13 Tiểu Đoàn Trinh Sát Đặc Chủng


Tàu vận tải đáp xuống phi trường quân dụng của thành phố Catho. Cửa vừa mở ra,
Điền Hành Kiện liền nhảy ngay xuống, hành khách cũng chỉ có một mình hắn.
Chiếc tàu vận tải này là phụ trách vật tư tiếp viện, chuyên chở một ít linh
kiện robot và vũ khí đạn dược nên robot và hành lý của Điền Hành Kiện cũng ở
trong chiếc tàu này luôn.

Trên bầu trời phi trường có hàng trăm các loại chiến hạm trôi nổi lơ lửng, đại
đa số đều là tàu vận tải, cũng có một số máy bay phụ trách bảo vệ. Ở phía xa
có một xưởng sửa chữa duy tu các tàu vũ trụ, ở đó đang có bốn chiếc chiến hạm,
mấy ngàn nhân công trông như những con kiến đang gấp gáp sửa chữa chúng.

Trên mặt đất, xe vận tải và robot vận chuyển qua lại như mắc cửi , đem từng
chiếc hòm lớn trong vận tải đưa ra ngoài, ấu đó thông qua mạng lưới hậu cần
của Liên bang đưa tới tiền tuyến, tới từng đơn vị chiến đấu.

Hàng trăm người lính điều khiển giao thông đang vung vẩy những lá cờ tín hiệu
hai màu xanh đỏ, luôn mồm thổi còi điều khiển các tàu lên xuống và xe tải lưu
thông.

Khung cảnh hoành tráng này làm cho Điền Hành Kiện thấy rung động. Khi một quốc
gia có ba tinh vực tiến hành tổng động viên, sức mạnh mà nó bộc phát thật sự
là rất to lớn. Thứ sức mạnh này là sức mạnh của mỗi một công dân Liên bang, có
lẽ mỗi một người ở trong vũ trụ chỉ là một hạt bụi nhỏ, nhưng khi mà nghìn
nghìn vạn vạn người cùng tụ tập một chỗ, vì cùng một mục tiêu mà phấn đấu, thứ
sức mạnh này sẽ trở nên không thể đo lường. Sức mạnh này không vì ngủ đông
trong hoà bình mà biến mất, một khi bị uy hiếp, nó sẽ như núi lửa phun trào,
không cách nào khống chế, không có cách nào ngăn cản được, cho dù là dùng sức
mạnh lớn hơn nữa đè nến nó, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ là ngọc thạch câu
phần.

Mà chính mình cũng là một phần trong đó, sự tồn tại này có lẽ sẽ bị lãng quên
hay sẽ là một đoá hoa trôi không bao giờ biến mất trong lịch sử. Khi cái chết
đã tới trước mặt, sợ hãi còn có tác dụng sao?

Nếu đã không thể tránh né, vậy xông thẳng tới con sóng dữ có lẽ chính là lựa
chọn chính xác nhất.

Điền Hành Kiện không biết khi gặp phải chiến tranh, đối diện với sinh tử tồn
vong sẽ có bao nhiêu người có ý nghĩ này, bọn họ sẽ có lựa chọn như thế nào,
nhưng, thực tế nói cho hắn biết, những con người bình thường nhưng lại không
hề chùn bước đi vào một cuộc chiến tranh vệ quốc mà bất cứ lúc nào cũng có thể
lấy đi tính mạng của họ, mỗi một người như vậy đều là anh hùng chân chính.

Có lẽ, bọn họ cũng sợ hãi giống hắn, sợ mình sẽ trở thành một hại bụi trôi nổi
giữa vũ trụ, sợ mình sẽ trở thành nhưng hạt cát bay đi theo gió. Nhưng bọn họ
sẽ vẫn không tiếc thân mình mà chiến đấu.

Mà bản thân hắn đã không còn đường lui nữa, Liên bang, đất nước đã sinh thành
dưỡng dục hắn, chẳng lẽ không đáng để hắn gìn giữ bảo vệ hay sao?

Chạy trốn, chạy trốn, lại chạy trốn... trong nửa năm đã chạy trốn hai mươi mốt
lần, mùi vị của sự tuyệt vọng này có ai lại muốn nếm thêm lần nữa? Quên đi
sống chết mà lựa chọn là đúng hay sai, đây là một mệnh đề không ai giải nổi,
chỉ có vận mệnh sẽ đưa ra đáp án cuối cùng, trước đó, việc duy nhất cần làm
chính là dung nhập vào cái thời đại này mà thôi.

Ba giờ sau này, mập mạp đã điều khiển chiếc robot “Logic” siêu cấp cũ nát của
mình đi tới trụ sở của Sư đoàn 16.

Đây là một doanh trại quân đội ở phía nam thành phố Catho, bốn phía xung quanh
lắp đặt rất nhiều thiết bị chống do thám, nếu vệ tinh đối phương chụp ảnh nơi
này thì sẽ chỉ thu được một bức ảnh đen thui mà thôi.

Điền Hành Kiện đưa thẻ từ của mình cho gã cảnh vệ đứng gác, một phút sau , hắn
được cho phép đi vào trụ sở.

Đi xuyên qua đủ các loại robot quân dụng và vài đội cảnh vệ, chiếc robot ọp ẹp
tựa như sắp vỡ ra thành vài trăm mảnh này thu hút khá nhiều ánh mắt, không ít
nữ binh nhìn thấy thứ này cũng che miệng cười khúc khích.

Mập mạp mặt không đổi sắc, cố ý làm cho robot cử động có vẻ khó khăn, hễ nhìn
thấy có nữ binh xinh đẹp nào thì nhảy xuống làm bộ hỏi đường.

Khi còn cách trinh sát doanh hơn trăm mét, mập mạp đột nhiên nhìn thấy ở ven
đường có một nữ binh vóc người xinh đẹp, hắn liền tươi cười đi tới, tiếp tục
diễn bài hỏi đường. Nhưng vị mỹ nữ này lại không dễ bắt chuyện như những nữ
binh trước, bộ dạng lạnh lùng khó gần.

Mập mạp thầm nghĩ: "Hừ, không để ý tới ai à? Đã vậy ông đây cứ theo mãi không
buông đấy. "

Vô lại chính là bản chất của hắn, là điển hình của hèn mọn hạ lưu hèn hạ vô
sỉ, công việc thích làm nhất chính là đi gây chuyện mặt dày vốn không ngại ăn
chửi, ngoại trừ cô nàng bạo lực Milan ra, trên thế giới làm gì còn có nữ nhân
nào mà mập mạp không thể chiếm tiện nghi.

Hơn nữa, bình sinh mập mạp ghét nhất là những kẻ cứ thích hất mặt lên trời coi
thường người khác, trong mắt hắn dù là ai mà thích làm điệu làm bộ thì đều
đáng cho một trận.

Cô nàng lạnh lùng bị mập mạp bám riết, lải nhải hoài không thôi, cuối cùng thì
không chịu nổi đành cắn răng vẽ một tấm bản đồ rồi cúi đầu giảng giải cặn kẽ,
khi ngẩng đầu lên thì thấy tên mập mạp này có vẻ cũng đã hiểu, đang định bỏ đi
thì lại nghe mập mạp hỏi: "Ta vẫn chưa hi ểu, rốt cuộc phải đi như thế nào?
Đây có phải là bản đồ không đấy? "

Mấy binh lính quanh đó thấy vậy thì ôm bụng cười nghiêng ngả, trong bụng đều
cười mắng tên mập mạp này thật sự không phải ng ười.

Thấy nữ binh này đã lửa giận tận trời, mập mạp mới không nhanh không chậm hắt
vào một chậu nước lạnh, nói: "Thiếu úy, hãy nhớ sau này nhìn thấy cấp trên thì
phải hành lễ, lần này coi như không tính, ta sẽ không truy cứu nữa. "

Dứt lời liền xoay người nhảy lên robot bỏ đi, từ sau lưng robot, một luồng
khói đen từ như của những động cơ chạy xăng lỗi thời phun ra, vừa đen vừa
nồng, cứ tụ lại một chỗ không tan đi.

Nữ binh này tên là Elise vốn từ đã được nuông chiều, không coi ai ra gì. Làm
gì có chuyện gặp phải chuyện bị một gã hèn mọn vô sỉ như vậy trêu chọc chứ? Mà
cấp bậc của nàng lại thấp hơn đối phương, muốn đánh không được, muốn mắng
không xong, cảm giác uất ức không có chỗ nào phát tiết, thiếu chút nữa là nàng
ta đã khóc to thành tiếng tới, trong lòng vừa tức vừa hận: "Đồ mập mạp đáng
chết, ta với ngươi không đội trời chung!”

Việc mập mạp còn chưa tới đại đội của mình đã chọc giận đệ tam mỹ nữ Elise của
sư đoàn chẳng mấy chốc đã truyền khắp doanh trại. Mọi người đều phỏng đoán xem
tên mập mạp này có lai lịch thế nào, một số người từng bị Elise coi thường và
những người không thích nàng thì hả hê bàn luận xôn xao, mà những kẻ theo đuổi
Elise thì giận dữ sôi sục, thề phải cho tên mập khốn kiếp dám trêu chọc nữ
thần trong lòng họ này một trận nên thân.

Tới doanh trại của lính trinh sát, mập mạp được vệ binh cho biết tiểu đoàn
trưởng Nadal đang tham gia buổi họp thông báo các tin tức.

