Đạo Thuật.


Người đăng: Hungphat1999

- Chỉ cần các ngươi hiểu được những gì ta vừa nói, chịu khó kết hợp thêm tìm
hiểu, lĩnh ngộ Tụ Linh Nhất Khí Quyết cộng thêm tính cách chăm chỉ, chịu khó
và điều kiện không thể thiếu chính là tư chất của các ngươi không được quá tệ
thì trong vòng một tháng tu lên Ngưng Khí Tầng Một là chuyện bình thường có
thể hiểu được trừ khi thằng nào ngu lắm..mà có ngu đến đâu chắc cũng chỉ mất
ba tháng là cùng.

Ông lão cầm điếu cày rít lấy một hơi thật dài, ánh mắt sâu lặng nhìn đám đệ tử
có vẻ gì đó rất là nghi hoặc nhưng không dám hỏi chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau,
thậm chí là cả Quang Diệu cũng cảm giác có cái gì đó sai sai, trong lòng nghĩ
" Hình như chuyện này có vẻ hơi đơn giản thì phải....? Không phải tu tiên rất
khó hay sao?"

Ông lão nhả ra một đám khói trắng bay lơ lửng lên trời rồi dần tan biến vào hư
vô, cầm lên chén, uống một hớp nước chè đắng cho thanh họng rồi nói tiếp.

- Các ngươi có phải đang nghĩ là " tu tiên có vẻ rất đơn giản?" Hoặc là mấy
câu đại loại như thế.

Ông lão nhìn xuống đám đệ tử bằng đối mắt linh động, đảo đi đảo lại, nhìn một
lượt đám đệ tử trong Vấn Học Đướng, một số người đã không nhịn được phài gật
đầu một đồng ya, thấy vậy ông lão mới nói tiếp.

- Các ngươi chưa hiểu được bản chất của vấn đề thì sẽ thấy việc đó rất khó
khăn, rất phức tạp, ngược lại nếu các ngươi đã nhìn được bản chất của vấn đề
thì bất kì chuyện gì, việc gì cũng sẽ rất đơn giản không khó như bản thân mình
vẫn nghĩ... truyện tu tiên cũng như vậy, ngày trước các ngươi không biết cách
tu tiên thì sẽ cảm giác tu tiên rất khó khăn, thậm chí còn nghĩ cả đời người
cũng không thể nào làm được, nhưng khi biết được cách tu tiên rồi thì cái việc
tu tiên chả có gì là khó cả, đơn giản chỉ là ngồi một chỗ cả ngày gấp thụ linh
khí chuyển hóa thành linh lực mà thôi có gì mà khó khăn? Trước các ngươi xùng
bái tiên nhân một cách thái quá cứ nghĩ tiên là thứ không thể chám đến nhưng
bây giờ nhìn xem có tận mấy nghìn tiên nhân xung quanh các ngươi, thậm chí các
ngươi không sơm thì muộn cũng sẽ thành tiên, thế thì tự nhiên giá trị của từ
tiên sẽ đột ngột giảm xuống các ngươi sẽ thấy chuyện này rất là bình thường
... thế lên người đời mới có câu 'Đại Đạo Đơn Giản Lắm'.

Quang Diệu đột nhiên hiểu ra, thầm hô lên trong lòng " Hóa ra là như vậy "
giống như câu, 'tại sao cứ phải nghiêm trọng mọi việc lên như vây?' nhưng có
vẻ như rất nhiều đệ tử ở đây tạm thời chưa hiểu được thì phải? Rất nhiều người
vẫn dùng con mắt nghi hoặc mờ mịt nhìn xung quanh, thấy vậy ông lão chỉ thở
dài nói tiếp.

- Thời gian vẫn còn sơm thôi thì ta nói tiếp cho các ngươi về cách sử dụng
linh lực vậy, trên thế giới này có rất nhiều cách sử dụng linh lực nhưng hôm
nay ta sẽ chỉ nói cách sử dụng linh lực đơn giản nhất và lâu đời nhất, đó
chính là đạo thuật.

Ông lão nhìn xuống chàn ngập hứng thú đám đệ tử thì gật đầu vừa ý một cái nói
tiếp.

- Đạo thuật được chia ra làm ba loại cơ bản là pháp thuật, thể thuật và ảo
thuật.

Pháp thuật gần như là đặc điểm dễ nhận biết nhất của tu chân giả trong mắt
người phàm trần, nguyên lý hoạt động của pháp thuật là lấy linh lực của bản
thân phối hợp với tinh thần thi triển kết ấn hoặc niệm chú tùy theo pháp thuật
để có thể nghĩ hình hóa linh lực thành vật, mô phỏng theo sức mạnh của hiện
tượng tự nhiên để giải phóng sức mạnh của linh lực, từ đây cũng có thể nói
pháp thuật chính là kĩ xảo vận dụng linh lực ảo diệu và thú vị nhất của tu
chân giả.

Thể thuật có thể hiểu khái quát rằng nó được thực hiện bằng cách sử dụng thể
lực của tu chân giả mà võ thuật là thứ hay được dùng nhất kết hợp với linh lực
của bản thân để gia tăng sức mạnh cho cơ thể rồi dùng chiêu thức tấn công đối
thủ, nói các khác chính là một cách đánh cận chiến của tu chân giả, ngoài ra
thể thuật chính là cách để nâng cao khả năng tự nhiên của con người không giới
hạn do đại bộ phận thể thuật đều là pháp môn luyện thể, giúp đỡ tu chân giả
lớn mạnh thân xác.

Ngoài ra có một điều khá thú vị ở thể thuật, nếu pháp thuật mất thời gian để
kết ấn hoặc niệm chú, hóa hình linh lực, chuyển hóa nguyên tố... nếu không
luyện pháp thuật đến mức cao siêu để có thể thuần pháp tấn công thì một tu
chân giả bình thường phái mất trên ba tức thời gian trở lên thì mới có thể sử
dụng được sức mạnh pháp thuật, trong khi đó thi triển thể thuật gần như là
ngay lập tức... hắc hắc ta biết các ngươi đang khinh thường không thèm đề ý đế
thể thuật nhưng tin ta đi các ngươi lên sợ thể thuật, đợi đến khi nào các
ngươi bước vào một cuộc chiến thật sự thì mới hiểu được.

Ông lão cười thú vị nhìn mấy tên đệ tử đang có vẻ mặt không thèm để ý tới thể
thuật.

- Loại cuối cùng là ảo thuật, cái thuật này thì phải gọi là khó luyện bậc
nhất, mà còn phải tùy loại ảo thuật mà có rất nhiều đặc điểm và cách luyện
khác nhau lên ta cũng chỉ nó sơ qua thôi còn chuyên sâu các ngươi phải tự
nghiên cứu, ảo thuật hiểu đơn giản thì là sử dụng linh lực thông qua một vài
bộ phận đặc biệt trên cơ thể hoặc ngoại vật để gây ảnh hưởng đến bộ não của
đối thủ gây ra huyễn thuật ảo giác, ảo thuật cho hắn, ảo thuật có thể sử dụng
qua đôi mắt, miệng, máu, thảo dược, phong thủy,... giờ ta sẽ đi sâu hơn về
pháp thuật và thể thuật.

---

Ánh mặt trời ngó về phía tây, buổi chiêu tà bắt đầu buông xuống, cái nắng màu
vàng cam thật là đẹp, lúc này buổi học đã kết thúc, Quang Diệu tạm biết Lý
Hông Hoa về lại tiểu viện của mình chưa biết phải làm gì, bây giờ trời vẫn còn
quá sớm, nhiệm vụ phế đan phòng phải đến tận tối mới đến giờ làm.

Quang Diệu mang ghề ra bên ngoài ngồi cầm trên tay quyển sách ghi chép, hưởng
lấy những tia ánh sáng mặt trời cuối cùng còn sót lại trong ngày, hắn cẩn thận
đọc từng chữ trong quyển sổ ghi chép, trong đây được Quang Diệu ghi chép lại
rất cẩn thận những chi tiết của bài giảng lúc chiều, hắn cũng phải công nhận
là ông lão lúc chiều giảng chi tiết mà dễ hiểu thật.

Quang Diệu ngẫm nghĩ một lúc rồi gập quyển sách lại nhắm mắt vào cảm nhận
những sợi linh lực ít ỏi trong đan điền, sáu sợi linh lực màu lam bé bằng cây
kim từ từ du động như những sợi tơ nhện lơ lửng trong không khí.

Chỉ một cái ý niệm Quang Diệu có thể dễ dàng vận chuyển linh lực nhưng số
lượng linh lực quá ít cũng chả có tác dụng gì lên hắn chỉ nghịch một lúc rồi
lại nhìn lên trời nghĩ " Không biết có thể kết hợp Tụ Linh nhất Khí Quyết với
Pháp Môn Quan Tưởng Nhân Tâm La Hán được không nhỉ ? Giống như cách mà tiểu
thư kết hợp thổ nạp và quan tưởng vậy?"

Ý tưởng này đột nhiên xuất hiện trong đầu của Quang Diệu khi trên đường về,
hắn nghĩ tại sao lại không nhỉ? Truyên này hoàn toàn có khả năng, Nhân Tâm La
Hán chính là cái tôi của hắn, hỉnh ảnh linh hồn của hắn chỉ cần Quang Diệu mô
phỏng được các đường vận chuyển linh khí của Tụ Linh Nhất Khí Quyết bên trong
cơ thể La Hán là được, bản ngã của chính Quang Diệu mà lị, hắn nghĩ cái gì
trong đầu chả được, vấn đề là thời gian mà thôi.

Nghĩ mà xem, hình ảnh của một vị La Hán đang ngồi thiền thổ nạp thiên địa linh
khí đưa vào trong cơ thể vận chuyển theo công pháp Tụ Linh Nhất Khí Quyết
chuyển hóa linh khí thành linh lực, không cần phải nghĩ ra toàn bộ kinh mạch
của cơ thể mà chỉ cần mô phong ra đường vận chuyện linh khí của công pháp là
được, rồi cứ thế mà dựa theo hình ảnh đó mà Quan Tưởng Luyện Khí.

Truyện này không phải là quá khó những cũng không phải là dễ, vấn để của Quan
Diệu là thời gian và một số tri thức, nhưng tạm thời hắn nghĩ ra được ba cái
lợi khi thực hiện ý tưởng này, thứ nhất vừa quan tưởng luyên thần vừa có thể
luyện khí, cứ coi như một công đôi việc đi.

Lợi ích thư hai là luyện khí tự động, chỉ cần Quang Diệu quan tưởng thì cơ thể
của hắn sẽ tự động làm theo lên chắc chắn không thể có chuyện luyện khí sảy ra
sai lầm ở đây được trừ khi hắn quan tưởng sai cách, chưa kể đến tốc độ chuyển
hóa linh lực sẽ không đổi trong suốt quá trình quan tưởng luyện khí, nếu như
luyện khí theo phương thức bình thường thì chắc chắn đến lúc tinh thần mệt mỏi
sẽ dễ dàng mắc sai lầm hoặc giảm tốc độ hoặc vô tình làm đứt gãy quá trình
luyện khí, nhưng nếu luyện khí theo phương pháp quan tưởng thì không bao giờ
xuất hiện chuyện đó vì cơ thể sẽ làm theo mọi hành động của bản ngã không để
sự mệt mỏi làm ảnh hướng đến cơ thể, dĩ nhiên là nếu tinh thần lực sắp cạn đến
ngưỡng nguy hiểm thì quan tưởng sẽ tự động chấm dứt báo hiệu cho Quang Diệu
lên dừng luyện khí lại.

Lợi ích cuối cùng chính là thời gian tu luyện lâu hơn vì quan tưởng pháp môn
của Quan Diệu vốn dĩ là một bí pháp luyện thần hồn, hồi phục tinh thần lực,
chính điều này sẽ khắc phục một phần nhỏ trong việc tiêu tốn tinh thần lực khi
tu luyện, vừa tu luyện vừa hồi phục luôn, mặc dù hiệu quả sẽ không cao nhưng
Quang Diệu có thể chắc chắn một điều thời gian tu luyện sẽ tăng lên mặc dù hắn
chả biết tăng được bao nhiêu, theo tính toán thì hiện tại Quang Diệu có thể tu
luyện tầm ba tiếng, hắn mong muốn sẽ tăng lên được bốn tiếng khi áp dụng
phương pháp quan tưởng luyện khí.

Nhưng cứ phải hoàn thành phương pháp kia trước đã rối mới tính, Quan Diệu cứ
tìm hiểu thêm một, hai hôm nữa rồi mới xác định có thực hiện ý tưởng hay
không?


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #11