4 Cải Trang Ky Giáp


Điền Hành Kiện hung hăng nhìn chằm chằm vào hai nữ binh Liên bang, cảm thấy
cái số mình thật là đen đủi.

Có lẽ nếu trước mặt là hai kẻ xấu xí vớ vẩn nào đó, mập mạp sẽ đàng hoàng phun
ra một câu vô liêm sỉ: "Kẻ áp giải các ngươi đã bị ta giải quyết rồi, mau tự
mình chạy đi.”

Nhưng mà trước mặt lại là hai nữ nhân cực kỳ xinh đẹp khiến mập mạp chẳng nói
nổi câu nào.

Nếu cứ thế bỏ lại, chắc chán là các nàng trốn không thoát, hơn nữa, rất có thể
sẽ bị bắt lại rồi xử tử. Phương pháp xử tử cũng có rất nhiều, khả năng lớn
nhất là bị binh lính Đế quốc thay nhau "xử tử".

Nơi này là trụ sở của Đế quốc quân, không phải trại tù binh, hai nữ tù binh
xinh đẹp bị áp giải đến đây để làm gì thì chẳng cần nghĩ đến giây thứ hai thì
ai cũng biết được.

Binh lính áp giải bọn họ bị giết, không cần biết có phải do tù binh làm hay
không thì cũng không tránh khỏi liên quan. Hơn nữa ai cũng biết Gatralan đối
xử với tù binh rất hung tàn, thậm chí chỉ cần một tù binh chạy trốn, Đế quốc
quân sẽ cả đội tù binh đó bắn chết sạch, những tù binh khác nếu gặp vấn đề
không thể áp giải đi hoặc có thể trở thành gánh nặng thì sẽ bị đem đi chôn
sống, thiêu sống, thí nghiệm hoá học, th ậm chí còn nhốt tù binh vào những tàu
vận tải vũ trụ dân dụng cũ nát làm bia tập bắn, những chuyện như vậy nhiều
không kể xiết.

Vừa nghĩ tới hai đoá hoa xinh đẹp này có thể bị huỷ hoại trong tay đám binh
lính Đế quốc, mập mạp liền cảm thấy rất khó chịu, cũng rất phẫn nộ, thậm chí
còn có một chút ghen ghét. Đây là căn bệnh chung của đàn ông, có một số việc
nếu mình không thể làm thì cũng không muốn để người khác làm.

Nhưng mà, chạy ra khỏi khu rừng này thì dễ, còn nếu muốn mang theo hai người
này vượt qua đội tuần tra và phòng tuyến của đối phương, sau đó lại phải chạy
trốn trên một khu đất trống rộng vài kilômét vuông thì độ khó thực sự là tăng
cao tới trời rồi.

"Các ngươi...... À, ta muốn hỏi...... Hai người vì sao lại bị bắt làm tù
binh?" Mập mạp cảm thấy vẻ mặt hai nữ binh mình vừa cứu rất không bình thường.
Hắn nhìn lại người mình, không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề, rõ ràng là đối
với hành động thay quần áo vừa rồi hoàn toàn không có chút xấu hổ nào.

"Ta bị bắt ở phi trường ở khu Đông Bắc khi nó bị chiếm.” Nữ phi công xinh đẹp
cũng đã không còn xấu hổ nữa, nàng chỉ vào nữ y tá bên cạnh, nói:”Cô ấy cũng
vậy, cô ấy là y tá của đại đội phi công.”

" Vậy quân địch tấn công đến nơi nào rồi?" Mập mạp cảnh giác quan sát bốn
phía, xác xem có đội tuần tra nào của Đế quốc tình cờ đi qua đây hay không.

"Đạo phòng tuyến thứ nhất tối hôm qua đã bị đột phá, quân địch sử dụng gần hai
trăm chiếc robot hạng nặng và năm trăm chiếc robot hạng trung mạnh mẽ tấn
công, đến lúc lực lượng dự bị định xông lên đoạt lại trận địa thì đã không còn
kịp rồi. Nếu không phải phi trường bị lính nhảy dù của bọn chúng chiếm được,
bọn chúng muốn đột phá phòng tuyến thứ nhất cũng phải mất ít nhất là một
tuần.” Nữ phi công xinh đẹp này có vẻ còn quan tâm đến vẻ bề ngoài hơn là an
toàn của bản thân, nàng liền ngồi xuống, miệng ngậm một sợi dây buộc tóc màu
hồng, cố gắng chỉnh trang lại mái tóc.

Động tác của nàng rất quyến rũ, mập mạp mất vận hết sức lực mới chuyển được
ánh mắt của mình khỏi đôi tay trắng nõn mềm mại đó.

"Bất quá tình huống của chúng ta cũng không phải là quá xấu. Hàng không lục
chiến đội sư đoàn số 6 và sư đoàn dự bị số 9 mặc dù không ngăn cản được sự đột
phá của sư đoàn robot Đế quốc nhưng cũng đã cầm chân bọn chúng hơn ba giờ, để
cho bọn họ không thể tại trước tiên vu hồi phân cát, lực lượng ở phòng tuyến
thứ nhất cơ bản là đã kịp rút lui, tổn thất cũng không quá lớn.” Nữ phi công
mái tóc lại thành kiểu đuôi gà, lập tức lại trông tràn đầy sức sống.

"Vậy bây giờ tình hình của hai phòng tuyến............” Mập mạp mơ hồ như thấy
được một ánh sáng.

"Rất không tốt....... Cơ bản là đã bị Đế quốc Gatralan chiếm đóng, ngoại trừ
một số bộ phận nhỏ còn đang chống cự, còn đại bộ phận quân đội Liên bang đã
lui về phía nam Tô Bành Mãn giang. Quân địch bây giờ đang tiến hành bố trí
binh lực, chuẩn bị tiến công đạo phòng tuyến thứ hai của chúng ta.” Nữ phi
công dùng hai tay chống cằm, thần sắc buồn bã.

"Xong rồi, thật sự là xong hết rồi.” Mập mạp đau khổ kêu lên, mặc dù hắn dựa
vào các hoạt động và sự bố trí của Đế quốc quân ở đây cũng đại khái có thể suy
đoán ra tình hình, nhưng dù sao cũng còn có tâm lý cầu may. Nhưng lúc này thì
mọi chuyện đã rõ ràng, bây giờ tất cả khu vực xung quanh đều là quân đội Đế
quốc, nếu không muốn phải chơi trốn tìm với quân địch trong rừng đến khi chiến
tranh kết thúc thì chỉ có thể dựa vào khả năng của bản thân tìm cách trốn về
phòng tuyến thứ hai mà thôi.

Thần sắc mập mạp cực kỳ bất ổn, ngàn vạn ý nghĩ chuyển động quay cuồng trong
đầu. Tự thân mình còn đang khó giữ, nếu lại còn mang theo hai bình hoa thế
này.......

Đang định có quyết định độc ác, đột nhiên hắn cảm thấy như có ai đó đang kéo
áo mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì ra đó là nữ y tá. Ánh mắt không vui chẳng
buồn của nàng dường như đã đoán ra được tâm tư của mập mạp, khoé mắt vẫn còn
sót lại một tia xấu hổ nhưng đôi mắt trong veo ấy lại tràn ngập bình tĩnh và
tín nhiệm.

Đối mặt với một cô nương xinh đẹp như một chú bồ câu trắng, lại còn nữ phi
công đang nhìn mình chằm chằm, mập mạp chỉ trong nháy mắt đã đầu hàng.

- Con mẹ nó, chết thì chết! Người chết vì sắc, chim chết vì đồ ăn.

"Nhiều người sức lớn, có lẽ có thể dùng biện pháp cũ để chạy.” Điền Hành Kiện
thầm nghĩ:”Bất quá, chạy đến chỗ nào đây?"

Hắn cau mày suy tính phương hướng chạy trốn, thành phố Tân La Mã giờ đã bị một
lượng lớn quân địch chiếm đóng, chắc chắn là không thể tới, mà các thành thị
phụ cận Tân La Mã hoặc trụ sở quân sự hầu như đều đã bị Đế quốc quân bao vây
hoặc chiếm đóng, cũng không thể tới. Nơi an toàn duy nhất trên tinh cầu này
chỉ còn lại thủ đô Galypalan.

Galypalan là một trong ba bồn địa ở tnh cầu Millok, ngoại trừ ba khu hồ nước
sinh thái ra thì khu vực núi non xung quanh đều được bố trí hệ thống phòng vệ
cực kỳ chặt chẽ. Trừ khi phá huỷ được sáu trụ sở không quân và hơn 300 trận
địa tên lửa ở đây thì tàu vận tải hàng không cỡ lớn của Đế quốc quân sẽ không
thể đáp xuống để đổ quân. Không có bộ binh mà muốn chiếm thủ đô thì có khác
nào nói chơi.

Ngay cả khi bộ binh Gatralan đã xuống được bồn địa này thì cũng phải đối mặt
địa hình phức tạp, núi non liên miên, khí hậu thất thường, ngay cả loại robot
lục chiến tốt nhất cũng khó có thể triển khai tác chiến. Muốn chiếm được nơi
này, Đế quốc quân chỉ có duy nhất một biện pháp, đó chính là một mặt tập trung
tất cả không quân tiến hành tấn công, phá hủy hệ thống phòng không, mạnh mẽ
tiến hành nhảy dù, một mặt cường công dọc theo hai tuyến đường cao tốc. Nhưng
những con đường cũng đã sớm được Liên bang quân bố trí trọng binh phòng thủ,
hơn nữa đường cao tốc cũng chạy qua rất nhiều ngọn núi, vô số cây cầu, đường
hẻm, khiến cho Đế quốc quân gặp vô vàn khó khăn khi tấn công.

Ít nhất thì từ khi Đế quốc quân tiến hành đổ bộ tới nay, mệnh lệnh của bộ chỉ
huy tiền phương Liên bang vẫn được phát đi không hề gián đoạn, hệ thống truyền
thanh ở thủ đô vẫn phát đi thông điệp kêu gọi công dân Liên bang tiến hành
chống cự không hạn chế. Điều này cũng có nghĩa là thủ đô vẫn chưa gặp phải sự
tấn công có tính chất huỷ diệt.

Mà cho dù thủ đô đã thất thủ, vùng Thập Vạn Đại Sơn núi non trùng điệp cũng là
nơi ẩn thân lý tưởng. Nơi đây có thực vật phong phú, cây cối rậm rạp, rất
nhiều các loại động vật hoang dã. Đối với Điền Hành Kiện đã trải qua huấn
luyện trinh sát mà nói, mang theo hai cô nàng xinh đẹp đi vào trong núi, làm
một cái nhà trên cây, hoặc là tìm một cái sơn động, hàng ngày thưởng thức đồ
ăn hoang dã, cuộc sống thật sự là khoái hoạt còn hơn thần tiên ấy chứ.

Cứ nghĩ đến cảnh một nam hai nữ ẩn cư trong rừng, mập mạp liền quyết định chủ
ý.

"Đi về phía bắc, vòng qua trụ sở đổ bộ của quân địch, sau đó đi sang phía
đông, tới Galypalan.” Mập mạp phất tay, giọng điệu cực kỳ kiên định.

"Galypalan? Chỗ đó cách nơi này mấy ngàn km đó!" Nữ phi công trợn mắt nhìn
hắn.

"Chúng ta đi thế nào được?" Nữ y tá chớp chớp mắt nghi hoặc, hỏi:” Ở bên
ngoài, khắp nơi đều là quân địch đó.”

"Yên tâm đi, Đế quốc Gatralan đồng thời đổ bộ xuống hơn 40 thành thị, ngoại
trừ binh lực dùng để bao vây tấn công các thành thị, chia cắt binh lực của
Liên bang thì bọn họ không cần phải toàn diện khống chế những vùng đất vô dụng
khác.” Mập mạp bỗng cảm thấy mình cũng có chút thiên phú về quân sự, kinh
nghiệm từ hai mươi lần chạy trốn trong nửa năm qua khiến hắn rất quen thuộc
với phương thức tác chiến của Đế quốc quân. Hắn nói tiếp một cách chắc
chắn:”Mà những vùng đất này cũng quá lớn, dù chúng có muốn cũng không được.
Ánh mắt của chúng chỉ nhìn vào những thành thị trụ sở quân sự của chúng ta,
chỉ cần chiếm được những mục tiêu là đủ rồi, bởi vì nếu không có sự tiếp viện
từ những thành thị thì những vùng đất hoang vu đó sẽ chẳng thể tạo ra sự chống
đối đáng kể nào. Chính vì vậy bọn chúng mới không quan tâm.”

"Hơn nữa, binh lực Đế quốc cũng không đủ.” Mập mạp vừa nói vừa suy nghĩ, càng
lúc lại càng cảm thấy tình hình rõ ràng hơn:”Bọn họ phải khống chế bốn di dân
tinh cầu ở tinh hệ Galileo và tinh càu Millok 2, năm tinh cầu này đã chiếm mất
tuyệt đại đa số bộ binh của chúng. Đánh đến tinh cầu này hẳn đã là giới hạn
của Gatralan rồi. Muốn hoàn toàn khống chế được sáu di dân tinh cầu, bọn họ
cũng phải mất rất nhiều thời gian.”

"Trước kia, bọn họ đều là lựa chọn những thành thị quan trọng tấn công mạnh mẽ
rồi đổ bộ, chia cắt hệ thống phòng ngự của tinh cầu thành những mảnh nhỏ không
thể trợ giúp cho nhau rồi tiến hành đổ bộ toàn diện, dùng ưu thế binh lực bao
vây hoàn toàn các thành thị còn lại. Nhưng lúc này, bọn chúng chỉ tiến hành đổ
bộ toàn diện với bốn mươi trên tổng số sáu mươi thành thị, điều này chứng tỏ
bọn chúng đã không còn đủ binh lực, hoặc là binh lực tiếp viện còn đang trên
đường, không có cách nào tiến hành tấn công toàn diện với tất cả các thành
thị.”

Hắn không tiếp tục nói nữa, bởi vì suy đoán tiếp đó khiến hắn lạnh cả sống
lưng:” Đối phương có thể phá huỷ một cách chính xác hệ thống phòng ngự mặt
đất, tiến hành đổ bộ toàn diện, sau đó dùng lượng binh lực ít nhất bao vây
chiếm đóng các thành thị. Ngoài ra còn có rất nhiều cơ sở quân sự dưới lòng
đất hay trong các dãy núi đều bị tiêu diệt hoàn toàn, hai hạm đội vũ trụ bảo
vệ tinh hệ Galileo cũng bị đánh bại quá nhanh, hầu như không chịu nổi một đòn,
cứ như thể quân địch biết trước được sự bố trí của Liên bang vậy. Nhưng hệ
thống phòng ngự của sáu di dân tinh cầu đâu phải là thứ mà ai cũng có thể tiếp
cận? Xem ra, trong chính phủ Liên bang chắc chắn là có nội gián.”

Vừa nghĩ tới đây, lòng tin của mập mạp với phương án chạy trốn vừa rồi có chút
lung lay:”Vậy, liệu hệ thống phòng ngự của thủ đô Galypalan......” Mập mạp
bỗng cảm thấy một tên lính duy tu quân khí như hắn sao lại phải đi lo lắng mấy
vấn đề này chứ.

"Vấn đề mà một gã lính duy tu có thể nghĩ ra, bộ chỉ huy sao lại không thể
nghĩ ra chứ!" Hắn tự trấn an chính mình, cảm thấy sự lo lắng của bản thân là
hơi thừa thãi rồi.

"Nhưng mà ngươi vẫn chưa nói cho chúng ta biết làm thế nào thoat khỏi đây.” Nữ
phi công hấp tấp nói.

Điền Hành Kiện chỉ những robot của hai bên bị phá huỷ trên chiến trường cách
đó không xa, nói:”Sử dụng những linh kiện đó, ta có thể lắp ráp được một công
cụ giao thông.” Sau đó hắn lại chỉ về những dẫy núi nhấp nhô ở phía bắc, nói
tiếp:”Càng về phía bắc, phòng ngự của bọn chúng lại càng lỏng lẻo. Chúng ta
chỉ cần có cơ hội vượt qua được dải bình nguyên này, đi vào được khu rừng dưới
chân những ngọn núi đó là có thể thoát khỏi phạm vi khống chế của Đế quốc
quân.”

Nữ y tá nhẹ nhàng hỏi:"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Bây giờ thì cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi đã, đợi đến khi trời tối chúng ta sẽ
hành động. Hắc hắc, việc này một mình ta không làm nổi.” Nói xong, hắn dùng bộ
dạng cực kỳ hèn mọn nói:”Có ai muốn nằm ngủ cùng ta không? Rất ấm áp đấy.”

Hai vị nữ binh chẳng thèm để ý đến sự đùa giỡn c ủa mập mạp, ba người cùng đi
sâu vào rừng, tránh xa trụ sở chỉ huy quân địch r ồi đ ào m ột m ột c ái đ ộng
n ằm nghỉ đợi trời tối. Bên ngoài động, Điền Kành Kiện đã bỏ không ít công sức
làm mấy cái hố bẫy, dùng cành cây ngụy trang rất khéo léo.

Ba người cùng nằm một chỗ đợi trời tối, mập mạp mặc dù miệng lưỡi hèn mọn
nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên có sự tiếp xúc thân mật như vậy với con
gái, tâm lý cũng có chướng ngại, chẳng những không dám có hành động vô sỉ,
ngược lại còn ra sức nằm ép mình vào vách động, giả vờ như ngủ say.

Ngược lại, hai nữ binh kỳ thật lại không có gì băn khoăn, trước khi được mập
mạp cứu, các nàng gần như chẳng dám nghĩ tới hậu quả khi bị đưa tới trụ sở
quân địch, các nàng biết rõ mình sẽ bị xư lí như thế nào—— luân gian rồi bị xử
quyết. Thậm chí còn chưa bị đem đi bắn thì cũng đã chết rồi. Loại sợ hãi này
làm cho người ta gần như không thể thở nổi. Các nàng cũng không biết mình có
dũng khí để tự sát hay không, nhưng ít nhất thì trước khi được mập mạp cứu,
ngay cả cơ hội tự sát các nàng cũng không có.

Trong khoảnh khắc khi Điền Hành Kiện nhảy lên từ trong bụi cỏ thì hình ảnh của
gã béo trông vừa có chút ngốc nghếch lại rất hèn mọn này đã khắc sâu vào lòng
họ.

Gã lính áp giải tù binh bị mất tích khiến cho trụ sở Đế quốc ra lệnh truy tìm.
Nhưng mà cái vụ truy tìm này cũng kết thúc rất nhanh. Đám binh lính Đế quốc
dùng ánh mắt đầy hàm ý để nhìn vụ mất tích này, một gã lính áp giải hai nữ
binh xinh đẹp không có khả năng phản kháng mà mất tích thì có thể xảy ra
chuyện gì chứ, mà dẫu sao hai nữ nhân này cũng chẳng liên quan gì tới họ, đó
là con mồi của đám sĩ quan, thậm chí một số binh lính còn thấy hả hê.

Tuy chỉ là cái kiểu truy tìm cho có nhưng nó cũng làm cho mập mạp sợ đến phát
run, hắn nín thở nằm sát vào vách hầm, ép lổ tai nghe ngóng mọi âm thanh xung
quanh. Đột nhiên có một tên lính Đế quốc tới gần bụi cây mà bọn họ đang ẩn náu
bên dưới, nhưng cái bụi cây rậm rạp đầy gai nhọn này khiến hắn lập tức vứt
ngay ý định tiến vào kiểm tra, hắn chỉ cẩn thận quan sát bụi cây nhưng không
phát hiện ra dấu vết gì khả nghi, vì vậy liền xoay người rời đi.

Mập mạp thở phào nhẹ nhỏm, khi hắn đã bình tĩnh lại thì mới phát hiện có hai
thân thể mềm mại đang dựa sát vào người mình, cánh tay trần của hắn tiếp xúc
với da thịt hai nữ binh, cảm giác như có như không khiến một xử nam như mập
mạp đầu óc như đang lơ lửng ở đâu đâu vậy.

"Này, chúng ta vẫn chưa biết ngươi tên là gì.” Nữ y tá nhẹ nhàng hỏi.

"Cái này... Ta là hạ sĩ Điền Hành Kiện, sư đoàn số 5 đại đội robot số 3 trung
đội hậu cần tiểu đội 1.” Tiếng nói của mập mạp còn hơi chút run run, hậu quả
của cảm giác tê dại trên hai tay vừa rồi.

"Ta tên là Mỹ Đóa.” Giộng nói của nữ y tá vẫn rất nhẹ nhàng :”Còn cô ấy là
Nia.” Nữ phi công Nia đang ngủ, nghe thấy có người gọi tên mình thì mơ màng ừ
một tiếng.

Ban đêm, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, khoả hằng tinh được coi là mặt trời
của tinh hệ Newton đã biến mất dưới đường chân trời, tinh cầu không có ánh
trăng tối đen như mực. Mập mạp mò tới một xác một chiếc robot, dùng tay cơ
giới nhanh chóng tháo ra linh kiện cần thiết, quá trình luyện tập khắc khổ ở
trại huấn luyện bảo dưỡng khí tài quân sự khiến cho hắn hiểu rất rõ về kết cấu
của các loại robot, mấy cái việc tháo lắp chỉ là như bào đinh giải ngưu mà
thôi.

Hai vị nữ binh được mập mạp phân phối đi đào một cái hầm dưới đất. Ngay dưới
nơi ẩn thân, các nàng đào ra một cái hầm sâu 3 mét, dài 5 mét, rộng 5 mét,
biến chỗ này thành nơi mập mạp lắp ráp công cụ giao thông.

Trong vòng hai ngày, Điền Hành Kiện giống như một con chuột béo không ngừng
tha các món linh kiện về hang, hắn thậm chí còn tìm được một chút lương khô,
tạm thời giải quyết vấn đề lương thực, đỡ cho hai cô gái phải ăn mấy thứ động
vật không biết tên.

Mà hai nàng chuột cái kia làm việc cũng rất hiệu quả, hầm do hai nàng đào ra
rất đẹp, đất đá đào lên cũng được xử lý rất tốt khiến cho mập mạp cảm thấy
dưòng như hai nàng rất có thiên phú với chuyện này.

Sau khi dùng các miếng cách âm tháo ra từ robot làm thiết bị cách âm cho hầm,
mập mạp bắt đầu chế tạo công cụ giao thông. Hắn sửa khoang lái của một chiếc
robot Đế quốc hạng nhẹ thành một khoang lái có thể chứa được ba người, thay
động cơ cỡ nhỏ của Đế quốc bằng động cơ mạnh hơn của “Vinh Dự 15”.

Cần nói rõ là ở thời đại này các loại động cơ đã khác rất nhiều động cơ khi
con người mới bắt đâu tiến vào vũ trụ. Việc phát minh ra năng lượng nén thể
rắn, ắcquy trữ lượng cao cùng với hợp kim siêu nhẹ khiến động cơ có sự thay
đổi kinh người. Một động cơ cỡ lớn được chế tạo bằng hợp kim siêu nhẹ thì một
người cũng mang đi được. Sức nặng của robot giờ chỉ còn tập trung ở lớp vỏ bên
ngoài, bởi vì chẳng có ai thừa tiền đến mức dùng hợp kim siêu nhẹ đắt tiền để
làm lớp vỏ giáp cho robot lục chiến cả. Ngoại trừ những thiết bị phản lực mà
khoa học kỹ thuật vẫn chưa giải quyết được vấn đề thể tích và trọng lượng ra
thì hầu hết các loại trang bị động lực đã được thu nhỏ lại, nhưng năng lượng
mà chúng tạo ra thì lại lớn hơn trước mười lần.

Sau đó, Điền Hành Kiện đem các thiết bị chưa bị hư hỏng lắp vào trong buồng
lái, hắn vẫn sử dụng hệ thống điều khiển của “Thánh Khải 22”, chỉ có điều máy
vi tính đã bị hắn cho tháo bỏ, đổi thành điều khiển bằng tay . Mà haí chân cơ
giới của robot Đế quốc được hắn đổi thành sáu chân cơ giới có thể tự động gấp
mở, khi không cần thì thu về bụng robot.

Ống phóng tên lửa hai bên thân robot được hắn sửa thành hệ thống phụ trợ tăng
tốc, đây là thay đổi mà Điền Hành Kiện đắc ý nhất, dù sao cũng chẳng có tên
lửa để mà dùng, hơn nữa nhìn bên ngoài cũng không có thay đổi. Chỉ có điều nếu
phải chiến đấu thì chỉ có nước đầu hàng thôi.

Lồng phòng ngự năng lượng là bộ phận khiến mập mạp tốn nhiều công sức nhất.
Chiếc robot này đã bị bỏ đi toàn bộ năng lực tấn công, nếu còn không có cả
lồng phòng ngự nữa thì thực sự là không chịu nổi một pháo. Nhưng mà việc lắp
đặt lồng phòng ngự lại có những yêu cầu đặc biệt khiến cho mập mạp mất không
ít đầu óc, cuối cùng mới miễn cưỡng lắp đựơc ở chỗ không ai để ý phía sau
robot, trông như một cái đuôi thỏ, đây là đầu phát của lồng phòng ngự. Đã làm
thì phải làm tới, mập mạp còn lắp thêm một đầu phát ở giữa hai chân của robot,
lắp xong hắn còn giả khờ quay sang cười với Nia và Mỹ Đoá khiến hai nàng tức
điên, chỉ muốn đập cho hắn một trận.

Cuối cùng thì một chiếc robot có bề ngoài giống như “Thánh Khải 22” của Đế
quốc cũng hình thành, Nia và Mỹ Đoá hoàn toàn kinh ngạc trước màn biểu diễn
của mập mạp. Những cải tạo vừa kỳ diệu lại vừa hợp lý, tốc độ thao tác nhanh
như gió, trình độ thông thạo kết cấu của robot của hắn khiến cho hai nữ binh
thực sự không dám tin mập mạp chỉ là một gã lính bảo dưỡng quân khí, hắn hoàn
toàn có thể được coi là một vị chuyên gia robot. Trong tay hắn, việc cải tạo
một chiếc robot dễ dàng như trẻ con chơi đồ chơi vậy. Hơn nữa, có thể phối hợp
các thiệt bị và linh kiện của các loại robot khác nhau hoàn hảo như vậy thì
kiến thức về robot phải đạt tới mức nào chứ! Gã mập mạp này quả thực là một
thiên tài trong các thiên tài.

Mập mạp đương nhiên là một thiên tài, nhưng mà hắn không phải là cái loại
thiên tài trong các thiên tài, chỉ có điều một nếu một thiên tài trong hai
mươi lần chạy trốn từng dùng qua những linh kiện này lắp ráp thnhf vô số những
thứ kì quái thì cũng khó có thể không trở thành thiên tài trong thiên tài.

Mập mạp đương nhiên là sẽ không nói cho hai nữ binh này biết cái thành tích
chạy trốn này của mình, hắn cứ thế hưởng thụ cảm giác được người khác nhìn
bằng ánh mắt ngạc nhiên và kính nể. Điều này khiến cho tâm lý thích hư vinh
của hắn cực kỳ thoả mãn.

Vấn đề còn lại chính là năng lượng và cơ hội.

Lúc trước Đi ền H ành Ki ện đã chôn sẵn một khối năng lượng nén cỡ lớn ở trụ
sở robot Liên bang cũ. Nơi hắn chọn để chôn là bên một gốc đại thụ to lớn, rễ
nhô cả lên trên mặt đất. Bởi vì khu vực trụ sở này đã bị mập mạp phóng hoả đốt
trụi nên chỉ còn lại tro bụi v à hài cốt nên trụ sở của đế quốc quân tự nhiên
là sẽ tránh xa nơi này mà lựa chọn góc phía nam khu rừng, gần trụ sở pháo binh
Liên bang cũ.

Ban đêm, Điền Hành Kiện lén lút đào khối năng lượng và pháo lên rồi để cho hai
nữ binh đem khối năng lượng về hầm. Còn hắn thì quyết định sẽ đi tạo hỗn loạn
trong doanh trại Đế quốc nhằm tạo điều kiện chạy trốn.

Hắn dùng một chiếc bánh xe kéo khẩu pháo đi, cẩn thận né tránh các đội tuần
tra của quân đội Đế quốc, vượt qua một quãng đường khá dài. Cái kiểu cứ đi ba
bước lại nằm bò xuống tranh né khiến hắn tốn cả nửa buổi tối mới tới được một
dốc núi nhỏ ở phía tây nam trụ sở Đế quốc quân. Hắn cố định nòng pháo hướng
thẳng vào những doanh trại tạm thời của Đế quốc rồi lấy một cái thiết bị điều
khiển bắn pháo lắp vào, cuối cùng là đem những mảnh năng lượng vụn thu nhặt
được bỏ vào hộp năng lượng của pháo.

Làm xong tất cả, mập mạp bỗng nhiên có một loại hưng phấn ác độc khó tả.

"Mặc dù ta ghét sát sanh, nhưng ta lại càng thích ăn thịt, mặc dù ông đây yêu
thích hòa bình, nhưng tính mạng ông đây lại càng quý giá, các ngươi có chết
thì ta mới sống.” Mập mạp đợi máy ghi chép chiến trường ghi lại hành động của
mình xong mới quay trở về, cứ nghĩ đến khẩu pháo đang hướng vào doanh trại Đế
quốc quân là tim hắn lại đập như điên:”Không biết có thể giết chết bao nhiêu
binh lính Đế quốc đây, nếu có thể giết được một hai gã chỉ huy, ông đây chẳng
phải sẽ được thăng chức sao?"

Khi hắn trở lại hầm thì cũng đã gần bốn giờ sáng, chỉ cách lúc trời sáng
khoảng ba giờ. Mập mạp nghỉ ngơi một hồi liền quyết định lập tức hành động,
nếu đợi thêm một lúc nữa, vạn nhất khẩu pháo đó bị người ta phát hiện thì hỏng
bét hết.

Đem khối năng lượng nén bỏ vào khoang năng lượng, ba người chui vào khoang lái
của robot, mặc dù hơi chật nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mập mạp điều
khiển robot. Ngược lại có hai thân thể mềm mại nóng bỏng này ngồi sát bên cạnh
làm cho hồn phách mập mạp như bay lên chín tầng mây.

Ấn nút điều khiển bắn pháo, mập mạp cũng đồng thời điều khiển robot chui từ
dưới đất lên. Từ xa xa mơ hồ truyền đến tiếng pháo nổ trong trụ sở Đế quốc
quân.


Mạo Bài Đại Anh Hùng - Chương #6