Đợi một lát sau, hội nghị kết thúc, Nadal cau mày đi ra. Hắn ta có dáng người
cao lớn, khuôn mặt thon gầy.

"Liên bang hàng không lục chiến đội – Sư đoàn thiết giáp số 16 - đại đội phó
đại đội trinh sát số 1 Điền Hành Kiện phụng mệnh đến đây báo cáo, mời chỉ thị.
" Mập mạp đứng nghiêm thực hiện một bộ quân lễ tiêu chuẩn.

“Mẹ kiếp, một gã mập tới làm lính trinh sát, lại còn là một tên mập mạp sợ
chết nữa chứ." Nadal sớm đã được một người bạn ở bộ chỉ huy cho biết thông tin
về gã đại đội phó mới này.

"Nghỉ, trung úy. Mời theo ta vào trong. " Nadal xoay người dẫn mập mạp vào
phòng làm việc.

"Mời ngồi, trung úy, bên kia có ghế đấy. " Nadal lấy tay chỉ chỉ.

"Cám ơn chỉ huy. " Tư thế của mập mạp vẫn như của một quân nhân tiêu chuẩn,
ngồi nghiêm lưng thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, mắt nhìn thẳng không chớp.

Nadal đi tới bàn làm việc ngồi vào ghế, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi
hít vào một hơi thật sâu, lầu bầu hỏi: "Nghe nói trước kia ngươi là linh bảo
dưỡng quân khí? "

"Đúng vậy, thưa chỉ huy. " Mập mạp cảm thấy hơi chột dạ, huấn luyện tăng cường
giác quan thứ sáu khiến hắn cảm nhận được vị chỉ huy này không hề thân thiện
chút nào.

Nadal nhìn mập mạp xuyên qua làn khói thuốc, hỏi: "Nghe nói ngươi đã từng vào
đội huấn luyện đặc biết? Mà mục huấn luyện đầu tiên là làm lính trinh sát phải
không? "

"Đúng vậy, thưa chỉ huy. " Mập mạp mắng thầm trong bụng : "*, hồ sơ của ông
đây viết còn chưa rõ hay sao mà hỏi lắm thế, đúng là cái đồ âm dương quái khí.
"

Nadal mỉm cười, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm hỏi tiếp: "Nếu đã trải
qua huấn luyện đặc biệt, thành tích cũng không tệ lắm, tại sao ngươi lại làm
lính bảo dưỡng quân khí? "

"*, chẳng nhẽ lại nói với ngươi là ta sợ chết, không muốn vào đội trinh sát
hay sao? " mập mạp thầm kêu khổ nhưng ngoài miệng lại vẫn rất bình tĩnh: "Hoàn
toàn chỉ là hứng thú cá nhân thôi, thưa chỉ huy. "

"Hứng thú? " Nadal hung hăng bóp nát mẩu thuốc trong tay, lớn tiếng nói:
"Trung úy, chiến tranh không quan tâm tới hứng thú của ai cả, nếu là lựa chọn
theo hứng thú của mình thì con mẹ nó, ta bây giờ đang là một gã thợ mộc rồi. "

"Rốt cuộc cũng bùng nổ rồi. " Mập mạp rên thầm. Hắn bật dậy như bị chích điện,
ngẩng cao đầu nói: "Đúng vậy, xin lỗi, thưa chỉ huy. "

Nadal nghe vậy lại càng kích động, nhảy dựng lên, quát: "Ta không biết tại sao
bộ chỉ huy tiền phương lại đem tên mập mạp nhà ngươi nhét vào chỗ ta, ta chỉ
biết là những công lao ăn rùa đó của ngươi đều là chó má, ngoại trừ kỹ thuật
chạy trốn là tương đối tốt ra, ta không công nhận là cái khối thịt béo nhà
ngươi có tư cách đến đây chỉ huy một liên đội! Mập mạp, ta không cần biết
trước kia ngươi làm cái gì, hoặc là ngươi vẫn còn đang đắc ý về thành tích của
mình với mấy cái trò trẻ con ở trại đặc huấn, nhưng là ta phải nói cho ngươi,
nơi này không có chỗ cho kẻ ăn không ngồi rồi. Nhớ kỹ, ta chỉ nói một lần, nhớ
kỹ tên gọi của cái tiểu đoàn này, không phải là một cái tiểu đoàn trinh sát vớ
vẩn nào đó, mà là Hàng không lục chiến đội – Sư đoàn thiết giáp số 16 – tiểu
đoàn trinh sát đặc chủng. "

"Là tiểu đoàn trinh sát đặc chủng duy nhất của toàn Liên bang! Hiểu chưa? Giờ
thì xéo đi! "

Mập mạp nghe xong liền lập tức chạy trối chết.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #16