà kể cả không cần phải cao xa chỉ cần hắn chịu
giúp thì ở tông môn chũng ta cũng dễ thở hơn không đến mức bị mấy tên kia ép
một đầu như vậy" Vũ Huyền mỉm cười trả lời, nhưng trong lời nói ngập tràn dã
tâm cùng sự âm tà, tên thanh niên bên cạnh đã quen với chuyện này lên cũng chả
biểu hiện ra cảm súc nào.

" Mà muội cũng đã bỏ công đi tìm hiểu về hắn rồi, tu vi dù mới chỉ ngưng khí
tầng một nhưng lại có thể luyện quyền pháp luyện thể lên đến đại thành, một
quyền đánh ra vỡ đá nứt ngọc, chỉ sợ ngưng khí tầng ba cũng khó mà dây dưa
được với hắn" Vũ Huyền có chút ngưng trọng nói tiếp.

"Nói như vậy thì quả thực hắn đáng giá để lôi kéo." Vũ Hiền Hà nói xong, như
đang suy nghĩ điều gì đó.

---

Quang Diệu đi trở về, hắn không quan tâm tới Vũ Huyển đang tính toán gì với
hắn, chỉ cần hắn còn ở trong Huyền Minh Tông thì vẫn còn rất an toàn, những âm
mưu quỷ kế kia cứ chờ lên tu vi cao thì giải quyết.

"Quang Diệu." Quang Diệu vừa về đến nhà thì Lý Hồng Hoa đã đợi sẵn ở đấy.

"Tiểu thư?" Quang Diệu nghi hoặc nhìn cô bé nói tiếp "không phải người vẫn vẫn
còn đang trong giờ làm à."

"Mặc kệ chuyện đó, nhanh nhanh lại đây, ta có chuyênn cần bàn với ngươi." Lý
Hồng Hoa nhanh chóng kéo tay Quang Diệu vào trong nhà, cẩn thận đóng cửa lại
trong con mắt khó hiểu của Quang Diệu.

Lúc này cô bé mới thở phào một hơi, dùng ánh mắt yêu dị nhìn Quang Diệu nói."
Ngươi có muốn nhanh chóng tiến cấp ngưng khí tầng hai mà không cần dùng đến
đan dược hay không?"

Quang Diệu ngờ ngợ không hiểu Hồng Hoa đang nói đến cái gì nhưng cũng cứ gật
đầu đáp bừa." Muốn."

"Ha ha ha, vậy thì tối nay cùng ta đi trộm linh mễ." Lý Hồng Hoa thoải mái
cười to.

"Linh mễ?" Quang Diệu tự nhủ thầm danh tự này, một lúc sau mặt hắn biến sắc,
hắn nhớ ra linh mễ là cái gì rồi, chính là những cấy linh lúa được trồng trong
tức thổ hấp thụ lấy nhật nguyệt tinh hoa mà trưởng thành, trong mỗi hạt đều ẩn
chưa những tia linh khí tinh thuần nhất có thể dùng để luyện chế rất nhiều
loại đan dược cao cấp, thậm chí là ăn luôn cũng được mà không để lại bất kì
hậu quả nào của đan dược, nhưng mà...

"Không phải chúng được bảo vệ rất kĩ hay sao? Lại còn rất nhiều mảnh ruộng là
tài sản của các vị chấp sư, trưởng lão nữa, ăn trộm linh mễ liệu...?" Quang
Diệu có chút âm trầm bất định nói không hết câu, ăn trộm đồ của chấp sư,
trưởng lão mà bị đuổi khỏi tông môn còn là may mắn, bị rút gân phế công còn là
nhẹ.

" Ngươi yên tâm đi, mấy hôm nay ta được điều động đến chăm sóc Nam Mễ Cốc cũng
tìm hiểu được một số chuyện, linh cốc đó là của chung tông môn không thuộc về
ai cả cho lên chỉ cần nộp lên một số lượng vừa vừa là được, phần còn lại thì
không ai thèm để ý đến lên thường bị mấy tên quản sự tự chia cắt vậy lên mấy
hay có vụ đánh nhau đầu rơi máu chảy vì chức quản sự, mà một sộ ít thì bị đệ
tử khác trộm đi vậy lên chỉ cần chúng ta cẩn thận không bị phát hiện là được."
Lý Hồng Hoa nghiêm túc trả lời, vấn đề này không phải để đùa, nếu bị bắt lại
thì...

Nghe vậy Quang Diệu liền ồ lên một tiếng, tâm lý cũng thoải mái lại, hỏi tiếp
" vậy chúng ta vào đó bằng cách nào, chỗ nào chả có trận pháp canh giữ?"

"Bằng cái này." Lý Hồng Hoa dơ ra một tấm lệnh bài được làm bằng gỗ có chữ Nam
bên trên, Quang Diệu biết nó là cái gì, nó giống như tấm lệnh bài của Phế Đan
Phong có thể dùng để đi xuyên qua các loại trận pháp nhất định, có tấm lệnh
bài này thì đi vào Nam Mễ Cốc rất là dễ dàng.

Mà nghĩ lại thì chức nghiệp nào cũng sẽ có cách lách luật để kiếm thêm tài
nguyên tu luyện, như Linh Thảo Phong có cách trộm Linh Mễ, biên thủ thảo dược
cấp thấp, Linh Thú Phong có thể thu phấp các tài liệu yêu thú bỏ đi mang đi
bán, như lông của linh cầm bị rụng, xà yêu, hạt yêu, rết yêu... đến thời kì
lột xác, thay răng, thay móng, còn phế đan phòng thì thích lấy bao nhiêu phế
đan cũng được chả ai thèm để ý đến mấy chuyện đấy, toàn đồ cấp thấp gần như bỏ
đi tông môn muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu không cần phải cò ke từng tí với
đệ tự, cứ thoáng thoáng một chút thể hiện ra khí chất của một đại tông môn.

" Ồ ta quên mất là tiểu thư đang làm ở Nam Mễ Cốc vậy thì kế hoạch của chúng
ta là như thế nào.?" Quang Diệu tí nữa thì phà lên cười, không ngờ chuyện lại
dễ đến mức này.

"Mười hai giờ đêm hôm nay, hai ta tụ họp ở trước cửa Nam Mễ Cốc, chỉ cần chờ
cho trận pháp hấp thụ nguyệt tinh hoa chuyến hóa thành linh thủy bồi dưỡng
linh mễ thành thục chúng ta liền xông vào gặt lấy một ít linh mễ liền rời đi,
chỉ ngại cái lũ chông coi tối nay mà thôi, ta nghe bảo bọn chúng toàn bộ đều
là ngưng khí tầng ba rất khó giải quyết, mà mấy tên bảo vệ sẽ không bắt kẻ đột
nhập vội mà tùy ý để người khác gặt thật nhiều thì mới chịu ra tay cướt đoạt
linh mễ một cách gián tiếp mà không lo sợ môn quy, thật là lũ khốn nạn." Lý
Hồng Hoa có chút căm tức nói.

" Cứ như vậy đi." Quang Diệu gật đầu đồng ý, nói chuyện thêm một lúc nữa thì
Lý Hồng Hoa liền chạy vội vàng về Linh Thảo Phong, hiện tại vẫn đang trong
thời gian làm việc, Lý Hồng Hoa chỉ vụng trộm chạy xuống đây mà thôi không thể
đi quá lâu được.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #29