Tạp Dịch.


Người đăng: Hungphat1999

- Chúng ta đi được hơn nửa đường rồi, cô gắng lên tiểu thư chỉ một chút nữa
thôi là chúng ta có thể gia nhập tiên môn, không phải tiểu thư luôn miệng nói
phải tu luyện thật mạnh để đánh bại Vũ Huyền sao? Mà cô ta sắp đuổi kịp chúng
ta rồi kìa đi nhanh lên không bị con nhóc đó vượt mặt bây giờ.

Quang Diệu vất vả lau đi những giọt mồi hôi trên chán, quay sang kéo tay cô
tiểu thư nhỏ tiếp tục đi lên trên miệng vẫn luôn dùng những lời lẽ khích lệ
Hồng Hoa, vừa nãy cô bé còn nhiệt huyết lắm ăn nói to tướng nhưng bây giờ thì
mệt đến nỗi chẳng buồn nói lấy một câu nhưng được cái từ đầu đến giờ luôn luôn
cố gắng bước lên từng bậc thang, tính cách thật là quật cường à.

Hai người bọn họ không phải là nhanh nhất nhưng cũng coi như thuộc về hàng
đầu, lúc lên đên nơi thì mặt trời đã lên qua đỉnh, tính theo thì chắc là tầm
hai giờ, hai rưỡi chiều, băt đầu từ lúc bảy giờ sáng đến tận hai giờ chiều mới
lên tới nơi thật là quá vất vả... mà tại sao lại như vậy được nhỉ? Dõ dàng
Quang Diệu là người tập võ, chắc chắn sức khỏe phải hơn Lý Hồng Hoa rất nhiều,
theo lý thì hắn phải bỏ xa cô bé rồi chứ nhỉ? Nhưng mà tại sao hai người lại
có thể đi bằng nhau được? Hắn không hề có ý định nhường cô bé một tý nào, mỗi
bước đi đều phải vật hết sức lên mà đi làm gì còn có chuyện giữ sức ở đây...
nhưng mà kệ đi cánh cổng ở ngay trước mắt rồi.

Ngay khi vừa chạm chân lên tới đỉnh ngay lập tức toàn bộ gắng nặng trên cơ thể
như được giải thoát, Quang Diệu chưa bao giờ cảm nhận được thân thể mình lại
nhẹ nhõm được như lúc này, cảm giác kiểu như vừa vứt bỏ được khối đá buốc trên
lưng bây lâu nay.

Quang Diệu ôm lấy Lý Hồng Hoa đang kiết sức đến mức không cả đứng được, hắn bế
cô bé lên tay để cho tiểu thư nhỏ lằm dựa vào ngực hắn nghỉ ngơi.

Quang Diệu đứng trước cánh cổng tam quan cực kì to lớn, tính sơ sơ ra ít nhất
cánh cổng nay cũng phải cao hơn mươi trượng chứ chả đùa, chiều rộng chắc cũng
khoảng bảy trượng tầm đó với một cổng chính lớn ở giữa và hai cổng bé bên cạnh
được làm bằng một loại gỗ nào đó có màu nâu nhạt tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ rất
dễ chịu, nhưng điều làm Quang Diệu chú ý nhất chính là tấm biên bên trên công,
được làm bằng chất liệu gì đó màu đỏ lừ y như được quết máu lên vậy, trên
phông lên màu đỏ được viết lên ba chữ màu trắng tỏa ra vô tận sát khí ' Huyền
Minh Tông ' nó chẳng toát lên được cái gì gọi là tiên môn ý cảnh ở đây cả,
nhìn đi nhìn lại vẫn giống ma môn hơn là tiên môn.

Quang Diệu bế cô bé đi qua cánh cổng, xuất hiện trước mặt hắn là một chàng thư
sinh đang yên tĩnh ngồi đọc sách trên một chiếc bàn gỗ, phát giác có người
đến, chàng thư sinh ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tuấn tú, đậm chất chàng thư
sinh hào hoa phong lẵng, nhìn qua chắc cũng tầm hai mươi ba, hai mươi tư tuổi
gì đó.

Chàng thư sinh bỏ quyển sách xuống, nở nụ cười thân thiện như xuân phong
thoáng qua chào đón Quang Diệu.

- Chào mừng sư đệ đên với Huyền Minh Tông.

Quang Diệu để Lý Hồng Hoa xuống, hắn ôm eo dựng cô bé đứng lên cúi đầu chào
chàng thư sinh.

- Chào sư huynh.

- Không cần phải làm thế đâu, đồng môn với nhau cả mà, ta tên là Đào Hoành
Ca, không biết sư đệ, sư muội đây tên gì?

- Tiểu đệ là Lê Quang Diệu, còn cô bé này tên là Lý Hồng Hoa mong sư huynh
lượng thứ.

Hoành Ca Sư huynh gật đầu nhẹ lấy ra hai cái lệnh bài, dùng một cây gậy ngắn
lóe ánh sáng màu đen huyền điểm nhẹ lên từng cái lệnh bài cùng lúc huynh ấy
niệm cái gì đó trong miêng.

- Chúc mừng hai sư đệ, sư muội đã trở thành đệ tử tạp dịch của Huyên Minh
Tông.

