Gặp Thần Núi - Nhận Điều Ước


Người đăng: Out

"Ngọc Trang...! Tỉnh lại đi...!"

"Ngọc Trang...!"

Ai đang gọi mình vậy...? Đang ngủ ngon mà...!

"Không tỉnh dậy là một lát nữa sẽ bị cuốn vào lỗ hổng thời không sẽ bị hồn phi
phách tán bây giờ!"

Hồn phi phách tán!

Ngọc Trang vội mở bừng mắt ra. Và thứ cô nhìn thấy là một mảnh tinh hải vô
tận!

Đương lúc cô đang ngạc nhiên thì một âm thanh chợt vang lên từ đằng sau cô:

"Cuối cùng cũng chịu tỉnh lại nha, con gái nhỏ?"

Ngọc Trang vội quay người lại. Đập vào trong mắt cô là một người phụ nữ với
khuôn mặt dịu dàng.

Người này có một mái tóc đen óng mượt dài chấm lưng, mặc một chiếc áo dài màu
đỏ cùng đội trên đầu một cái mũ như bộ trang phục của cô dâu ngày cưới vậy.
Người này tuy không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có một vẻ
đẹp dịu dàng, đoan trang mà cũng rất ư thanh thoát, giản dị khiến lòng người
cảm thấy vô cùng thoải mái khi đứng gần, cứ như một đóa sen tươi thanh tao mọc
nơi đồng quê.

Khiến cảm xúc kinh ngạc, hoảng hốt của cô trở nên bình tĩnh lại.

Cô hỏi:

"Ừm... cô là ai? Và... đây là đâu...?"

Người phụ nữ cười đáp bằng một giọng trong trẻo ấm áp:

"Cô là... Thần núi, còn về nơi đây, đây là phía cuối đường của tinh hải, nơi
mà các vong hồn sau khi chết đi sẽ đi qua đây để đến..."

"Địa ngục...?"

Ngọc Trang chợt hỏi.

Người phụ nữ tự xưng mình là Thần núi cũng không tức giận vì bị cắt ngang mà
chỉ cười gật đầu, rồi lại lắc đầu:

"Nói vậy không cũng không đủ, bởi nơi này còn dẫn đến nơi đầu thai và...cũng
là một nơi nguy hiểm nếu linh hồn nào bước lạc ra khỏi đường ranh mà dải tinh
hải này phân cách..."

Vừa nói, Thần núi vừa chỉ vào một làn ranh giới được tạo thành bởi một dải các
ngôi sao óng ánh bàn bạc.

"Nếu ra khỏi nó sẽ rơi vào lỗ hổng thời không và bị lỗ hổng ấy xấy nát dẫn đến
hồn phi phách tán, không thể siêu sinh."

Nhìn chính mình chỉ còn cách một bước liền sẽ bước ra dãy phân cách, Ngọc
Trang không khỏi cảm thấy mình đã vô cùng may mắn. Vội nói:

"Cháu cảm ơn cô nhiều ạ...!"

Thần núi cười, nói đùa một câu:

"Con không sợ ta gạt con sao?"

Ngọc Trang hơi ngẩn ra một chút rồi lại cười nói:

"Tại sao con phải sợ chứ? Dù gì con cũng chết rồi, không phải sao?"

Lần này Thần núi lại lắc đầu, nói:

"Không, con không có chết."

"Không chết? Con nhớ con đã té từ đèo núi theo cái xe kia rồi cơ mà?"

Ngọc Trang kinh ngạc nói.

"Nói đúng hơn là vì số con chưa tận nên con chưa thể chết được."

Thần núi cười nói:

"Và vì số con chưa tận cộng với con vì việc nghĩa mà quên thân mình nên ta
xuất hiện để đáp ứng cho con một nguyện vọng. Nào, giờ con có nguyện vọng gì
hãy nói đi?"

Hình như tiết tấu có chút nhanh thì phải...? (tg: Không, tiết tấu (chương) quá
chậm thì có!) Ngọc Trang cảm thấy não mình có chút không đủ dùng.

"Được rồi, con có nguyện vọng gì thì ước nhanh đi thôi!"

"Ể? Vậy con ước gia đình con được bình an có tính không...?"

"Con rất hiếu thảo nhưng ta rất tiếc là không."

"Ể...??? Không phải chứ...?"

Ngọc Trang nói giọng đầy thất vọng.

Thần núi cũng vẻ mặt u sầu nói:

"Ta rất tiếc về điều đó, nhưng đây đã là quy định rồi...!"

Đoạn, giọng bà trở nên nghiêm túc hẳn.

"Con hiện tại đã chết, tuy số của con chưa tận, nhưng con đã đi đến đây thì
xem như đã là một người chết. Nhưng cũng vì số con chưa tận nên con cũng không
thể đi đầu thai. Vậy nên ta cho con điều ước được sống lại ở một nơi con mong
muốn nhất. Giờ con hãy ước đi! Con muốn sống lại ở đâu?"

Ngọc Trang từ từ nhắm mắt lại rồi lâm vào suy tư.

Đến đâu...?

Cô mong muốn nhất...?

Điều gì...?

Có quá nhiều thứ mình muốn, nhưng mình muốn nhất là gì...?

Cô bỗng chợt nhớ đến mong ước ngây thơ của mình khi bé, niềm đam mê của mình,
lời thì thầm của mẹ...!

Một ý nghĩ vụt sáng lên. Cô đột nhiên biết được mình muốn gì rồi!

Ngọc Trang mở mắt ra. Cô cười, nõi giọng chắn chắn:

"Con muốn sống lại ở cổ đại võ hiệp, con muốn làm một đại hiệp đầu đội trời,
chân đạp đất, hành hiệp trượng nghĩa, tiêu dao giang hồ!"

Thần núi cười dịu dàng, nói:

"Điều ước của con sẽ thành hiện thực."


Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp - Chương #11