Tụ Linh Nhất Khí Quyết.


Người đăng: Hungphat1999

Cảm giác mệt mỏi ấp đến sau khi phải leo trèo vất vả với cảm tưởng như vác cả
khối đá nặng nghìn cân trên lưng làm cho Quang Diệu không chịu được phải ngủ
khục trên giường, nhưng mà giấc ngủ không được sâu cho lắm, đến chập tối hắn
đã tỉnh dậy.

Quang Diệu ra bờ sông rửa mặt cho tỉnh táo rồi quay vào nhà thay bộ quần áo
tạp dịch vào người lúc này mới nghiên cứu mấy món đồ trên giường, tấm bản đồ
Huyền Minh Tông thì khỏi cần bàn rồi, hắn còn chưa ngu đến mức không biết xem
bản đồ, thanh kiếm gỗ này chắc là pháp khí, hiện tại cũng chưa thể dùng được
cứ vứt sang một bên để lúc khác tính nhưng mà kiếm gỗ thì có tâc dụng gì nhỉ?
Chém chơi à? Mà kệ.

Còn lại duy nhất một quyển sách có tên ' Tụ Linh Nhất Khí Quyết ' chắc chắn
đây chính là công pháp tu tiên rồi, Quang Diệu cực độ hiếu kì mở ra xem, hắn
muốn biết tu tiên là như thế nào?

Đọc sơ qua Quang Diệu cũng hiểu được tu tiên là cái gì rồi, nói đơn giản thì
tu tiên chính là hấp thụ thiên địa linh khí vào cơ thể dùng pháp môn tu luyện
chuyển hóa linh khí thành năng lượng của bản thân từ đó thi triển ra đủ loại
đạo thuật có thể làm biến đổi các quy tác của tự nhiên, thậm chí là khai sơn
diệt địa, phá hủy quy tắc của thiên địa.

Quyển sách này giảng giải khá là mơ hồ về vấn đề ngoài lề, nhưng mà Tụ Linh
Nhất Khí Quyết đại loại chỉ là một mộn công pháp luyện khí cơ sở của Huyền
Minh Tông có thể tu luyện lên Ngưng Khí Tầng Ba, đánh chắc căn cơ cho tu chân
giả.

Một loại công pháp cơ sở phi thường tốt, ngay từ trang đâu tiên quyển sách này
đã giám tuyên bố Tụ Linh Nhất Khí Quyết đã trai qua hàng trăm ngan thử thách
trong qua khí, được vài chục đời tu sĩ sửa đổi và cải tiến mà thành đảm bảo
khi tu luyện không có lấy một lỗ hỏng, không bao giờ có chuyện gặp phải bỉnh
cảnh, có thể chuyển đổi công pháp dễ dàng mà không gặp bất kì vấn để nào, ít
có công pháp cơ sở nào có thể so được với Tụ Linh Nhất Khí Quyết.

Quang Diệu nghiên cứu thật kĩ quyển công pháp, quả thật trong sách không có
dùng biện pháp nói quá, bên trong công pháp ghi chép thật sự rất tường tận,
đầy đủ, giả thích cũng rất rõ ràng, từ cách cảm nhận linh khí trong trời đất,
đến cách hấp thụ linh khí như thế nào, đường Chu Thiên vận chuyển là gì cho
đến vận chuyển như thế nào, thậm chí còn có kinh mạch hướng đi tranh vẽ, Không
chỉ như thế trong sách còn giả thích rất chi tiết các khiếu huyệt và kinh mạch
cần phải vận chuyển linh khí trong cơ thể

Mặc dù Quang Diệu có hơi khó khăn để linh ngộ Tụ Linh Nhất Khí Quyết, cũng chỉ
tại đường vận chuyển kinh mạch trong Tụ Linh Nhất Khí Quyết rất loạn, hoặc nói
đơn giản hơn chỉ tại Quang Diệu còn chả biết mấy đường kinh mạch, khiếu huyệt
trong sách là cái mẹ gì, rõ rằng hệ thống kinh mạch ở đây rất khác so với trái
đất, nhưng cũng may còn có tranh vẽ, Quang Diệu có thể dựa vào đó mà đối chiếu
kết hợp với tri thức kinh mạch cũ của mình ở kiếp trước lên hắn cũng coi như
miễn cưỡng vẽ ra một đường chu thiên hoàn chỉnh.

Cảm giác mình đã tìm hiểu được thất thất bát bát, Quang Diệu bỏ quyển công
pháp sang một bên bắt đầu cảm nhận linh khí trời đất... quá đúng như Quang
Diệu đoán bí quyết thổ nạp kiếp trước của hắn chính là cách cảm nhận thiên địa
linh khí hay còn gọi là khí cảm, Quang Diệu mừng thầm tròng lòng, coi như đỡ
phải tốn thời gian đi cảm nhận linh khí, trong sách có nói tùy theo tư chất
của người luyênh mà thời gian cảm nhận linh khí có thể sớm hay muộn, nhanh thì
ba ngày, muộn thì tháng, nữa tháng tầm đó.

Quang Diệu thổ nạp linh khí vào trong phế phủ hay còn gọi là lá phổi dùng tinh
thần khống chế môt sợi linh khí đưa vào trong kinh mạch chuẩn bị vận chuyển
chu thiên nhưng đưa vào chưa được bao lâu liền bị mất không chế linh khí tán
loạn tản đi khỏi kinh mạch.

Quang Diệu không nản chí tiếp tục thổ nạp luyện khí, sau vào chục lần cuối
cùng hắn cũng thành công khống chế một sợi linh khí giống như mũi kim đưa vào
địa mạch vận chuyển đi xuống dọc theo bụng xuyên qua vài cái khiếu huyệt đến
mệnh môn, sau đó vận chuyển ngược lại theo thiên mạch ở dọc sống lưng đi qua
vài cái khuyết huyệt lên đến thần môn ở đỉnh đầu rồi lại vận chuyển đi xuống
đẩy vào đan điền lúc đó mới tính là hoàn thành một vòng chu thiên, lúc này
linh khí đã bị kinh mạch, khiếu huyệt tôi luyện từ màu trắng thành màu lam
linh lực bé chưa bằng một phần năm sợi linh khí lúc nãy.

Đến đây Quang Diệu đã hiểu tại sao quyển công pháp này lại tên là Nhất Khí Tụ
Linh Quyết, cũng chỉ vì mỗi lần thổ nạp chỉ có thể vận chuyện một sợi linh khí
một lần chu thiên, thể nào lại giám tuyên bố là không có lỗ hỏng, tu luyện dễ
dàng, đánh căn cơ cực tốt, nói đùa chứ toàn tâm toàn ý vận chuyển có một sợi
linh khí thì sợ quái gì mắc sai lầm, dựa theo tốc độ này thì bao giờ mới luyện
lên Ngưng Khí Tầng Một, Quang Diệu thở dài tiếp tục tu luyện.

Nhưng chưa được bao lâu, hắn lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối
sầm, đây là hiện tượng suy giảm tinh thần lực, Quang Diệu thu công lại không
tiếp tục tu luyện nữa, cố cố gắng cũng chả thêm vớt được bao nhiêu ngược lại
còn có khả năng gây ảnh hưởng sấu tới nguyên thần, tốt nhất lên dừng lại nghỉ
ngơi bảo đảm sức khỏe.

Quang Diệu đứng dậy cử động thân thể một lúc cho thoải mái, lúc này bầu trời
đã tối khua, trăng đã treo lên rất cao, hắn ta ngặc nhiên, nhìn bầu trời, thật
không ngờ tưởng như chỉ ngồi tu luyện được một lúc cùng nắm hết nửa tiếng là
cùng thế mà đã vài tiếng trôi qua, thật là quái lạ, Quang Diệu chưa bao giờ
cảm thấy dòng thời gian lại có thể trôi đi nhanh như vậy, thể nào người đời có
câu tu tiên không màng tuế nguyệt... nhưng mà hiệu quả thì chả được bao nhiêu,
nghĩ lại Quang Diệu chỉ đành thở dài một hơi, mong rằng chỉ cần tu luyện một
tháng lên được Ngưng Khí Tầng Một.

Cảm giác cơ thể có chút đói, Quang Diệu lấy chút lương khô trong người ra ăn
lót bụng, vừa ngủ dậy lúc lúc chập tối lên bây giờ hắn cũng chả ngủ được dù
cho trong người rất mệt mỏi, Quang Diệu đành phải ngồi lên Quan Tưởng Nhân Tâm
La Hán từ từ khồi phục tinh thần lực, thế mà chả biết từ lúc nào hắn đã thiết
đi, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, cũng may là chưa muộn.

Quang Diệu nhanh chóng đứng dậy ra bờ ao đánh răng rửa mặt, ăn chút lương khô
rồi dựa theo bản đồ mà đi đến Vấn Học Đường, hắn ta không muốn bỏ lỡ buổi học
đầu tiên của đệ tử tạp dịch, Hoành Ca sư huynh đã dặn Quang Diệu, muốn tiếp
thu kiến thức tu tiên nhanh nhất bây giờ thì phải đến Vấn Học Đường, nếu không
sẽ mất rất nhiều thời gian để bổ sung đống kiến thức đó.

Lúc Quang Diệu đến Vấn Học Đường thì vẫn còn sớm chỉ có mấy con ma mới lảng
vảng xung quanh kết bè mà nói chuyện, Vấn Học Đường được thiết kế khá đơn
giản, chỉ là một mái đình cực to được lập bằng ngói đỏ bên trên có để một tấm
biên đề tên Vấn Học Đường, ở bốn góc là bốn trụ cột to như cái chân voi chống
đỡ mái đình, bên dưới được lát một lớp đá hoa cương, những tấm đệm được để
trên lớp đã hoa cương một cách thẳng hàng, dẫn đến một bệ đá to ở trên cùng,
bệ đá rất là vuông vắn được làm bằng loại đá gì đó có màu đen, đặt bên trên là
một tấm đệm mau vàng.

Chờ mãi cuối cùng Lý Hồng Hoa cũng đã đên, tý nữa thì Quang Diệu phải đến tận
nơi gọi cô bé dậy.

- Ở đây tiểu thư.

Cô bé cười vui vẻ ngồi gần Quang Diệu, lau đi những giọt mồ hôi mệt mỏi trên
trán nói.

- May quá chưa muộn, làm ta phải chạy chối chết đến đây.

- Tiểu thư phải học cách dậy sớm hơn đi? Đâu thể cứ ngủ nướng mãi như thế
được, con gái con đứa.

- Hư kệ ta, mà ngươi đã tu luyên chưa, hôm qua ta luyện ra được tận mười một
sợi linh lực liền, ghê chưa.

Cô bé phồng mũi khoe với Quang Diệu, nghe vậy hắn chỉ lắc đầu cảm thán nghĩ
thầm trong lòng " Quả nhiên tiểu thư có tư chất cao hơn ta nhiều, không cố
gắng có ngày bị vượt mặt mất."

- Tiểu thư là giỏi nhất, cả đêm qua tôi mới luyện ra được sáu sợi linh lực mà
thôi, hazzz.

- Không cần buồn, mai sau để bổn tiểu thư bảo vệ ngươi, ha ha ha ha.

Cô bé vỗ lưng an ủi Quang Diệu, nhưng nhìn kiểu gì cũng ra trêu ngươi, hắn
cười nhẹ xoa đầu cô bé.

- Cấm được xoa đầu ta, nếu không ta dùng linh lực đánh chết ngươi.

Cô bé phồng má đấm vào người Quang Diệu, với sức của một cô nhóc mười mấy tuổi
chân yếu tay nềm đúng thật không khác nào gãi ngứa cho hắn, lên Quang Diệu
cũng kệ để mặc cho cô bé đấm.

Lúc này số lượng đệ tử đến ngày càng nhiều, quả nhiên giống như Quang Diệu suy
đoán, không chỉ có mấy người bọn hắn là đệ tử mới gia nhập tông môn, ở đây đếm
sơ sơ qua ít cùng phải hơn năm trăm người, chỉ đệ tử mới thôi mà đã hơn năm
trăm người vậy thì cả khu tạp dịch này có bao nhiêu đệ tử? Lại còn cả ngoại
môn, nội môn nữa chứ? Quả nhiên là đại tông môn có khác, kẻ có tư chất tu đạo
nhiều như cỏ rắc, trong khi đó biết bao môn phái nhỏ phải đi khắp nơi nhặt
từng người mang về làm đệ tử, hắn cũng từng nghe nói lúc bé tiểu thư tí thì bị
tiên môn cỡ nhỏ bắt cóc về làm đệ tử, nếu không phải gia chủ có chút thực lực
thì thật sự không biết bây giờ tiểu thư ra sao?

Chờ mãi rốt cuộc đã có tiên sư đến giảng bài, vị tiên sư này có bộ râu rất
dài, dang người thì ở độ tuổi trung niên, gương mặt lúc nào cũng cau có,
giường như lúc nào cũng có kẻ thiếu tiền hắn ta không bằng.

Vị tiên sư mặt cau có ngồi lên bệ đá nhìn xuống đám đệ tử, ngay lập tức các đệ
tử liền im ắng, không ai dám cất một tiếng nào.

Cảm giác không còn một ai dám lên tiếng thì vị tiên sư cau có kia mới nói.

- Chúng ta bắt đầu học. Tên ta là Phan Đức Hải, các ngươi có thể thể gọi ta
là chấp sư, trong lớp nhất định phải duy trì yên lặng, không cho đặt câu hỏi
khi chưa cho phép, tốt nhất các ngươi đừng lên thách thức quy định của ta, nếu
không...

Ánh mắt của Hải Chấp Sư thật sự rất sắc bén, làm cho chúng đệ tử không nhìn
được nuốt nước bót, trong đó có cả Quang Diệu, ông ta tỏa ra uy áp quá khủng
khiếp hắn không thể nào chống lại được.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #9