Tàn Sát


Người đăng: Libra1010

Xa Nguyệt Thương Lạc không thể ngờ tới mình mang đại quân đi dẹp trừ hậu hoạn
thì ở nhà lại xảy ra sự tình khiến hắn cho đến lúc chết vẫn hối hận và tự
trách bản thân mình.

Mà chuyện này cũng mãi đến gần một tuần sau, khi đội hộ tống đầu tiên quay về
chuẩn bị lương thực tiếp tế mới biết được. Bình thường một đạo quân hùng hậu
đi ra sa trường thì chắc chắn ở khu vực có dân cư sinh sống gần nhất sẽ là nơi
chuẩn bị tiếp tế, một đội quân đủ mạnh sẽ ở đó bảo vệ cho đến khi vận chuyển.

Nhưng... trận chiến này quá quan trọng đối với các bộ tộc tiếp giáp Bắc vực,
họ không thể không xuất lãnh toàn bộ những gì mình có. Vì vậy mới dẫn đến việc
mỗi lần muốn tiếp tế là phải cử quân đi chuẩn bị trước, dù sao bọn họ cũng tự
tin rằng các bộ tộc hùng mạnh phương Bắc sẽ không để ý tới bọn họ trong thời
gian này, vậy thì đằng sau lưng đại quân chắc chắn sẽ không có kẻ địch.

Nếu thật sự có ý trời hoặc là thiên mệnh thì các bộ tộc kẹp giữa hai vùng
"quốc gia" (sau này các bộ tộc hợp nhất nên có thể coi là một quốc gia tự trị,
mình gọi tắt vậy cho dễ hiểu) cường đại như bọn họ, có lẽ chính là đá lót
đường không hơn không kém.

Bởi vì một tuần sau, tất cả sẽ phát hiện thảm trạng kinh hoàng ở tám bộ tộc
đó, đương thời là chín nhưng một tộc quần nhỏ bé đã bị diệt sạch từ sớm, và đó
cũng là nguyên nhân dẫn đến tai họa ngày hôm nay...

...
Thời điểm Minh tàn sát toàn bộ tộc nhân Xa Nguyệt tộc thì ở nơi chiến trường,
Xa Nguyệt Thương Lạc và các tướng lĩnh Xa Nguyệt tộc bỗng cảm thấy lồng ngực
đau thắt, giống như mình vừa mất đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

Ham muốn quay về nhà mạnh mẽ đến mức khiến bọn họ xém chút phát điên và từ bỏ
vị trí, nếu không phải Xa Nguệt Thương Lạc mạnh mẽ áp chế thì tất cả đã cùng
nhau bãi binh thật sự rồi.

Đây là lần đầu tiên họ thấy lo sợ khi phải ra chiến trường như vậy, và đương
nhiên đó cũng là lần cuối cùng.

...
Trở lại với Minh, sau khi tàn sát Xa nguyệt tộc, hắn để nguyên thân hình đầy
máu me tiếp tục tiến về nơi bộ tộc thứ hai sinh sống, Hành Cát.

Trời sáng thì hắn đến nơi.

Đây là một ngọn đồi được phủ lên màu xanh tươi của cây cỏ, nhà cửa không thưa
như Xa Nguyệt mà san sát nhau, cứ cách một hai mét là có một căn nhà gỗ đơn sơ
mộc mạc mọc lên.

Đi tới dưới con dốc không mấy là cao, Minh chợt dừng bước, trước mặt hắn không
xa có ba đứa trẻ tầm ba bốn tuổi đang chơi đùa với nhau.

Lúc hắn phát hiện ra ba đứa trẻ thì tụi nó cũng nhận ra sự hiện diện của hắn.


  • Oa!! Mạnh Lân, đằng kia có người kia, trông lạ quá chúng ta tới xem đi...


  • Không được.


Tiểu nam hài tên Mạnh Lân kéo tay bé gái vừa hô to lại, không hiểu sao trong
lòng cậu lại nảy sinh cỗ dự cảm không lành.

Thế nhưng...mệnh trời khó thoát...

Bé gái như nhìn thấy điều gì đó mạnh mẽ vùng khỏi tay Mạnh Lân, chạy một mạch
tới bên cạnh Minh.

Mạnh Lân và đứa bé còn lại bất đắc dĩ đành phải chạy tới cùng nó.


  • Đại ca ca, huynh chảy nhiều máu quá, huynh bị thương rồi...

Sắc mặt bé gái hoảng hốt nhìn Minh từ trên xuống dưới, bởi vì không tắm rửa gì
nên máu vẫn bám dính từ tối hôm qua.

Nghe giọng nói non nớt của bé gái, Minh thoáng sững sờ chốc lát, trong đầu hắn
vô tình nhớ tới một ít kỷ niệm.


  • Ca ca, huynh lại bị thương nữa rồi...


  • Hắc...chỉ là vết thương nhỏ, tiểu Linh đừng lo lắng... À! Muội đừng nói cho
    cha mẹ biết nhé.


  • Hứ! Muội sẽ nói cho phụ thân biết để người cấm túc huynh, ai bảo huynh cứ
    đi tìm nguy hiểm mà không chịu chơi với muội.


  • Đừng mà, huynh sẽ bồi thường cho muội được chứ... Hai con cá suối, thế nào?


  • Ba con...


  • Tốt, thành giao! Hắc hắc...


Đoạn ký ức tươi đẹp đó mặc dù là của Vương Tử Minh nhưng Minh lại cảm thấy như
của chính bản thân mình, có lẽ là do hắn đã hoàn toàn xem mình là Vương Tử
Minh nên mới vậy. Cô bé đó chính là em gái của hắn, người mà hắn yêu thương
nhất "trước đây".

Chỉ là hình ảnh vui vẻ không kéo dài thì một mớ ký ức đáng sợ u ám khác chen
vào, Minh tận mắt nhìn thấy em gái mình bị treo cổ.

Nụ cười vừa chớm trên mặt đã thay bằng bộ dạng vặn vẹo kinh khủng, trái tim
hắn như bị ai đó liên tục đâm vào, đau... đau không tả nổi... đau không thở
được.

Nhưng rồi một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khác hiện ra trong tâm trí kéo Minh
khỏi hắc ám, hắn dần dần bình tĩnh lại.

Đến khi mở mắt ra thì ba đứa bé trước mặt đã biến mất, thứ còn lại là vô số
tàn chi không còn hình thù ban đầu và vũng máu đặc sệt đỏ lòm ghê rợn.

Hít sâu một hơi, Minh cất bước tiến về phía trước.


  • Nếu làm anh hùng mà phải bỏ qua cho các ngươi thì ta thà làm ma quỷ bị
    người đời oán hận, oan hồn đeo bám không được yên... Nếu muốn nguyền rủa không
    tha cho ta thì hãy đến đây, dù là ma quỷ hay thần thánh thì ta cũng diệt...


  • Hy vọng rằng kiếp sau các ngươi sẽ không đầu thai vào kẻ thù của ta, bằng
    không kết quả cũng sẽ như kiếp này.


Nửa khắc sau, Minh đặt chân vào ngôi làng, người xung quanh nhìn thấy hắn hoặc
là chỉ trỏ nói thầm cái gì đó hoặc là bước tới hỏi thăm, nhưng đáp lại họ lại
là những đường đao vô tình lãnh khốc.

Minh bước một bước giết hai người, bước hai bước giết bốn người, bước mười
bước giết hai mươi người... Bên tai hắn chỉ còn lại tiếng la hét, kêu gào thảm
thiết...

Tất nhiên không phải người nào cũng đứng im cho hắn chém, hơn một nửa tộc nhân
Hành Cát cầm vũ khí bủa vây tấn công ngược lại hắn, trong đó toàn bộ đều là
phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, trai tráng trong làng đã xung quân cả rồi.

Với từng đó nhân lực còn không đủ để Minh khởi động, mặt hắn không đổi sắc
lạnh lùng phanh thây từng người từng người một, không một ai sống sót.

Cuộc tàn sát đẫm máu diễn ra gần nửa ngày trời, gần hai vạn người Hành Cát bị
đồ sát không chút thương tiếc, cả ngọn đồi biến thành núi thi thể, đến con
sống dưới đồi cũng bị nhiễm thành màu đỏ. Mãi về sau thì màu sắc con sông vẫn
không thay đổi, các sơn tộc truyền tụng rằng con sông đó bị vô số oan hồn vấy
bẩn, nếu uống vào sẽ bị nguyền rủa.

Minh, người gây ra việc này, không hiểu tại sao màu tóc và đôi mắt của hắn
cũng dần dần chuyển sang màu đỏ. (nghe có vẻ huyền huyễn, nhưng người vì đau
thương quá độ mà tóc chuyển sang màu trắng bạc, vậy thì Minh vì sát sanh quá
nhiều, sát khí quá nặng mà tóc chuyển sang màu đỏ, chắc cũng không quá vô
lý...)

Trông bộ dạng bây giờ của hắn không khác gì ma nhân, rất dễ khiến người khác
sợ hãi khi đến gần, có điều Minh chưa từng quan tâm tới việc mình biến thành
cái dạng gì.

Hắn chỉ biết mình phải hoàn thành mục tiêu mà mình đã định ra, diệt sạch toàn
bộ kẻ thù, hơn nữa phải thực hiện đúng cách mà bọn chúng đã từng làm... Dù có
biến hắn thành một trong số chúng thì cũng có làm sao? Con người của hắn hiện
tại là như vậy, ác ma thì là ác ma, "người gây ta một, ta trả trăm lần".

*Đôi lời tác giả: Khi mình tạo ra nhân vật chính của bộ truyện này tàn ác như vậy, già trẻ lớn bé đều không tha, có lẽ sẽ có rất nhiều bạn không thích. Nhưng mình chỉ muốn nói rằng, mình đang đặt cảm xúc của mình vào nhân vật, khi người thân trong gia đình bị giết ngay trước mặt mình, đây chưa muốn nói là cả gia tộc, toàn bộ bị tàn sát sạch sẽ, thà mình không chứng kiến thì có lẽ tâm tình sẽ không đến nỗi lệch lạc quá mức như vậy, chỉ tiêu diệt những người tham dự rồi thôi... Đáng tiếc, mình đã tận mắt thấy, tận tai nghe tất cả diễn biến sự việc xảy ra, mình cho main thời gian để không lâm vào điên cuồng và ấp ủ trả thù là đã chứng tỏ nghị lực phi thường của hắn rồi... Vậy nên, nếu bạn đọc nào cảm thấy bản thân quá "cao thượng" và không thích main như vậy thì mình nghĩ các bạn nên ngừng đọc tại đây. Có một câu mình đọc qua rất nhiều bộ truyện và cảm thấy rất đúng "động vào người thân của ta, ta diệt cả nhà hắn".


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #8