Người đăng: Hungphat1999
- Chúng ta bắt đầu học.
Hải chấp sư nhìn một lượt đám đệ tử rồi mới bắt đầu nói tiếp.
- Dù sao các ngươi cũng là đệ tử của Huyền Minh Tông cũng lên biết một chút
về tông môn của mình, tránh sau này ra ngoài đường người ta có hỏi mà không
biết trả lơi thì mất mặt lắm.
Huyền Minh Tông đã có lịch sử hơn sáu nghìn năm tồn tại sừng sững, mặc dù so
với Tử Diệu Phái, Hàn Kiếm Môn, Hắc Diệu Tông... mấy môn phải toàn trên mười
nghìn năm lịch sử thì Huyền Minh Tông vẫn còn kém khá xa nhưng miễn cưỡng cũng
được liệt vào hàng tông môn cổ lão ở Đại Cổ Việt.
Huyền Minh Tông được lập lên bởi một tán tu tên là Lê Phi Dương, hay còn được
biết đến với cái danh Huyết Dương Ma Thần... nói cách khác tông môn của chúng
ta chính là mà môn tà đạo... hắc hắc các ngươi yên tâm đi, Huyền Minh Tông của
chúng ta bây giờ khác xưa nhiều rồi, không còn thiển cận như trước nữa đâu,
nói ra thì Huyền Minh Tông không hẳn là ma môn cũng không hẳn là tiên môn,
tông môn không hạn chế về vấn đề công pháp, thậm chí các ngươi con có thể kiếm
được cả phật công, nho công ở đây, thứ mà luôn luôn đối địch với ma công,
nhưng lên nhớ căn bản thì Huyền Minh Tông vẫn là ma môn.
----
Buổi sáng hôm nay chỉ nó về mấy kiến thức bình thường mà thôi không đả động
chút nào đến vấn đề tu tiên lên Quang Diệu có chút mỏi mệt buồn chán ngồi lắng
nghe Hải chấp sư giảng bài, ít ra hắn còn ngồi thẳng lưng từ đầu đến cuối
không như một số người ngồi vất vơ trong Vấn Học Đường như mấy thằng mộng du.
Mà công nhận Hải chấp sư cũng tài thật, nói liên tục từ đầu đến cuối không
ngừng nghỉ một phút nào mà ngài ấy không có bất kì biểu hiện nào của sự mệt
mỏi trên mặt, cũng thật lạ?
Nhưng nói đi nói lại, cái kiểu nói liên tục của Hải chấp sư nghe đúng là mệt
thật, nghe được vài phút là đầu óc đã quay cuồng với mớ kiến thức chưa kịp
hiểu cái này thì đã nhảy sang cái khác, mới đầu còn có nhiều người chăm chú
nghe chứ càng về cuối càng có nhiều người ngủ gật trong lớp, không ngủ gật thì
cũng làm việc riêng.
Các đệ tử này có thể không hứng thú với những kiến thức căn bản về mấy thứ như
địa lý Đại Cổ Việt, lịch sử Đại Cổ Việt, Quá Trình Hình Thành Nhà Nước Đại Cổ
Việt... hay đơn giản nhất là kiến thức cơ bản về Huyền Minh Tông vì hầu hết
bọn hắn đã biết trước rồi hoặc đơn giản hơn là mấy tên nhóc đó không quan tâm,
nhưng Quang Diệu thì lại khác, hắn rất có hứng thú với mấy chuyện này.
Du sao Quang Diệu cũng chỉ đến thế giới nay được có vài tuần, mặc dù có tiếp
thu kí ức của thân thể cũ nhưng một tên ăn mày thì biết được bao nhiêu? Về sau
làm côn đồ, luyện đao pháp thân thể cũ càng không để tâm đến mấy chuyện vớ vẩn
tốn thời giản này, so với việc đi theo bảo vệ tiểu thư thì mấy chuyện này đúng
là vớ vẩn thật, vì trong thâm tâm của thân thể cũ có sức mạnh là có tất cả
không cần phải học.
Nhưng Quang Diệu lại nghĩ khác, nếu muốn tồn tại được ở thế giới này thì trước
tiên phải hiểu biết kiến thức về nó trước đã, vậy lên Quang Diệu mới chịu lắng
nghe bài giảng như vậy, không thì hắn đã ngủ gục giống như cô tiểu thư bên
cạnh.
- Được rồi sáng nay đến đây thôi, tất cả nghỉ, các ngươi đừng quên buổi chiều
sẽ giảng về kiến thức tu tiên, truyện này rất quan trọng đừng có quên đấy.
Đột nhiên đám đệ tử háo hực hẳn ra, chúng lại tiếp tục ' chém gió ' mấy điều
hão huyền với nhau, Quang Diệu cũng có chút hào hứng trong lòng nhưng mà ngay
lập tức bị cái đói dẹp tan, cái gì thì cái phải lo bụng trước đã.
Quan Diệu là người luyện võ vốn dĩ thân thể đã phải cần rất nhiều năng lượng
để duy trì vận động, nhiều hơn rất nhiều một người trưởng thành bình thường,
thế mà sang nay hắn có nạp vào người có chút lương khô bộ, bảo sao mà cơ thể
chiu nổi cho được?
Ngay khi bài giảng vừa kết thúc hắn liền nôi kéo Hồng Hoa đến Thiên Vị Phòng,
nơi duy nhất cấp phát đồ ăn miễn phí cho đệ tử tạp dịch.
Chỉ nghe cái tên Thiên Vị Phong thôi cũng đủ hiểu đồ ăn ở đó ngon như thế nào,
nghĩ thôi mà cũng thèm, Quang Diệu cũng Lý Hông Hoa đến nơi thì phòng ăn mới
chỉ có lác đác vài chục người, so với hơn một nghìn chỗ ngồi thì đúng thật là
vắng vẻ, hai người nhanh chóng xếp hàng nhận lây phần ăn của mình.
Dù chỉ là một phần cơm đơn giản nhưng có còn hơn không, ăn vào lại còn rất
ngon miệng nữa chứ, Quang Diệu đột nhiêm cảm thấy mình thật may mắn vì đã đến
đây sớm, nhìn hàng người thật dài ít cũng phải hơn hai nghìn người đợi đến
lượt lấy đồ ăn kể cũng khổ.
-----
Buổi chiếu đám đệ tử mới lại tiếp tục phải đến Vấn Học Đường nghe giảng, nhưng
lần này quan trọng hơn buổi sáng rất nhiều, không ai muốn đến muộn trong buổi
giảng về kiên thức tu tiên cả, tất cả đều im phăng phăc cùng chờ đợi xem vị
chấp sư nào sẽ đến giảng cho họ.
Một ông lão hạc phát bạch mi, mặt đỏ lừ lừ sinh cơ bừng bừng, thân hình cao
to, một thân đạo y, tay cầm điếu cày được làm bằng trúc ngọc rất có tiên phong
đạo cốt ý cảnh... nhưng mà hình như cầm cái điếu cày có hơi sai sai thì phải?
Ông lão ngồi lên bệ đá, cầm lấy cái điếu cày để ít thuốc lào vào nõ điếu, đầu
ngón tay của ông lão bất ngờ xuất hiện một ngọn lửa nhỏ châm vào nõ điếu đốt
cháy thuốc lào, từng tiếng rittttttt thật dài vang lên, ông lão nhả ra từng
đám khói trắng mờ ảo, ông tiếp tục rít thêm hai hơi nữa mới chịu dừng, đám đệ
tử bên dưới vẫn im thin thít chờ đời, cuối cùng lão cũng đã chịu nói.
- Tu Tiên Giả chính là những người có thể vận dụng được Thiên Địa Linh khí,
sử dụng được đạo thuật thần thông, Linh Khí chính là căn bản của tu tiên giả,
không có linh khí tu sĩ cũng chỉ là những người bình thường sau trăm năm cũng
phải hóa thành đám cát vàng mà thôi... nói cách khác Thiên Địa đang dưỡng dục
chúng ta, mất đi thiên địa là mất tất cả.
Ông lão lại dừng lại một lúc, có một tiểu đồng bừng vào cho lão một tách trà
nóng rồi lui xuống, ông lão hớp một ngụm trà xanh rồi mới lại nói tiếp.
- Tu tiên hiểu đơn giản là dùng thân thể dung nạp linh khí chuyển hóa thành
linh lực, nhưng các ngươi có biết tại sao lại có người tu tiên được có người
lại không?
Uông một hơp nước không thấy ai trả lời ông lão lại nói tiếp.
- Đó là do linh căn, linh căn là gì? Hiểu đơn giản nó chính là bộ lóc của tu
sĩ dùng để chuyển hóa linh khí thành linh lực cho bản thân sử dụng, không có
bộ lọc cho dù có dung nạp bao nhiêu linh khí vào người đi chăng nữa cũng vô
dụng, cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ tổn công sức đổ sông đổ biển, đó
cũng là cách biệt không thể vượt qua giữa tiên và phàm, thiên địa dưỡng dục ra
tất cả mọi thứ trên đời này chưa từng thiên vị bất kì ai bao giờ, được cái này
thì mất cái kia, tu tiên chắc gì đã tốt, người phàm chắc gì đã khổ.
Ông lão châm lửa rít một điếu thuốc lào, ánh mắt lóe lên ánh buồn rồi lại nói
tiếp.
- Con người có ba trăm sau mươi năm khiếu huyệt và vô số đường kinh mạch chạy
gắp ngõ ngách của cơ thể, hấu hết con người trên đời đều như vậy khiếu huyệt
của họ đều đen tối như một vì sao đã tắt cả đơi nếu không gặp được kì ngộ nào
nghịch thiên có thể thắp sáng được khiếu huyệt thì mãi mãi chỉ có thể làm
người phàm... những kẻ đặc biệt, những kẻ có tư tu đạo lại khác, chúng có
những khiếu huyệt sáng chói như những vì sao trên bầu trời, những đường kinh
mạch óng ánh đủ loại màu đó chính là linh căn, thứ giúp ta ' nhìn thấy ' được
linh khi và chăt lọc nó thành linh lực, hầu hết tất cả tu chân giả đều có tu
chất cố định cho đến lúc chết trừ khi gặp được cơ duyên cực kì to lớn thì mới
có thể mở rộng linh căn, mặc đu không đến mức nghịch thiên như người phàm muốn
tháp sáng linh căn nhưng cũng không hề dễ môt chút nào.
Hầu hết mọi người không cần dựa vào hết số lượng linh căn trong cơ thể để có
thể tu tiên, chỉ cần hai khiếu huyệt mệnh môn và thần môn là đủ... dĩ nhiên có
càng nhiều khiếu huyệt sáng thì thì tốc độ tu luyện ngày càng nhanh hơn, hiểu
quả chắt lọc linh lực tốt hơn, nhanh hơn, khó gặp bình cảnh...
Ông lão uống một ngụm trà giả khát lại nói tiếp.
- Vì vậy tu tiên giả căn bản là dùng thân thể dung nạp linh khí, dùng linh
căn chắt lọc linh lực, dùng kinh mạch vận chuyển linh lực, dùng đạo thuật sử
dụng linh lực, hiểu được mấy câu này là các ngươi đã hiểu được cái căn bản rồi
đó, đủ để tu luyện lên ngưng khí tầng chín.