Lớp Học Bay


Người đăng: ༺๖ۣۜBănɠ ๖ۣۜHoànɠ࿐ ༻

Ron được học rất nhiều thứ chứ không chỉ là vung đũa và đọc thần chú.
Nào là nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan
sát sự chuyển động của các vì sao.
Rồi Ron còn được học về các loại dược thảo, cách chăm sóc các cây cỏ, nấm mốc
lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó được dùng làm gì.
Đến lúc học lớp của giáo sư McGonagall, bà dạy cho mọi người thuật biến hình.
Đó là một trong những thuật nguy hiểm và phức tạp nhất với mọi người ngoại trừ
Ron ra.
Khi giáo sư McGonagall bắt đầu đọc thần chú, Ron sử dụng tinh thần lực quan
sát thật kỹ mọi thứ xảy ra xung quanh và cố nghe rõ âm điệu mà giáo sư
McGonagall sử dụng.

Ron có thể cảm nhận được cách giáo sư McGonagall sử dụng tinh thần lực được
tập trung trên chiếc đũa và tương tác với một lực lượng nào đó trong không khí
cuối cùng khiến cho chiếc bàn biến thành một con lợn.
Khi đến lượt các học sinh, giáo sư yêu cầu mọi người biến một que diêm thành
một cây kim.
Cuối cùng trong lớp học chỉ có Ron và Hermione thành công làm được.

Ron có nhiều lợi thế như vậy thì thành công là đương nhiên nhưng Hermione thì
vừa mới học mà đã làm được. Quả là thiên tài có khác. Hermione là một phù thủy
rất tài năng.
Còn đến lớp học chống lại nghệ thuật hắc ám thì quả là một trò cười khi mà
giáo sư Quirrell chỉ biết chém gió.
Đến lớp học độc dược, Ron cảm thấy rất khó chịu khi phải nhìn cái bản mặt lúc
nào cũng khó chịu như ăn phải shit của thầy Snape. Càng khó chịu hơn nữa là
khi Harry bị Snape trù dập và trừ điểm liên tục. Ron chỉ muốn chửi thẳng vào
mặt hắn là đồ hèn, tán không đổ mẹ đến bây giờ lại trả thù con nhưng cậu vẫn
tự khắc chế được mình.

Khi kết thúc lớp học độc dược, Ron được Harry rủ cùng đi đến căn nhà của
Hagrid.
Cả hai ra khỏi lâu đài lúc ba giờ kém năm, băng qua sân. Lão Hagrid sống trong
một căn nhà gỗ bé nhỏ bên kia khu rừng cấm. Trước nhà có một cái ná và một đôi
giầy cao su.
Khi Harry gõ cửa thì ở bên trong vang lên tiếng chó sủa. Đến khi lão Hagrid
quát: “Quay lại ngay, Fang” thì tiếng chó sủa mới im lại.

Cánh cửa mở ra, lão Hagrid đang nắm vòng đeo cổ của một con chó săn khổng lồ,
cố giữ yên nó để cả hai vào nhà. Harry giới thiệu Ron với lão Hagrid, lão mời
cả hai đứa món bánh quy cứng như đá.
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo đúng như cốt truyện, Harry tìm thấy tờ báo và thấy
may mối về vụ trộm nhà băng Gringotts. Cậu ta chắc hẳn đã nhớ đến chiếc túi mà
lão Hagrid đã cầm đi.

Tối ngày hôm đó, như thường lệ, Ron tiến vào rút thưởng không gian. Khi ánh
sáng từ tế đàn dần tắt thì sự chú ý của Ron cũng tập trung vào giữa tế đàn.
Khi ánh sáng tắt hẳn, ở giữa tế đàn chỉ còn lại một quả cầu với 2 màu đỏ và
trắng. “Cái đệt, pokeball, chẳng nhẽ ta nhân phẩm đại bạo phát rút được một
con pokemon sao, moahaha”.

Ron đang rất vui vẻ cho đến khi cầm quả pokeball vào tay. “Cái đ m m hệ thống
khốn kiếp, ngươi dám hố ta”.
“Một quả pokeball trống không, làm ta đang mừng một hồi, không cần phải chơi
nhau vậy chứ”. Đằng nào cũng cầm tới tay rồi, Ron đành phải vứt nó vào không
gian giới chỉ xem đến bao giờ cần đến thì dùng vậy”.

Ra khỏi rút thưởng không gian, Ron chìm vào giấc ngủ chờ đợi ngày mai tới. Mai
là ngày cậu sẽ được học cưỡi chỗi. Con người ai cũng có ước mơ được bay lên
trời cao, Ron cũng không ngoại lệ”.
Mặc dù nhìn cưỡi chổi không soái bằng chân đạp phi kiếm nhưng có thể bay được
là tốt rồi.
Sáng ngày hôm sau, khi đang ăn sáng, cô nàng Hermione đi đến và bắt chuyện với
mọi người. Thì ra cô nàng này cũng đang háo hức mong đến buổi học cưỡi chổi
bay.

Cô nàng trích dẫn đủ mọi mẹo vặt về kỹ thuật bay mà nó đọc được từ một cuốn
sách mượn ở thư viện có tựa là “Quidditch qua các thời đại”. Nó chém gió sắp
thành bão khiến mọi người ai cũng ngán ngẩm. Có phải ai cũng thích lý thuyết
như nó đâu.

Cũng may mọi người được cứu thoát từ cơn bão chém gió của Hermione nhờ có thư
của mấy con cú đem đến. Con cú của Ron đem đến cho cậu mấy tờ báo. Khi thằng
nhóc Neville nhận được quà từ bà nó thì Ron cũng cảm thấy khá hứng thú.

Trái cầu gợi nhớ sao. Không biết nó hoạt động dựa theo nguyên lý gì nhỉ. Sao
nó có thể biết được mình đang quên gì đó. Ron mượn trái cầu của Neville và thử
dùng tinh thần lực dò xét thử nhưng vẫn không có may mối gì nên đành trả lại
cho nó.

Trưa hôm đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, Ron, Harry và những đứa khác trong vội
vàng chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy trong xanh,
gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi mọi người bước qua sân đến bãi cỏ trước khu rừng
cấm.

Mọi người đến đông đủ và thấy những cây chổi xếp thành 2 hàng dọc. Giáo viên
dạy môn bay, bà Hooch đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn và đôi mắt sắc bén như
chim ưng.
Bà quát:
“Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò đứng kế bên một cây chổi, nhanh lên nào”.
Ron nhìn xuống mấy cây chổi, cây nào cũng có vẻ cũ kỹ, lởm chởm.

Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Ron là: “Mấy cây chổi này có bay được
không đó?”
Và suy nghĩ tiếp theo là: “Nó sẽ không rơi lúc mình đang bay chứ”.
Nghĩ đến đó, Ron rùng mình nổi hết da gà lên không dám nghĩ nữa.

Bà Hooch đứng ở giữa hai hàng và ra lệnh:
“Tay phải đặt trên cán chổi và hô: Lên”
Ron hô thử như vậy nhưng cây chổi chỉ rung rung rồi lại nằm im. Ron cố nghĩ
lại âm điệu của bà Hooch lúc hô và thử lại. Cuối cùng cây chổi cũng bay vào
tay Ron.

Trong khi đó, Harry đứng ngay cạnh Ron và đã thành công ngay lần đầu thử. Điều
đó làm Ron có xúc động muốn chửi má nó. Đúng là chân heo có khác, luôn mang
theo chân heo quang hoàn.

Khi Ron nhìn đến mọi người xung quanh, cũng có người hô vài lần là cây chổi
bay vào tay, cũng có những người hô liên tục nhưng cây chổi vẫn nằm im. Có vẻ
như những cây chổi có thể cảm nhận được tâm lý trong lòng của người hô.

Với những người mà trong lòng còn đang sợ hãi thì còn lâu cái chổi mới lên.
Điển hình là thằng nhóc Neville, nghe nó hô Lên mà cứ run run thì đố cây chổi
nào tin nó có thể lái mình được.

Đến khi tất cả mọi người đã cầm được chổi, bà Hooch bấy giờ mới chỉ cho mọi
người cách trèo lên cán chổi mà không bị trượt xuống. Bà đi qua lại để sửa tư
thế cho từng người một.
Ron và Harry rất thoải mái khi nghe bà Hooch mắng thằng Malfoy là học mấy năm
rồi mà sao cứ làm trật.

Ron liền chọc ngoái vào nỗi đau của nó: “Ê Malfoy, tao tưởng mày bảo mày
thường hay chơi Quidditch mà, thế nào mà chổi cũng không lên được thế”.
Thằng nhóc Malfoy cay lắm nhưng không làm gì được.

Bà Hooch bắt đầu ra lệnh:
“Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi
cho chặt, bay lên chừng một thước rồi hạ xuống bằng cách chồm tời trước một
chút. Chú ý tiếng còi. Ba, Hai,...

Và như cốt truyện xảy ra, thằng nhóc Neville vì quá vội vàng lên đã hấp tấp
đạp chân lấy đà phóng lên trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch ra lệnh
cho nó xuống ngay nhưng cây chổi nó bay lên ngày một cao, đến 3 thước thì
thằng nhóc sợ quá và ngã khỏi cây chổi.


Xuyên Qua Thành Ron Weasley - Chương #4