Tháo Chạy


Người đăng: Libra1010

Hai bộ tộc bị diệt không hề đánh động tới sáu tộc còn lại, tất cả đều giống
như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, Minh hành động rất yên lặng, không
phóng hỏa, chỉ giết chóc, cho dù có la hét kêu gào cỡ nào đi nữa thì cũng
không thể vang tới mấy chục dặm được.

Có thể các bộ tộc còn lại sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường, chỉ cần quan
sát thấy thợ săn từ hai tộc gặp nạn không xuất hiện trong rừng là phần nào
đoán được rồi. Đáng tiếc, ở tình cảnh toàn bộ chiến binh từ các tộc đều rời đi
hết sẽ khiến mối nghi ngờ này tan biến, đâu phải tộc nào cũng chừa lại vài thợ
săn giúp đỡ tộc nhân. Họ sẽ nghĩ là hai tộc đó dùng thức ăn dự trữ và dốc toàn
bộ binh lực cho trận chiến.

Chính bởi suy nghĩ đó đã giúp Minh dễ dàng thực hiện các cuộc đồ sát không
khoan nhượng cuối cùng.

Trong vòng bốn ngày, sáu tộc còn lại đều bị quét sạch, khắp khu rừng tràn ngập
khung cảnh thê lương tĩnh mịch, những loài động vật ăn xác thối tập trung đông
chưa từng có, ngay cả thú dữ như hổ, báo, cá sấu cũng không thể bỏ qua bữa
tiệc thịnh soạn này.

Trên hết, số người sơn tộc bị Minh chém lên tới hai mươi lăm vạn, con số vô
cùng khủng khiếp, đại tướng quân nổi tiếng lịch sử Trung Hoa sau một trận thảm
sát kinh hoàng nhất từng được biết đến là hơn bốn mươi vạn người, tướng Bạch
Khởi của Tần quốc.

Nhưng bốn mươi vạn người đó chết là do một mệnh lệnh của ông chứ không phải tự
tay ông chém giết, vậy mà Minh, một thiếu niên mười hai tuổi chưa đầy một tuần
đã tự tay chém đầu hai mươi lăm vạn người.

Điều này sẽ gây nên chấn động như thế nào nếu truyền ra ngoài? Quả thật không
dám nghĩ đến nữa...

Quanh thân thể Minh bây giờ bao trùm bởi một luồng khí cực kỳ đáng sợ, những
động vật ăn thịt hung dữ không dám tới gần hắn, chúng chỉ cần tiếp xúc với cặp
đồng tử đỏ ngầu kia đều nằm rạp xuống đất run rẩy toàn thân.

Mái tóc đỏ rực vừa như máu lại vừa giống lửa dài xõa lên vai, che bớt đi khuôn
mặt anh tuấn mà quỷ dị.

Trong mấy ngày tiếp theo hắn ngồi tại một cánh đồng nằm giữa rừng đen, trung
tâm của tám bộ lạc bị hắn tiêu diệt, thức ăn là mấy con thỏ và hưu nai do bầy
sói mang đến, nước là máu của chúng, hắn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.

Thanh đại đao chém đầu hai mươi lăm vạn người cắm ngập xuống đất tỏa ra khí
thế chấn nhiếp quỷ thần.

Minh đang chờ đợi... Chờ đợi thời khắc kết thúc ân oán bảy năm qua, một lần và
mãi mãi, với sức mạnh hiện tại, hắn tự tin làm được điều đó.

...
Cuộc chiến ở Lương từ đầu đến cuối không có gì nổi trội cả, ngày chiến đấu đầu
tiên, dựa theo kế sách của Dương Đoan Hòa, tộc sơn cư và các tộc phụ thuộc
khác đã rời bỏ Lương, trao thành trì trống không này cho quân Xa Nguyệt Thương
Lạc.

Chiếm được ngôi thành trọng yếu quá dễ dàng khiến Xa Nguyệt Thương Lạc nảy
sinh nghi ngờ, hắn quyết định đóng quân trong thành một ngày để tìm hiểu
nguyên do nằm ở đâu.

Có điều qua ngày hôm sau, lúc hắn dần nhận ra sự tình không ổn thì đã quá
muộn, từ phe tấn công, quân của Xa Nguyệt Thương Lạc chuyển sang phòng thủ.

Thì ra ngay trong đêm, sơn cư tộc đã chia làm ba cánh quân, hai cánh tả hữu
vòng ra sau bình nguyên để chiếm toàn bộ bìa rừng, cắt đứt đường lui cũng như
đường tiếp tế của quân Xa Nguyệt Thương Lạc.

Còn nhánh quân chủ lực rạng sáng liền bắt đầu phát động công kích Lương, lấy
sự hiểu biết của họ về ngôi thành này thì việc công chiếm nó là điều không thể
dễ dàng hơn được nữa. Dù có là nằm ở vị trí dễ thủ khó công, với bộ não quân
sự thiên tài của Dương Đoan Hòa và hai vị tộc trưởng tâm phúc, họ sử dụng
phương thức vây khốn chứ không hề triển khai tấn công toàn diện, chờ cho đến
khi quân Xa Nguyệt Thương Lạc cạn kiệt lương thực thì tự khắc bọn chúng sẽ
thua.

Rơi vào cái bẫy đơn giản thế này làm Xa Nguyệt Thương Lạc tức giận ói máu, hắn
không ngờ ngoại trừ con đường từ bìa rừng đối diện thành Lương còn hai con
đường khác kết nối hai vùng sơn nguyên lại với nhau.

Khó trách, hai con đường bí mật kia đều là do Dương Đoan Hòa cố ý cho khởi
công xây dựng cách đây một năm, trong thời gian ngắn thì khó mà phát hiện
được, mà cũng không ai nghĩ tới được chiêu này. Các tộc trưởng phục vụ cho sơn
cư tộc vốn dĩ còn cho rằng Dương Đoan Hòa làm vậy là phí công tốn thời gian,
tuổi nàng còn nhỏ ai biết nàng nghĩ ra cái trò chơi con nít gì trong đầu, có
lập nhiều chiến công thì cũng khó tránh được sự thật nàng vẫn còn là trẻ con,
nhưng lão tộc trưởng sơn cư đã ra lệnh thì họ chỉ có thể nghe theo. Bây giờ
nghĩ lại họ liền rùng mình, không dám tin rằng Dương Đoan Hòa lại tính xa như
vậy.

Bất quá chiến thuật vây khốn này Dương Đoan Hòa không dùng để giết Xa Nguyệt
Thương Lạc ngay trong thành, mà muốn bức hắn phải dẫn binh phá vòng vây, chỉ
có vậy mới có thể đường đường chính chính hạ gục hắn trên lưng ngựa, diệt đi
hào quang sáng chói trong quá khứ của hắn.

Kể từ lúc này, Dương Đoan Hòa đã có ý định bắt đầu con đường chinh phục thống
nhất toàn bộ tộc sơn nguyên trên lãnh thổ Trung Hoa, nàng muốn cho tất cả
chiến binh rừng núi biết nàng mới là chiến binh dũng mãnh nhất, vĩ đại nhất.

Chưa kể đến nàng còn muốn nhanh chóng mở rộng phạm vi lãnh thổ, đến mức đủ để
chống lại các bộ tộc hùng mạnh láng giềng.

Trong trận chiến này, Xa Nguyệt Thương Lạc chưa đánh đã xác định thua cuộc,
hắn không thể không hạ lệnh rút quân, trở về căn cứ tiếp tục tính kế lâu dài.

Lần này thất bại là do tình báo không chuẩn xác, chỉ cần cho hắn cơ hội, nhất
định hắn sẽ rửa được mối nhục ngày hôm nay.

Ngay ngày thứ ba, Xa Nguyệt Thương Lạc thống lĩnh tám vạn đại quân đột phá
vòng vây Lương thành, quay trở về rừng Đen. Trên đường đi bị vô số toán mai
phục ẩn nấp từ tối qua tấn công, quân lực tổn thất nghiêm trọng.

Dương Đoan Hòa tự thân xuất lĩnh binh mã đuổi theo truy giết, đương nhiên nàng
sẽ không thực sự trực diện đối đầu với Xa Nguyệt Thương Lạc, nàng hiểu rõ hắn
không chỉ có cái danh hảo, thực lực cường đại là có thật.

Vì vậy nàng chỉ cho quân đuổi theo ở phía sau, thực hiện các hành vi quấy rối
gây khó chịu quân địch, mỗi khi địch hạ trại thì nàng lại điều động binh lực
tấn công quy mô nhỏ ở khắp nơi, không để binh lính địch được nghỉ ngơi.

Xa Nguyệt Thương Lạc tức giận nhưng biết không làm được gì, nếu quay sang đánh
thì bọn chúng sẽ chạy, tuyệt đối sẽ không ngu đi đối đầu trực tiếp với hắn.

Cách duy nhất là rút về càng nhanh càng tốt, chỉ cần có đủ khoảng cách để vận
chuyển lương thực tiếp tế thành công thì hắn sẽ đánh tan lũ cẩu tặc này ngay.

Cái hắn cần có bây giờ chính là thời gian, phải nhanh.

Cứ như thế đại quân Xa Nguyệt Thương Lạc bỏ lại bộ binh, toàn lực chạy thẳng
về phương Bắc.

Đương nhiên ba vạn bộ binh bị bỏ lại mất đi chỉ huy, bị tiêu diệt chỉ trong
chớp mắt.

Tuy nhiên, Xa Nguyệt Thương Lạc không nhận ra rằng mình đang mất đi phong thái
vốn có, hắn không nghĩ đến thời điểm bỏ đi ba vạn bộ binh, thay vì hắn làm vậy
thì tại sao không cho quân quay lại chiến đấu, nếu chiến đấu thì có lẽ hắn
chưa chắc đã thua. Quân mai phục sẽ không thể đặt ở phạm vi quá sâu vào trong
rừng được, chỉ trách tâm lý của Xa Nguyệt Thương Lạc quá bất ổn, bị khiêu
khích liên tục khiến hắn mất đi sự tỉnh táo ở tình huống quyết định quan
trọng.

Không thể phủ định dự cảm bất an trong lòng đang dần chi phối hắn, dự cảm từ
tại họa do Minh gây ra, đây là một loại thần giao cách cảm không nói rõ, giống
như khi người thân gặp chuyện sẽ có gì đó mách bảo điềm xấu trong lòng, ở đây
toàn tộc của hắn đã bị giết sạch, nếu không có mới là chuyện lạ.

Cuộc rượt đuổi kéo dài tám ngày, sáng ngày thứ tám ba vạn đại quân còn sống
sót nhận được tin dữ từ trinh sát... Dự cảm chẳng lành đã được chứng thực...


Xuyên Qua Chiến Quốc Làm Vương Tử - Chương #9