10 Anh Hùng?


"Nia? " Mập mạp kinh ngạc kêu lên.

"Nói thừa! Không phải ta thì còn ai? " Nia đánh tới, một cánh tay nhỏ bé trắng
nõn đã nhanh như chớp véo tai mập mạp, nàng sẵng giọng: "Tên mập mạp đáng chết
này! Bấy lâu nay ta và Mỹ Đóa tốn bao công sức tìm ngươi, hoá ra ngươi lại
trốn ở chỗ này! "

"Ôi ôi, nhẹ tay nhẹ tay thôi. Các ngươi tìm ta làm cái gì? " mập mạp ngoài
miệng thì kêu đau, trong bụng thì đắc ý nghĩ: "Hai cô nàng này tìm ta sao?
Không phải là yêu ta rồi đấy chứ? Song phi. . . . . . . . . Vương đạo a! "

"Bốp! " Nia đá cho tên mập mạp dâm đãng một cú khiến hắn bay ra xa vài mét,
nói: "Tìm ngươi chính là vì cái này đấy! Tên mập mạp hạ lưu vô sỉ đáng ghét! "

Dường như là bốn chữ hạ lưu vô sỉ làm cho Nia nhớ lại cái chuyện trong khu
rừng khi chạy trốn, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, lại nhìn
thấy mập mạp nằm bẹp trên mặt đất không chịu đứng dậy,thì giận sôi lên, hung
hăng dậm chân, xoay người chạy ra ngoài.

Mập mạp đứng lên, lại nhìn thấy Mễ Lan hai tay chống nạnh đang trừng mắt nhìn
mình. Mập mạp làm ra vẻ vô tội nói: "Thật sự là oan uổng mà, cũng không biết
như thế nào đắc tội với cô nàng này nữa. "

Mễ Lan không chút do dự dùng một tư thế oai phong rút ra một khẩu súng, cười
lạnh nói: "Mập mạp, ngươi lại giả bộ rồi, Nia là người bạn tốt nhất của ta,
ngươi nói xem ta nên tin ai đây? "

Thế là trong tiếng kêu la của mập mạp, phòng thí nghiệm lại lâm vào một trận
náo động

Mập mạp chưa kịp chạy thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Mễ Lan thì Nia đã mang
theo một đội hiến binh xuất hiện ở cửa phòng thí nghiệm khiến hắn trợn tròn cả
mắt.

Thấy hiến binh đi về phía mình, mập mạp ôm chân Mễ Lan khóc lớn: "Cứu mạng, ta
không muốn chết! Ta vì Liên bang mà đổ máu, ta còn từng bị thương ở tinh hệ ở
tinh hệ Galileo, ta không phải là lính đào ngũ đâu! "

Mập mạp tưởng mình sắp bị đưa đi xử bắn nên ra sức khóc lóc, âm điệu thê thảm
khiến ai nghe thấy cũng phải đau lòng rớt nước mắt.

Mễ Lan dở khóc dở cười, một cước đá văng tên cái tên hề tức cười này ra rồi
quay sang Nia hỏi: "Ngươi nói cái tên này chính người anh hùng Liên bang đã
giết chết một trung tướng sư đoàn trưởng và một thiếu tướng tham mưu trưởng
của Gatralan Hàng không lục chiến đội sư đoàn thiết giáp số 3 á?”

Nia xấu hổ gật đầu, bộ dạng như muốn cười mà không cười nổi.

"Anh hùng? " Mập mạp ngơ ngác hìn xung quanh rồi chỉ vào chính mình, vẻ mặt
không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Ta là anh hùng à? "

Một thượng uý hiến binh đi tới trước mặt mập mạp, hỏi: "Ngươi là Liên bang
hàng không lục chiến đội - sư đoàn thiết giáp số 5 - đại đội thiết giáp số 3 –
trung đội hậu cần - tiểu đội 1 hạ sĩ Điền Hành Kiện phải không? "

Mập mạp ngơ ngác gật đầu.

Thượng úy đưa tay ra làm một động tác mời đi, nói: "Xin mời đi theo chúng ta,
hạ sĩ Điền Hành Kiện. "

Nguyên lai, sau khi Mỹ Đoá và Nia được đưa tới bộ chỉ huy tiền phương, sĩ quan
phụ trách thông báo cho hai nàng biết rằng gã mập mạp kia đã mất tích nên các
nàng tạm thời không thể trở lại đơn vị cũ, phải chờ sau khi tìm được mập mạp
xác nhận sự việc thì mới có thể xử lý.

Vì vậy hai nữ binh vô tội cứ phải ở lại trong học viện, hàng ngày các nàng
không có việc gì làm liền đi tìm kiếm tung tích của mập mạp.

Máy ghi chép của các nàng đã bị Đế quốc quân lấy đi, mà hai nữ binh không có
kinh nghiệm chiến đấu và sinh tồn nơi hoang dã chẳng những có thể thoát khỏi
sự canh giữ nghiêm mật của quân địch, lại còn có thể di qua khu vực rộng mấy
ngàn km giữa Tân La Mã và Galypalan, điều này cũng làm cho người ta không thể
tin nổi, hơn nữa nhân vật mấu chốt Điền Hành Kiện lại còn biến mất một cách
mạc danh kỳ diệu, Bộ chỉ huy tiền phương không xem hai người như gián điệp đã
là rất không tệ rồi.

Hy vọng duy nhất lúc này chính là tìm được mập mạp, chỉ có máy ghi chép trên
tay hắn mới có thể làm rõ mọi chuyện.

Ba tháng trước, Mễ Lan có lần ra ngoài mua một ít đồ dùng sinh hoạt thì gặp
Nia, người bạn học cũ thời cấp 3. Hai người gặp nhau thì cực kỳ cao hứng, giữa
thờ kỳ chiến tranh mà lại có thể gặp nhau như thế này thật đúng là quá hiếm
có. Nhưng mà lúc ấy các nàng cũng không nói được chuyện gì nhiều, một người
phải mau chóng quay về phòng thí nghiệm, một người phải đi tìm người nên cả
hai bèn hẹn thời gian lần sau gặp mặt rồi chia tay.

Mãi một tháng sau, Mễ Lan mới có thời gian rảnh đi tìm Nia, các nàng cùng nhau
đi chơi cả ngày, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Nia cũng kể cho Mễ Lan
cảnh ngộ của mình.

Vừa nghe Nia miêu tả, Mễ Lan lập tức khẳng định tên mập mạp trong phòng thí
nghiệm chính là người Nia muốn tìm. Nhưng việc xây dựng mạng mô phỏng đã tới
thời điểm mấu chốt nhất, mà mập mạp lại có vai trò khá quan trọng, chẳng những
phòng mô phỏng là do hắn phụ trách chế tạo mà hắn thậm chí còn phụ trách việc
tính toán số liệu của một số bộ phận, hơn nữa sự thông thạo của hắn với các
loại robot và vũ khí của Đế quốc Gatralan là không ai có thể bì được,rất nhiều
các số liệu mô phỏng đều phải qua sự kiểm tra của hắn, dù sao thì hắn cũng là
người duy nhất trong phòng thí nghiệm có kinh nghiệm thực tế về chiến tranh.

Người như vậy, đừng nói là bộ chỉ huy tiền phương đòi người, cho dù là văn
phòng tổng thống tới giáo sư Boswell cũng sẽ không chịu nhả ra.

Nhưng dù sao cũng là bạn tốt của nhau, Mễ Lan không chút do dự liền đem tình
huống nói cho Nia, tin tức bất ngờ này làm cho Nia mừng rỡ như điên, nàng lập
tức đi tìm Mỹ Đóa. Sau khi ba người bàn bạc đã quyết định trước tiên phải tìm
giáo sư Boswell nói chuyện, cho dù không thể làm cho mập mạp được ra ngoài thì
cũng phải lấy được máy ghi chép chiến trường của hắn.

Chuyện này tiến hành rất thuận lợi, Giáo sư Boswell do quá bận bịu công việc
nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều liền đồng ý với yêu cầu của các nàng, nhưng phải
đợi sau khi công việc xây dựng mạng mô phỏng hoàn thành đã. Còn về cái máy ghi
chép chiến trường nho nhỏ kia thì lại quá đơn giản với Mễ Lan.

Sau đó máy ghi chép chiến trường của mập mạp nhanh chóng được đưa tới máy chủ
ở bộ chỉ huy. Do nửa năm trước Liên bang quân chỉ biết rút chạy nên không có
tiến hành công tác thu gom tin tức từ các máy ghi chép của binh lính. Đến khi
công tác này được nối lại thì do toàn bộ đơn vị của mập mạp đã bị tiêu diệt
nên hắn trở thành người không có trong biên chế cho đến tận bay giờ.

Cho nên, khi các thông tin của máy ghi chép hiện lên trên màn hình thì thành
tích 21 lần chạy trốn của hắn khiến cho các sĩ quan có mặt cực kỳ khó chịu,
đây quả là những tin tức kỳ quái nhất mà họ từng thấy.

Đồng thời, trong những cảm thông tin này lại ẩn chứa những điều khiến các sĩ
quan ở bộ chỉ huy cảm thấy kinh ngạc, người này không ngờ lại có từ trong vòng
vây dày đặc quân địch tìm được con đường chạy trốn chính xác, phương thức chạy
trốn không những thiên kì bách quái mà lại còn chế tạo và lợi dụng rất nhiều
những phương tiện giao thông, hình ảnh của mỗi lần chạy trốn quả thực có thể
làm thành một bộ ảnh tên là ( Tên mập mạp chạy nhanh ), những hành động trong
lúc mấu chốt của tên mập mạp này chắc chắn sẽ làm ai xem cũng phải thán phục.

Càng hiếm có hơn là, trong những tin tức này có rất nhiều những số liệu thực
tế về các loại robot và vũ khí của quân đội Đế quốc quân. Những thứ này khiến
bọn họ cảm thấy như đào trúng mỏ vàng vậy.

Cuối cùng, khi nhìn thấy mập mạp ở bên ngoài Tân La Mã đi tới phía tây nam trụ
sở Đế quốc quân lắp đặt khẩu pháo năng lương điều khiển từ xa, toàn bộ các sĩ
quan đều nhảy dựng lên.

Bọn họ hưng phấn, khoa chân múa tay hò hét:

"Tìm được rồi! ! ! "


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #13