Đằng sau cái kích tình lãng mạn là máu và nước mắt, bên cạnh những đoạn gian xảo hạ tiện, hài hước cười mém té ghế là những đoạn bi tráng - "bi" khiến cho người ta muốn khóc, mà "tráng" giống như một bản sử thi.... Một đất nước nhỏ bé, một dân tộc hiền lành, thậm chí yếu đuối, dãy dụa, khó khăn giữ nước... giữa muôn trùng đạn khói, là những tiếng ca đầy tình yêu thương đất mẹ, trong những con người thậm chí có khi còn ti tiện gian manh, là một lòng yêu nước, yêu cuộc sống, và sẵn sàng hy sinh đến không ai ngờ....
Đôi khi ta cảm thấy không tin tác giả lại là người Trung Quốc, một truyện như vậy giữa một rừng các truyện đầy tinh thần Đại Hán, hoặc đế quốc bành trướng khác... đôi khi ta ước một tác giả nghiệp dư của Việt Nam có thể sáng tác ra truyện như thế này.... Leray, có lẽ càng giống Việt Nam hơn là Trung Quốc...