Khu Vật Thuật.


Người đăng: Hungphat1999

Sang hôm nay Lý Hồng Hoa đã đưa lại cho Quang Diệu một bản chép tay Khu Vật
Thuật, quả nhiên là tiểu thư có khác, chữ viết đúng là rồng bay phương múa.

Sau khi lên Thiên Vị Phòng cùng Lý Hồng Hoa ăn sáng, Quang Diệu liền trở về
nhà, ngồi ở dưới một gốc cây to cầm quyển Khu Vật Thuật lên bắt đầu tìm hiểu,
Quang Diệu hít sâu một hơi lấy tinh thần sau đó mới bắt đầu lật từng tờ từng
tờ quyển sách.

Đến nửa buổi sau hắn đã hiểu được thất thất bát bát của khu vật thuật, suy cho
cùng đó cũng chỉ là một loại pháp thuật cơ sở mà bất kì tu sĩ nào mới bước
chân vào con đường tu tiên đều có thể học được, nguyên lý hoạt động của Khu
Vật Thuật cũng khá là đơn giản, bước đầu tiên tu sĩ sẽ bấm pháp quyết chuyển
hóa linh lực thành những sợi tơ nhỏ đưa ra ngoài cơ thể sau đó lại phải dùng
tinh thần lực điều khiển những sợi tơ bện vào nhau thành một sơi dây thật bền
thật chắc, rồi từ từ điều khiển sợi dây linh lực vô hình liên kết với một vật
phẩm từ đó đạt đến trình độ cách không điều khiển, trong mắt phàm trần thì
tuyệt kĩ này rất là yêu dị.

Nhưng mà uy lực của Khu Vật Thuật không được lớn cho lắm, bù lại muốn khu động
được một số loại pháp khí dạng như phi kiếm thì đầu tiên phải thành thạo thuật
Khu vật thuật trước đã cho lên có thể nói Khu Vật Thuật chính là loại đạo
thuật được tu luyện nhiều nhất ở tu chân giới.

Cảm giác trời vẫn còn sớm chán, Quang Diệu liền nổi hứng muốn luyện Khu Vật
Thuật một chút, hắn định để đến chiều mới thử bắt tay vào luyện nhưng lại thôi
nhân lúc không có việc gì làm thử một chút thì có sao đâu.

Quang Diệu dựa theo pháp quyết di chuyển linh lực trong đan điền chạy vào kinh
mạch chuyển lên hai bàn tay đang chậm dãi kết ấn, phương thức này cực kì phiền
phức và khó chịu, kết ấn Khu Vật Thuật không phiền phức mà khó chịu ở chỗ linh
lực rất dễ bị tán loạn cần phải luyện tập thật nhiều tích lũy kinh nghiệp thì
mới có thể khắc phục được nhược điểm này, chửa kể về sau còn phải sử dụng tinh
thần điều khiển, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đau đầu.

Sau khoảng hai mấy lần kết ấn thi triển thất bại cuối cùng đã có một lần thành
công, dòng linh lực bị chuyển hóa thành những sợi tơ vô hình bị Quang Diệu
dùng tinh thần lực khống chế đi xuyên qua lớp da ở hai đầu ngón tay phải, các
sơi tơ mới đầu rất khó điểu khiển chứ đứng nói gì đến bện lại thành một sợi
giây, nếu không phải Quang Diệu lâu ngày quan tưởng gia tăng tinh thần lực thì
đúng thật không cách nào làm được bước này, sợi dây linh lực lúc mới hình
thành thì khống chế chưa được thuận tay cho lắm nhưng về sau quen thuộc rồi
thì điều khiển khá là dễ dàng.

Lúc này Quang Diệu đưa sợi dây di chuyển đến gần viên đá bé bằng nửa cái nắm
đấm được chuẩn bị từ trước ở gần đấy, hắn từ từ kết lối sợi dây linh lực vào
viên đá, hắn cố gắng điều khiển sợi dây đưa viên đá bay lên lên nhưng mới đưa
lên chưa được ba tấc mà Quang Diệu đã cảm giác như mình đang phải kéo lên một
tảng đá nặng cả nghìn cân lên cao vậy, những giọt mồ hôi chảy đầy trên trán
Quang Diệu, hắn cố hết sức để duy trì trạng tháy này nhưng chưa được vài cái
hô hấp thì sợi dây đã đứt gãy làm viên đa rơi xuống đất.

Quang Diệu thở phào một hơi mệt mỏi, lau đi cái trán đang ướt đẫm mồ hôi, hơi
thở cũng có chút gấp gắp, hắn thật không nghĩ tới tu luyện khu vật thuật lại
khó hăn như vậy, linh lực thì không tiêu hao nhiều lắm nhưng cái khó là ở chỗ
dùng tinh thần lực điều khiển cùng khống chế đồ vật.

Ngồi đợi một lúc lấy lại hơi thở bình thường Quang Diệu liền nảy ra một cái ý
tưởng, hắn chạy ngay vào trong nhà lấy ra thanh phi kiếm được làm bằng gỗ mà
lúc mới nhập môn nhận được, thanh phi kiếm này rất đặc dị, nhìn kiếm dài thế
này thôi chư cầm nó lên nhẹ như không à, mới đầu Quang Diệu còn tưởng mình
đang cầm một cục bông trên tay.

Quang Diệu kết ấn, nâng tay chỉ về phía thanh kiếm gỗ, thanh kiếm bắt đầu có
chút chấn động, quả nhiên là thanh kiếm gỗ này nhẹ hơn viên đá kia thật nhưng
vẫn còn khá nặng, Quang Diệu từ từ điều khiển thanh kiếm gỗ bay lên nhưng chỉ
dâng lên được đến đầu gối là hết cỡ, lại một lần nữa sợi dây kết nối bị đứt
gãy làm cho thanh phi kiếm rơi xuống đất.

Lê Quang Diệu lau đi mồ hôi trên trán tiếp tục kết ấn Khu Vật Thuật điều khiển
thanh kiếm gỗ bay lên dù cho có thất bại bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không
chút nào nhụt chí, hắn liên tiếp thử lại, thanh kiếm gỗ dần dần cũng bay được
lên cao hơn, từ đầu gối lên đến phần eo rồi từ từ qua phần ngực, đến mãi tận
lúc mặt trời đi lên tới đỉnh thì thanh kiếm gỗ đã có thể nâng qua đầu của hắn,
tinh thần của Quang Diệu cũng theo đó mà ngày càng hưng phấn, nhưng có điều
hắn vẫn chưa thể điều khiển được phi kiếm bay tới bay lui như những người
khác.

Cái bụng đánh trống kêu rên từ nãy đến giờ lên Quang Diệu cũng không tiện tiếp
tục tìm hiểu mà thu dọn một hồi liền chạy lên Thiên Vị Phong ăn một bữa thật
no say, về ngủ một giấc thật khỏe để chiều tiếp tục luyện Khu Vật Thuật, nhưng
có điều mọi thứ không được như ý hắn muốn.

Quang Diệu vừa về đến nhà thì đã có hai kẻ đứng đó đợi từ trước, điều này làm
cho bộ não Quang Diệu nháy lên một loại dự cảm không tốt.

Hai tên kia đều là ăn mặc quần áo tạp dịch màu xám nhìn kĩ Quang Diệu, trong
hai người nổi bật nhất là một tên cao lớn nhìn rất là khỏe mạnh có lẽ đã luyện
qua thể thuật, còn tên đứng bên cạnh thì có vẻ rất cung kinh với hắn.

"Lê Quang Diệu, đệ tử mới nhập môn?" Tên cao to mở miệng ra hỏi.

"Ừ, thì sao" Quang Diệu lạnh lùng, với những thằng đã có ý đồ sấu thì không
cần thiết phải thân thiện gọi sư huynh sư đệ làm gì cho nó giả tạo trực tiếp
vạch mặt là được.

Nếu như không phải ban ngày ban mặt ngại môn quy thì Quang Diệu đã trực tiếp
xông lên đập cho hai tên kia một trận, tên cao to thì mới có ngưng khí tầng
hai nhìn to xác thế kia thôi chứ chắc gì đã luyện thể thuật đến nơi đến chốn,
tên đứng cạnh vẫn là ngưng khí tầng một nhìn khí tức chắc cũng chả quan tâm
tới thể thuật, Quang Diệu thừ sức cân đôi.

"Ta là Đào Cần Mãn, muốn trao đổi với ngươi một truyện." Tên cao to khỏe mạnh
kia lạnh lùng nói, có vẻ giọng điệu của Quang Diệu đã làm cho hắn phải tức
giận.

"Trao đổi? Bằng cái bản mặt kia mà đòi trao đổi, tính lừa trẻ con ba tuổi à."
Quang Diệu khinh thường nói thầm trong đầu, nhưng vẫn mở miệng đáp.

"Trao đổi cái gì?"

"Lệnh bài phế đan phòng lấy một trăm linh thạch." Tên cao to ném cho Quang
Diệu một cái bọc vải được buộc kĩ nhưng bị hắn phẩy tay quay về.

"Không thích, mời đi về cho." Quang Diệu tránh sang một bên ra dấu hiệu cho
hai tên kia đi khỏi phế đan phòng.

"Ngươi thật sự muốn đối chọi với ta?." Đào Cần Mãn nheo mắt sắc lạnh nhìn
Quang Diệu, hắn không tin một tên đệ tự mới nhập môn có được bản lĩnh bao
nhiêu.

"Đối chọi với ngươi? Hừ nếu không phải có môn quy quấn thân thì ngày này năm
sau chính là ngày dỗ của hai bọn ngươi." Quang Diêu nhếch mép cười, tưởng hắn
sợ ngưng khí tầng hai? Chuyện đó còn lâu, ngưng khí tầng hai đừng nói một chứ
cho thêm ba thằng Quang Diệu cũng không sợ, bởi vì thân thể của tu sĩ lúc mới
tu luyện không khác người bình thường là bao có thể dễ dàng bị đao thương kiếm
kích giết chết, thủ đoạn pháp thuật thì lại tốn thời gian thi triển mà uy lực
chắc gì đã đủ mạnh để nhất kích giết người, không cần đến Quang Diệu, tùy tiện
cho một hai cao thủ võ lâm phàm trần đã chải qua mấy lần sinh tử cũng đủ làm
gỏi bọn này, nếu như ngưng khí tầng hai chăm chỉ tu luyện thể thuật thì lại là
chuyện khác, nhưng Quang Diệu tự tin mình có thể đánh bại được tên cao to
trước mắt, điếm ấy tự tin vẫn phải có.

"Tiểu tử ngông cuồng, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Đào Cần Mãn âm trầm nói, cố nén đi cái giận vào bên trong.

Quang Diệu chỉ nhếch môi khinh thường kèm theo giận dữ nói "đến nhà người ta
trắng trợn đòi cướp nghề mà bảo là rượu mời, ta khinh, mặc dù Lê Quang Diệu ta
mới nhập môn thực lực còn yếu nhưng ngươi thật sự muốn cướp lệnh bài phế đan
phòng của ta thì hãy chờ lên đệ tử ngoại môn thì quay lại."

"Ha ha nhóc con đến lúc chết thì đứng có trách ta độc ác, lúc đó đừng có mà
oan trách ta mà hãy tự trách mình vì dám chọc giận Đào Cần mãn này, ba ngày
sau, tại lôi đài phía nam khu tạp dịch của tông môn ta và ngươi quyết trận tử
chiến, tranh đoạt lệnh bài phế đan phòng.” Đào Cần Mãn lớn tiếng nói, giận dữ
lấy từ trong lồng ngực ra một tờ giấy màu đen có vẽ lên hình diêm vương màu đỏ
trực tiếp ném cho Quang Diệu.

"Đây là Diêm Vương Kí Kết." Quang Diệu cầm tờ giấy màu đen trên tay có chút âm
trầm, tờ Diêm Vương Kí Kết này là một loại sinh tử quyết đấu của tông môn dùng
để giải quyết những mâu thuẫn không thể hòa giải của đệ tử trong tông, chỉ cần
hai người đều ấn máu vào trên tờ giấy là được, Quang Diệu được nghe về cái này
nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Đào Cần Mãn nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Quang Diệu liền vui vẻ cười 'ha
ha' nói tiếp." Thế nào sợ rồi hả? Nếu như không dám kí kết Diêm Vương thì cùng
ta trao đổi lệnh bài phế đan phòng."

Quang Diệu ném trả tơ giấy trở về, bình thản nói." Muốn ta vì một cái lệnh bài
mà sinh tử đấu sao? Ngươi bị mê ngủ à? Ta không đi." Tên này có vẻ không đơn
giản như Quang Diệu nghĩ, ít nhất tay hắn đã nhuốm máu người, phải cẩn thận
hơn mới được, những kẻ hai bàn tay dính máu thì không kẻ nào là đơn giản cả.

"Đừng có hối hận vì quyết định này." Đào Cần Mãn giận dữ rời đi, tên bên cạnh
cũng nhanh chóng chạy theo sau còn trêu đùa nhìn hắn như thể Quang Diệu là một
thằng ngu vậy.

Quang Diệu nhìn theo bóng lưng hai kẻ kia rời đi không suy nghĩ nhiều mà lại
tiếp tục luyện tập Khu Vật Thuật, có thể về sau sẽ có chút phiền phức.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #27