Nhà Gryffindor


Người đăng: ༺๖ۣۜBănɠ ๖ۣۜHoànɠ࿐ ༻

Thằng bé Malfoy nhìn Ron nổi giận nói: “Bộ mày thấy tên tao buồn cười lắm hả?
Tên mày tao chưa thèm hỏi đâu. Ba tao đã nói tao nghe hết về tụi tóc đỏ
Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nỗi không nuôi xuể
chứ gì”.
Nghe Malfoy nói vậy, Ron không thể nén nổi cơn giận, liếc mắt nhìn xuống phía
dưới bậc cầu thang đằng sau thằng Malfoy, Ron nhìn thấy con cóc của thằng nhóc
Neville. Hắn liền nghĩ ra cách dạy cho thằng Malfoy một bài học.
Ron dùng Tâm linh thao khống làm cho con cóc chui vào phía sau cổ áo thằng
Malfoy. Khi thằng Malfoy giật mình nhảy cẫng lên chạy lung tung thì Ron âm
thầm dùng một quả cầu lửa chỉ bé bằng đầu ngón tay út bắn vào đuôi áo choàng
của thằng nhóc Malfoy.
Kế hoạch chỉ còn chút nữa thành công thì giáo sư McGonagall quay lại, bà vung
đũa lên và niệm “Defensive Charm” (phòng vệ) trên người thằng nhóc Malfoy hiện
lên một tấm khiên ánh sáng chặn lại được quả cầu lửa.
Trong lòng Ron đậu đen rau muống, tại sao lại quay lại vào đúng lúc này.
Bà McGonagall nhìn Ron thầm nghĩ: “Thằng nhóc nhà Weasley này thật đặc biệt,
với độ tuổi của nó mà đã có thể phù phép mà không cần thần chú rồi”.
“Tiến vào đi, lễ phân loại sắp bắt đầu”, Bà McGonagall nói với giọng sắc lạnh.
Bà đứng lại trên bục ra lệnh: “Bây giờ các con sắp xếp thành hàng một và đợi
gọi tên.
Đến bây giờ Ron mới để ý đến mọi thứ xung quanh, hắn chưa bao giờ thấy nơi nào
lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn
hàng vạn ngọn nến lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn.
Trên mặt bàn là đĩa vàng, cốc bạc lóng lánh.
Lúc này, giáo sư McGonagall đặt một chiếc ghế cao bốn chân trên bục. Phía trên
cái ghế là một chiếc nón phù thủy hình chóp nhìn te tua xấu xí. Chắc đây là
chiếc mũ phân loại rồi.
Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay và nói:
“Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc ngồi lên ghế và đội nón. Bắt
đầu Hermione Granger”.
Cô bé có vẻ hơi lo lắng, Ron vỗ vai cổ vũ cô bé một chút khiến cô bé có vẻ yên
tâm hơn và tiến lên đội chiếc nón lên. Vừa mới đội một chút, chiếc nón đã hô:
“Gryffindor”
Tiếp theo là tới lượt thằng bé nhợt nhạt Malfoy, nó ngồi lên chiếc ghế, cái
nón chưa chạm tới đầu nó mà đã hô:
“Slytherin”
Tiếp theo là:
Moon...
Nott....
Parkinson...
Rồi đến hai cô bé sinh đôi Paltil
Rồi đến Perk...
Và cuối cùng cũng đến Ron Weasley. Hắn bước lên bục và đội mũ lên. Chiếc mũ
không tuyên bố ngay lập tức và hơi ngập ngừng:
“Chà,lại một chàng trai nhà Weasley, một chàng trai rất can đảm, có trí tuệ,
có tài năng, mà dã tâm thật khủng khiếp. Ta thấy ngươi là ngươi là một người
nhà Weasley đầu tiên phù hợp với nhà Slytherin đó.”
Nghe vậy, Ron cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Dã tâm của hắn là đứng trên đỉnh
của thế giới, hô phong hoán vũ, trở thành vị thần duy nhất. Với dã tâm đó
đương nhiên hắn phù hợp với nhà Slytherin rồi.
Nhưng hắn không muốn làm hỏng nội dung cốt truyện, điều đó bất lợi cho những
việc hắn làm sau này nên hắn dùng tinh thần lực trao đổi với chiếc nón:
“Ngươi phân ta vào nhà Gryffindor đi”.
Chiếc nón hỏi lại: “Ngươi có chắc chắn không, nhà Slytherin sẽ khiến ngươi chở
thành một phù thủy vĩ đại”.
Ron trả lời kiên quyết: “Gryffindor”
Và cuối cùng, hắn cũng vào được nhà Gryffindor.
Còn với Harry Portter mọi thứ vẫn xảy ra như cốt truyện.
Khi ngồi vào bàn, Ron nhìn lên chiếc bàn trên đài cao và thấy giáo sư
McGonagall đang thì thầm gì đó với giáo sư Dumbledore rồi giáo sư Dumbledore
nhìn Ron với ánh mắt đầy thâm ý (có thể anh Dumbledore gay đang nổi ý dâm với
Ron chăng :v)
Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang
rộng, tưởng như không gì có thể làm cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả các
học sinh của mình tại đây. Cụ nói:
“Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Giờ, hãy để cho bữa tiệc
bắt đầu”.
Cụ vẫy tay một cái và tất cả những chiếc đĩa và ly trên bàn đều tràn đầy đồ ăn
và rượu.
Mọi người cùng ăn uống vui vẻ với nhau và nói chuyện với những con ma.
Khi mọ người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên đĩa cũng tự động biến mất, để
lại những cái đĩa sạch bong như trước. Lát sau, món trang miệng hiện ra. Hàng
tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra.
Cuối cùng bữa tráng miệng cũng đã xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên, cả
sảnh đường im lặng.
“E hèm, Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta cũng đã ăn uống no nê. Tôi có vài
lưu ý đầu niên khóa gửi tới các con. Học sinh năm nhất nên biết khu rừng tối
cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ điều ấy”
Nói tới đó, đôi mắt cụ hấp háy nhìn hai anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ
tiếp tục:
“Tôi cũng được ông Flich giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh không được
sử dụng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang.
Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai học kỳ. Bất kỳ ai muốn
chơi cho nhà mình thì liên hệ với bà Hooch.
Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng
thứ 3 phía bên tay phải là khu vực bị cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau
đớn thì cứ tới đó”.
Rồi cụ yêu cầu mọi người hát bài ca của trường trước khi đi ngủ. Khi hát xong,
học sinh của nhà nào thì đi theo huynh trưởng của nhà đó. Mọi người bước đi
trên hành lang bằng hoa cương dẫn tới cầu thang.
Những cây cầu thang thường hay tự đổi vị trí khiến cho cả lũ lính mới đều ngạc
nhiên. Huynh trưởng dẫn chúng đi qua nhiều cầu thang đến cuối hành lang, ở đó
có treo chân dung một bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi: “Mật khẩu”
Huynh trưởng Percy đáp:
“Caput Draconis”
Bức chân dung tự lách mình sang một bên để lộ cánh cửa trên tường. Mọi người
bước vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy
những chiếc ghế bành êm ái.
Percy dẫn đám con gái đến một phòng ngủ còn đám con trai lại ở một phòng ngủ
khác. Cả lũ tìm được giường của mình đều lăn ra ngủ vì quá mệt mỏi. Trước khi
ngủ Ron tiến vào hệ thống để rút thưởng cho ngày hôm nay.
Tiến vào không gian rút thưởng, Ron khởi động tế đàn. Sau một hồi ánh sáng, ở
giữa tế đàn còn lại một tấm ngọc phù.
Thấy vậy Ron cảm thấy vui mừng không thôi vì hai lần lấy được ngọc phù trước
đó đều là những kỹ năng pháp thuật.
Ron vội vàng nắm nấy tấm ngọc phù rồi nó cũng hóa thành ánh sáng tiến vào mi
tâm của Ron.
Trong đầu Ron hiện lên ký ức về pháp thuật mới đạt được
Kháng cự hỏa hoàn, pháp thuật hệ hỏa sử dụng hỏa diễm để phòng ngự.
Đến đó, Ron càng vui mừng hơn. Bây giờ mình đã có đủ công kích pháp thuật lẫn
phòng ngự pháp thuật, sự an toàn của mình hiện tại coi như được đảm bảo phần
nào.
Ra khỏi rút thưởng không gian, Ron ngay lập tức lâm vào ngủ say. Mặc dù vậy,
nụ cười yên bình vẫn hiện trên khuôn mặt cậu.
Ngày đầu tiên đi học, Ron và Harry đã lạc đường. Cả hai bị ông Flich bắt gặp
đang gắng sức đẩy một cánh cửa, và rất không may cánh cửa đó hóa ra là một lối
vào hành lang cấm trên tầng thứ 3.
Ông nhất định không tin là hai đứa đi lạc và cứ khăng khăng là hai đứa muốn
đột nhập vào khu cấm địa. Hai đứa suýt thì bị nhốt vào hầm, may mà giáo sư
Quirrell đi ngang qua và cứu được 2 đứa.


Xuyên Qua Thành Ron Weasley - Chương #3