Diệt Tộc


Người đăng: Libra1010

Đại quân xuất phát đã được một tuần, trong đó hết ba ngày là lùng sục khắp khu
rừng để tìm tung tích của Minh, đáng tiếc ngoại trừ những bộ phận còn thừa của
trăm người Xa Nguyệt tộc thì ngay cả dấu chân khả nghi cũng không có.

Dù đã được báo cáo tình hình nhưng các tướng lĩnh Xa Nguyệt tộc vẫn tức giận
không thôi, nếu không phải Xa Nguyệt Thương Lạc nghiêm cấm thì bọn họ rất có
thể quyết tâm san bằng khu rừng.

Theo lời Xa Nguyệt Thương Lạc nói thì có một con quái vật khác hùng mạnh hơn
cần họ giải quyết sớm, trước khi để nó phát triển hoàn toàn, cho dù hiện tại
binh lực của nhóm bộ tộc bọn họ chưa được mạnh mẽ cho lắm, nhưng bắt buộc phải
đánh cuộc, một trận chiến này tuyệt đối phải diễn ra sớm, nếu không tương lai
có mạnh hơn đi nữa thì kết cục cũng khó tránh khỏi diệt vong.

Cứ như vậy, đại quân tám vạn người gồm ba vạn kỵ binh và năm vạn bộ binh vượt
qua cánh rừng hoang sơ tại ngày thứ mười.

...
Lương, cửa khẩu tiếp giáp giữa lãnh địa các bộ lạc miền núi phía Tây và rừng
Đen.


  • Báo! Tộc trưởng, đại quân phương Bắc đã tiếp cận Lương, bọn chúng đang đóng
    quân tại cao nguyên ngay cạnh rừng Đen.

Lão giả ngồi ở vị trí thượng tọa phất tay đuổi gã trinh thám ra khỏi trướng
bồng, sau đó quay sang hỏi bé gái ở bên cạnh.


  • Hòa à, con nói chúng ta phải làm gì tiếp theo?

Cô bé có đôi mắt to sáng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không ai khác chính là
Dương Đoan Hòa, người đã gặp Minh cách đây hai năm.

Nàng chớp chớp mắt trầm ngâm giây lát rồi nói.


  • Gia gia, theo con chúng ta nên bỏ Lương...

Lão giả nghe vậy thoáng giật mình, ông nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không
đoán ra dụng ý của cháu gái, dù vậy thì ông vẫn không tỏ vẻ gì là bác bỏ ý
kiến của nàng.

Bởi vì khắp vùng sơn nguyên này, cháu gái của ông chính là một tuyệt đỉnh
thiên tài chiến tranh, tuổi nhỏ nhưng đầu óc lại thông minh lanh lợi, những
chủ ý của nàng trước đây đều mang lại hiệu quả không tưởng. Cho đến nay đã có
hai bộ tộc bị thâu tóm bởi chiến lược của Dương Đoan Hòa, vậy nên tuyệt đối
không được nhìn tuổi tác mà đánh giá năng lực của nàng, làm vậy chỉ khiến
ngươi chết nhanh hơn mà thôi.

Trên hết Dương Đoan Hòa đã được khẳng định là người sẽ trở thành thủ lĩnh
tương lai của sơn cư tộc, đã bao nhiêu năm trôi qua bộ tộc hùng mạnh đáng sợ
này không có một thủ lĩnh thực sự rồi... Cho nên, tài năng của nàng là không
thể phủ định dù còn nhỏ tuổi.


  • Vì sao con lại có quyết định đó?

Nghe thấy câu hỏi của Dương Sùng, Dương Đoan Hòa híp mắt trả lời ngắn gọn.


  • Để tiêu diệt toàn bộ đội quân của chúng...

...
Ban đêm tại địa bàn Xa Nguyệt tộc, nơi này chỉ có những căn nhà đơn sơ hoặc
nằm ở những nơi rộng rãi thoáng đãng hoặc nằm ở vị trí cheo leo hiểm trở trên
vách núi cao, bao quanh là các trại canh gác. Khác biệt hoàn toàn với các
thành trì ở thế giới bên ngoài.

Bởi vì quân đội đã được cử đi nên ở đây khá yên ắng và trống trải, thân nhân
chờ ở nhà cũng không có gì là vui vẻ thành ra không khí xung quanh thực sự rất
u ám.

Tại thời điểm mấy tên lính ở trại gác phía Tây Nam sắp ngủ gật vì nhàm chán
thì một vị khách xa lạ từ bên ngoài chậm rãi đi tới.

Nhờ ánh lửa bập bùng, đám lính gác có thể thấy được người đến là một thiếu
niên.


  • Này nhóc, đi đâu đấy? Tại sao lại lang thang ở đây vào giờ này?

Một tên thấp bé vẽ họa tiết chằng chịt trên mặt đi tới hỏi.

Không để thiếu niên trả lời thì một tên khác ở đằng sau lên tiếng.


  • Ngươi đừng giở trò tầm bậy nữa Phù, hắc hắc, sự tình mấy ngày hôm nay khiến
    các đại nhân rất bực mình, ngươi tốt nhất đừng gây thêm chuyện, bằng không sẽ
    không được tha thứ như mọi lần đâu.

Xa Nguyệt Phù thầm giật thót, ngoài mặt hừ lạnh không cho là đúng nói.


  • Bớt hù dọa đi, ta cũng không làm gì nghiêm trọng, các đại nhân sẽ không để
    tiểu tốt như chúng ta vào mắt đâu...

Nói xong hắn quay sang thiếu niên mỉm cười ma quái.


  • Nhóc con, yên tâm ta sẽ không...

Lời chưa nói hết thì hai mắt hắn trợn trừng lên, thiếu niên ở đối diện điềm
tĩnh đi tới trước, khuôn mặt không cảm xúc không thèm liếc Xa Nguyệt Phù lấy
một cái.

Thân hình thấp bé chợt đổ ầm xuống đất trong sự kinh ngạc của đám lính gác còn
lại, một người kịp thời khôi phục tinh thần vừa định hô lên thì một lưỡi đao
lạnh băng lướt qua.

Phịch!!...

Đầu lâu mang theo vẻ kinh hoảng bắn lên không trung mấy mét sau đó rơi xuống
đất, đồng thời bốn người khác cũng chịu chung số phận, đầu thân hai nơi.

Trong bóng đêm, thiếu niên nở nụ cười khát máu.


  • Đã đến lúc cơn thịnh nộ của ta bao trùm nơi này, hãy từ từ thưởng thức.

Toàn thể người dân trong làng ngay lúc đó không hiểu tại sao lại đồng phát
sinh dự cảm không lành, không lẽ đại quân nơi tiền tuyến gặp chuyện, họ nghĩ
vậy...không hề hay biết chính bản thân họ mới là người gặp chuyện thực sự.

Thiếu niên kéo lê thanh đao trên mặt đất, tạo ra một vệt dài những nơi hắn đi
qua.

...
Biệt viện xa hoa..


  • Nào, hôm nay chúng ta ăn mừng trước, chờ khi quân ta đại thắng trở về chúng
    ta sẽ mở lễ hội ba ngày ba đêm, say đến mức mười ngày không dậy nổi.


  • Tốt!! Hôm nay không say không về, kẻ nào gục trước sẽ...


Két!!...

Cửa phòng chợt mở, một thiếu niên với khuôn mặt dính đầy máu đi vào, thân trên
để trần, tay xách đại đao.

Sự việc diễn ra khiến người trong căn phòng sững sờ trong giây lát.

Mà khoảng thời gian ngắn ngủi sững sờ đó cũng là tử kỳ của họ, những câu phạm
ngôn như "Ngươi là ai, sao lại vào đây, có biết đây là đâu không?", "Ngươi
thuộc gia quyến nào, ta sẽ trị tội cả nhà ngươi"... Hết thảy đều không kịp
phun ra khỏi miệng...

Thiếu niên giống như hung thần, nhảy bổ vào giữa phòng sau đó vung đao thành
một vòng tròn.

Hơn mười đầu lâu rời khỏi cổ lăn long lóc trong phòng, máu tươi nhanh chóng
ngập tràn dưới sàn nhà.

Một hơi giết nhiều người như vậy mà thiếu niên vẫn không chút dao động, hơi
thở lạnh lẽo phả ra ngày càng nặng nề, hắn lê đôi chân trần nhiễm đầy máu tươi
bước ra cửa.

Quang cảnh bên ngoài lúc này còn khủng bố hơn trong căn phòng gấp trăm ngàn
lần, dưới ngọn đồi trước mặt, vô số thi thể nằm la liệt khắp mọi ngóc ngách,
già trẻ lớn bé, nam nữ lão ấu không thiếu một thể loại nào.

Tràng diện chẳng khác gì một lò giết mổ, thê lương đến cực điểm.

Có thể nói máu chảy thành sông, thây chất thành núi...

Mà người gây ra nó, không ai khác chính là thiếu niên kia, Minh... Vương Tử
Minh!

Chỉ trong một đêm duy nhất, Xa Nguyệt tộc đã bị đồ sát toàn bộ, đương nhiên là
không tính quân lính vào trong đó nên bộ tộc này không rơi vào tình cảnh diệt
tộc. Mặt khác, cũng bởi vì không có quân lính bảo vệ nên Xa Nguyệt tộc mới bị
đồ sát sạch sẽ nhanh chóng đến vậy.

Sau khi xác định không một sinh vật nào còn sống, Minh mới liếc nhìn nơi này
lần cuối rồi cất bước rời đi.

Trước khi biến mất vào bóng tối sâu thẳm, Minh để lại một câu.


  • Có trách thì hãy trách các ngươi sống ở thời đại này, sinh ra ở tộc quần
    như vậy, ta chỉ đang giúp tộc nhân của ta không cô độc dưới suối vàng thôi...


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #7