Người đăng: Hungphat1999
- Quang Diệu, ngươi đi đâu mà giờ mới chịu đến.
Lý Hồng Hoa giận dỗi kéo áo Quang Diệu.
- Mùi này là... máu, ngươi lại đi đánh nhau có phải không?
Chưa kịp cho Quang Diệu nói câu nào Lý Hồng Hoa đột nhiên nổi đọa lên, kéo lấy
vạt áo của hắn ngữi ngửi, cô bé lo lắng dò xét toàn bộ cơ thể xem hắn có bị
thương hay không.
- Không sao đâu tiểu thư, tôi không bị thương đâu mà người phải lo.
Quang Diệu đẩy đẩy người cô tiểu thư ra, để một cô bé kém mình mấy chục tuổi
về mặt tâm hồn lo lắng như mẹ thế này thật sự làm cho hắn có cảm giác là lạ,
không được tự nhiên, kiểu như tội lỗi tội lỗi.
- Lần sau đừng như vậy nữa có đươc không? ta không cho phép ngươi đi đánh
nhau, ta rất lo cho ngươi, lỡ chẵng may lại bị như lần trước thì sao.
Lý Hồng Hoa không những không chịu buông ra mà còn sán vào người Quang Diệu
vòng tay ôm lấy éo hắn, "cái mùi cơ thể của con gái thật là thơm" đột nhiên
một dòng suy nghĩ có chút lệch lạc hiện lên trong đầu hắn.
- Yên Tâm đi tiểu thư, còn có chuyện gì có thể làm khó được Lê Quang Diệu này
cơ chứ, hi hi hi.
Quang Diệu nở nụ cười nhẹ xoa đầu cô bé, đêm nay có vẻ đẹp hơn mọi ngày thì
phải?
Hơn một tuần sau đoàn xe vẫn tiếp tục di chuyển, mặc dù chậm hơn dự tính nhưng
hiện tại đã cũng đã đi đến phần cuối của vùng thảo nguyên ta còn có thể thấy
những cái cây cao mọc ở đằng xa xa, chắc cũng chả đến mấy ngày nữa là có thể
đến tiên môn được rồi, các thanh niên trong đoàn ngày càng hồi hộp và hứng
khởi, họ ngày càng nói chuyện rộn rả về tu tiên hơn nhưng chắc chắn không bao
giờ có Quang Diệu trong đó.
Hắn ta rành hầu hết thời gian đi trên Đường vào thiền định cảm ngộ khí cảm và
quan tưởng Nhân Tâm La Hán, thỉnh thoảng Quang Diệu mới trò truyện cùng Trần
Bình Nam, Trần Đình Phương, Phùng Văn Chương được vài câu, nhưng mấy tên nhóc
này vẫn chưa đủ để Quang Diệu công nhận làm bạn, mặc cho bọn nó có khí chất
rất phi thường, như thế là chưa đủ.
Trong thùng xe, Quang Diệu vẫn ngồi khoanh chân từ sáng đến giờ, hai mắt nhắm
nghiền, hai tay chia ra đặt trên hai đầu gối, nhẹ nhàng luân phiên hít thở,
cực kỳ có quy luật, tâm của hắn đanh tập trung hết sức vào những cảm giác lạ
thường trong cơ thể," sắp được rồi " Quang Diệu có thể cảm nhận được điều đó,
sớm thôi.
Những phút tiếp theo Quang Diệu có thể cảm nhận được có những luồn khí mờ ảo
chảy trong cơ thể của hắn nhưng lại không có cách nào có thể bắt được những
luồn khí đo, Quang Diệu tập trung hết tinh thần vào một sợi khí, chỉ một sợi
khí thôi không cần phải tham như trước nữa, những giọt mồi hôi trên chán của
hắn bắt đầu toát ra, Quang Diệu nhăn mặt lại.
Sau một vài ngày Quang Diệu đã nhận ra rằng cho dù hắn có cố làm gì đi chăng
nữa cũng chẳng thể sử dụng được sợi khí, hắn có cảm giác rằng chỉ cần đến được
tiên môn mới có thể biết cách sử dụng 'sợi khí' lên Quang Diệu quyết định
buông tha cho thiền định mà thay vào đó ngày đêm Quang Tưởng lấy Nhân Tâm La
Hán rèn luyện tinh thần và tâm trí.
Đế Quốc Đại Cổ Viêt, Lộ Châu Yên, Dãy Hoàng Liên Sơn.
Hoàng Liên Sơn Mạch sỡ hữu ngọn núi Khau Phạ cao hơn ba nghìn một trăm trượng
ngay cạnh có con sống Đà chảy dọc theo dãy núi, toàn bộ sơn mạch quanh năm mưa
gió hòa thuận, lúc nào trên núi cũng có hoa tươi khoe sắc, chim hót ríu rít
không khác nào mùa xuân chồi lộc, Huyền Minh Tông được xây dựng trên đỉnh cùa
dãy sơn mạch hùng vĩ này, chỉ một tông môn đã có thể chiếm cả dãy Linh Mạch
này thật là bá đạo, phải biết tu chân giới cũng chả rộng lớn đến đâu, đất chật
người đông, thường một cái sơn mạch to như Dãy Hoàng Liên Sơn phải ba bốn nhà
chia nhau mà dùng, chứ được mấy ai chiếm làm của riêng được như Huyền Minh
Tông, chắc cũng không quá được hai bàn tay hai bàn chân đâu nhỉ?
Đoàn xe cuối cùng đã đến được nơi cần đến, tưởng như đã được gia nhập tiên môn
nhưng trước mặt các thanh thiếu niên chỉ có môt con đường trải dài các bậc
thang bằng đá dẫn lên trên đỉnh núi bị bao phủ bởi mây mùi, Quang Diệu đứng
bên dưới chân núi cùng Lý Hồng Hoa nhìn lên trên, tính sơ qua ít cũng phải leo
lên hơn ba nghìn bậc thang mới đến được cái cửa tam quan xây trên chừng núi,
thậm chí còn hơn, Quang Diệu nheo mắt nhìn lên cánh cửa tam quan bé tí tẹo ở
đằng xa kia "mà liệu chỗ cái cổng kia xây cỏ phải là chừng núi không nhỉ?"
Quang Diếu ngắm lại dảy núi một lần nữa tự nghi ngờ suy nghĩ của mình, chung
quy cụng tay dãy núi này quá cao.
Hiện tại có năm mươi hai thanh niên có tư chất tu đạo được tuyển chọn gia nhập
vào Huyền Minh Tông và có sau hộ vệ đi theo để đổi lấy một cơ hội đặc cách gia
nhập tiên môn, nhưng có vẻ như không chỉ có bọn Quang Diệu được nhận làm đệ
tử, ở dưới đất vẫn còn rất nhiều dấu xe con mới, chắc chắn không chỉ có mỗi
đoàn xe của Quang Diệu đến đây.
- Chào Mừng các ngươi đã đến Huyền Minh Tông.
Chả biết từ lúc nào ba vị tiên sư đã xuất hiện, họ đã đứng trên những bậc
thang nhìn xuống đám thanh thiếu niên đang chương mắt ếch ra nhìn họ, đột
nhiên cả lũ hô lên vui mừng.
- Cuối cùng cũng đã được vào tiên môn, ha ha ha ha.
- Cha mẹ ơi, con làm được rồi, cha mẹ có nhìn thấy không.
- Tuyết Vân, đợi anh, chỉ một vài năm nữa thôi anh sẽ đi tim em.
Nhưng mà chỉ một câu nói làm cho bọn nhóc tưởng như sét đánh ngang tai.
- Các ngươi đã đến được đây nhưng không có nghĩa là đã được làm đệ tử Huyền
Minh Tông của bọn ta.
Phung Tiên Sư nói bằng cái giọng như kiểu đang đùa giỡn làm cho lũ trẻ bên
dưới sửng sốt, ồn ảo không hiểu chuyện gì đang sảy ra.
- Cái gì... không phải chúng ta chỉ cần đến đây là có thể học tiên đạo hay
sao? Các tiên sự tại sao vậy, các ngài đã nói rồi cơ mà.
- Đúng vậy các ngài đã nói chỉ cần đến được Huyền Minh Tông là có thể tu đao,
sao bây giờ lại...
Nhưng tiếng ồn áo bắt đầu nổi lên, đám đệ tử bên dưới bắt đầu kháng nghị nhưng
chả tên nào dám làm quá, trong thâm tâm của lũ nhóc vẫn rất sợ hai chữ tiên
sư, kể cả Lý Hồng Hoa cũng vậy, cô bé rất bồn chồn rất muốn đứng lên kháng
nghị nhưng nhìn lại thấy Quang Diệu vẫn bình tĩnh lên lại thôi.
- IM LĂNG.
Phùng tiên sư quát lên, một tiếng quát điệc tai, Quang Diệu cảm tưởng như
tiếng thét ở ngay bên tai mình, hắn ta thầm rủa " Làm quái gì phải hét tó thế
ông nói binh thường bọn nó cũng nghe thấy, thét gì mà choáng hết cả não."
Quang Diệu phải nhăn mắt, bịt tai để chống lại tiếng quát từ Phùng tiên sư,
đây cũng là tình cảnh chung của tất cả mọi người, thậm chí còn có mấy tên ngã
lăn ngay ra đất.
Thấy đám nhóc đã im lặng thì Phung tiên sư gật đầu vừa ý nói tiếp.
- Bọn nhóc chúng mày vẫn còn một đoạn đường nữa phải đi, chỉ cần vượt qua
được những bậc thang này, lên đến cổng của Huyền Minh Tông thì sẽ được nhận
vào tông môn, cố gắng lên đi ai lên trước thì sẽ có lợi hơn kẻ lên sau, ha ha
ha ha.
Vừa dứt lời cả ba vị tiên sư liền biến mất, để lại lũ thanh niên bên dưới hai
mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên trầm xuống, đột nhiên một tên chạy lên
trước, thấy vậy cả lũ chạy theo sau không ai muốn bị bỏ lại đằng sau cả, mà
không phải Phùng tiên sư đã nói ai lên trước sẽ được lợi hay sao?
Trong tình cảnh này thì những người luyện võ như Quang Diệu rất có lợi thế, ít
nhất thì cũng hơn nhiều mấy tên công tử tiểu thư lả lướt yếu đuối kia, nhưng
mà Quang Diệu không vội vã, hắn cùng Lý Hồng Hoa từ từ bước lên, đường còn dài
mà giữ sức chút đi.
Mặc dù hai người xuất phát chậm hơn nhưng rất nhanh họ vướt lên phía trước, bỏ
lại đằng sau rất nhiều người đang vất vả nhếch từng bước một, càng bước thì
càng nặng, những tên nhóc càng lên cao tốc độ của bọn chúng càng chậm chạp, họ
cảm tưởng như đang có một viên đá nặng nề buộc trên thân thể của mình, từng
bước đi, từng cử động đều rất khó khăn, nếu là bình thường thì có lẽ nhiệu
người cậu bé, cô bé trong số này đã bỏ cuộc nhưng vì tu tiên họ phải cố gắng
lết từng bước chật vật.
- Có cố được không đó tiểu thư? Nhìn người như con cá sắp chết vậy.
Quang Diệu lau đi những giọt mồi hôi trên chán, hắn đứng lại thở những hơi thở
gấp gáp, nhìn hắn rất thảm nhưng ít ra còn hơn cô tiểu thư nhỏ đang nằm dài
trên bậc thang.
- Quang Diệu, ngươi cứ đi trước đi, đừng để ý đến ta.
Lý Hồng Hoa uể oải nói, Quang Diệu chỉ thở dài ngồi xuống bậc thang tĩnh
dưỡng, hắn cũng mất quá nhiều sức lực mà nhìn lại cũng chả đi được bao nhiêu
còn chưa đến một phần năm số bậc thang, thôi thì ngồi tĩnh dưỡng một lúc cái
đã, cũng chả cần phải cố quá sức, cố quá cũng thành quá cố mà thôi.
- sao ngươi vẫn chưa đi.
Lý Hồng Hỏa ngồi dậy, nhìn Quang Diệu bằng đôi mắt long lanh, di nhiên là hắn
biết cô bé đang nghĩ cái gì trong đầu nhưng tiếc là không phải.
- Ta dừng lại là vì quá mỏi thôi, không phải vì chờ đợi tiểu thư đâu mà tưởng
bở.
- Hư, không thèm để ý đến ngươi nữa.
Hồng Hoa phồng má đang yêu, quay mặt đi không thèm để ý đến Quang Diệu.
- Được rồi, nhắm mắt lại quan tưởng thổ nạp đi tiểu thư, như vậy sẽ nhanh hồi
sức hơn.
Quang Diệu xoa đầu dỗ cô bé, Hồng Hoa hất tay hắn ra, đỏ mặt nói.
- Biết rồi.
Nhìn cô tiểu thư nhỏ của mình rơi vào trạng thái thiền định hít từng đợt khí
mãnh liệt thậm chí hắn còn có cảm tưởng như từng dòng khí trắng linh động đang
chàn vào cơ thể cô bé, nhìn tình cảnh này Quang Diệu không biết phải nói gì,
chính hắn là người đã dạy cho cô bé cả hai bí pháp thổ nạp và quan tưởng vậy
mà Hồng Hoa lại có thể hợp nhất cả hai bí pháp lại làm một.
Cái điều mà Quang Diệu không thể làm được và cũng chưa từng nghĩ đến, tất cả
cũng vì chữ lười, nghĩ lại lúc hắn hỏi cô bé tại sao làm được như vậy, Hồng
Hỏa chỉ nói một câu mà hắn phải im lặng " Vì ta nghĩ làm như thế sẽ đỡ tốn
công sức hơn, ngươi không thấy làm cả hai cùng lúc nhanh hơn làm từng cái một
à? Ngốc thế, A hi hi"
Đúng là lười có cái thông minh của lười, Hazzz, Quang Diệu cũng chả biết làm
cách nào mà cô bé có thể làm được điều đó ngay từ lần đầu, tiểu thư bảo chỉ
cần làm theo y như cô bé bảo là được thể mà để để có thể làm được như cô bé
Quang Diệu đã phải vất vả tập đi tập lại cả chục lần mới miễng cưỡng coi như
thành công.
Quang Diệu chỉ lắc đầu, hắn ta ngồi xuống thoải mái, nhắm mắt lại quan tưởng
lấy vị Nhân Tâm La Hán, khác với những lần trước vị La Hán Kết quyền ấn, dáng
đứng uy mãnh, cặp mắt uy nghiêm, chiến khí tỏa bát phương uy chân thiên hạ.
Thì lúc này vị La Hán lại ngồi xuống, hai mắt nhắm lại toát lên một vẻ bình
thản, hiền dịu, hai lòng bàn tay hướng lên trên để vào giữa thân, để cho những
ngón tay chạm vào nhau kết lên thiền ấn, sau lưng ngài tỏa ra ánh phật quang
dịu nhẹ tự như tấm gương sáng soi chiếu trời đất, ngài từng bước từng bước thổ
nạp những luồn linh khí chàn đầy màu sắc vào cơ thể.
Bên ngoài Quang Diệu cũng làm y như vậy, nêu như không có Lý Hồng Hoa nhắc nhở
thì sợ không biết đến bao giờ Quang Diệu mới biết được Quan Tưởng Pháp Môn
cũng có thể thay đổi tùy vào ý nghĩ của mình.
Nhưng mà Quang Diệu không biết, hắn làm được chuyện này là do Nhân Tâm La Hán
chính là bản ngã của hắn, nói cách khác Nhân Tâm La Hán chính là hình dáng
linh hồn cùa Quang Diệu, cũng chính là cái ' tôi 'của hắn.
Nếu để người khác học theo Lý Hồng Hoa chắc cả đời cũng chả làm được, kể cả tu
vi có cao đến đâu đi chăng nữa, không thể biến quan tưởng pháp môn thành bản
ngã của mình thì cũng vô dụng, có cố làm theo cũng chỉ tự hại mình.
Còn Lý Hông Hoa tại sao làm được... chuyện này thì có trời mới biết...