Hoành Ca Sư huynh đưa cho Quang Diệu hai cái lệnh tài cùng tiếng chúc mừng kèm
theo, cầm trên tay lệnh bài được làm bằng một loại gỗ màu đen với mặt trước có
chữ Tạp và mặt sau có chữ Diệu, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy cái gì đó sai sai,
tại sao mặt trước lại in hình ác quỷ sừng trâu, đằng sau in hình Oán Hồn màu
trắng, nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng giống ma môn nhưng mà thôi kệ.

- Cảm ơn sư huynh, không biết đệ tử tạp dịch trong lời sư huynh là như thế
nào?

- Đệ tử tạp dịch là đệ tử tầng dưới chót của Tông Môn, nhưng sư đệ yên tâm
chỉ cần đệ tu luyện chăm chỉ, tiến lên Ngưng Khí Tầng Ba thì sẽ có cơ hội tham
gia thi luyện tăng cấp lên đệ tử ngoại môn.

- Không biết Ngưng khí là gì sư huynh?

- Cái đấy thuộc về vấn đề tu luyện, đợi ngày mai Sư Đệ đi đến Vấn Học Đường
thì sẽ có người giảng dạy cho sư đệ biết những điều cơ bản của tu luyện, chứ
giờ ta nói ở đâu chắc đến sáng mai cũng không hết.

- Cảm ơn sư huynh, không biết đệ có thể hỏi thêm vài điều được không?

- Đệ cứ hỏi đi?

Hoành Ca Sư huynh nở nụ cười thân thiện nói.

- Xin sư huynh lượng thứ, sư đệ nghe nói những người leo lên đây đầu tiên sẽ
được hướng một số quyền lợi nhất định, không biết đó là quyền lợi nào?

- Những người hoàn thành thi luyện gia nhập tông môn sớm nhất thì sẽ được
quyền tự chọn chức nghiệp và được hưởng nơi ở tốt hơn... ở đây sư huynh còn
mười bốn chức nghiệp nhiệm vụ tạp dịch, sự đệ, sự muội đây có thể tùy ý lựa
chọn, điểm chung của nó đều rất đơn giản, không tốn thời gian và nhiều điểm
cống hiến tông môn.

- không biết điểm công hiến tông môn là gì sư huynh.

- Điểm cống hiến tông môn là thứ các đệ tử dùng để đổi lấy pháp khí, linh
thạch, đan dược, công pháp... nói chung là rất nhiều thứ có ích trong tu
luyện, các đệ tử có thể kiếm được bằng cách cống hiến sức lực cho tông môn như
làm nhiệm vụ chẳng hạn, ngoài ra phần thưởng của các cuộc thi đa phần đều có
điểm cống hiến trong đó.

- không biết linh khí là thứ gì sư huynh? Có phải là mấy thanh phi kiếm mà
ngươi ta hay kể hay không... đan dược có tác dụng gì sư huynh....

Quang Diệu hỏi rất nhiều vấn đề về tu tiên, rất may là Hoành Ca sư huynh là
một người kiên nhấn, sắn sàng giả thích tất cả mọi thứ cho Quang Diệu, nếu như
không phải có kẻ leo lên tới nơi thì hắn còn muốn hỏi thêm vài thứ nữa, kiến
thức chưa bao giờ là thừa cả, những kẻ không có kiến thức thì chết sớm lắm.

Quang Diệu tạm biệt Hoành Ca sư huynh lấy hai chức nghiệp là Phế Đan Phòng và
Linh Thảo phòng cho mình và Lý Hồng Hoa.

Nhiệm vụ phế đan phòng rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày vào tầm tám giời tối đi
lên Luyện Đan phòng vận chuyện phế đan về, còn nhiệm vụ Linh Thảo phòng chỉ
cần cả ngày ngồi chông linh thảo, tưới nước là được, Quang Diệu sẽ nhận lấy
Phế Đan Phòng vì công việc này khá là nặng, nhường cho Lý Hồng Hoa Linh Thảo
Phòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

- Còn tính giả vờ ngủ tới bao giờ cô tiểu thư bé, đến tạp dịch phòng rồi.

Quang Diệu thả Lý Hồng Hoa xuống.

- Hư, ngươi ta mệt mỏi, bế một lúc cũng không được.

Cô bé phùng mặt giận dỗi với Quang Diệu, nhìn cảnh này hắn cũng chả biết phải
làm thế nào.

- lúc nãy nghe hết rồi chứ?

- Nghe rồi.

- Vậy đi vào thôi.

Hai người đi vào bên trong một căn nhà gỗ rất to có ghi ba chữ ' Tạp Dịch
Phong ', nhiệm vụ của tạp dịch phòng thì nhiều lắm chẳng hạn như là nơi nhận
nhiệm vụ của đệ tử tạp dịch này, là nơi đổi và nhận điểm cống hiến của để tử
tạp dịch, là nơi quản lý đệ tử tạp dịch...trong đó có cả công việc phân phối
chức nghiệp cho từng phòng.

Qua cuộc nói chuyện vừa nãy với Hoành Ca sư huynh, Quang Diệu mới biết chực
nghiệp là đệ tử có việc làm nhất định ở mỗi phòng trong tạo dịch để nhận lấy
lượng điểm cống hiến cố định hàng tháng, số lượng chức nhiệp có hạn lên những
ai không có chực nghiệp cố định thì phải lật đà lật đật nhận từng nhiệm vụ tạp
dịch vất vả để kiếm từng chút điểm công hiến.

Quang Diệu cùng Lý Hồng Hoa đi vào chỉ cần đưa tờ giấy chức nghiệp của mình
cho chấp sư là được, sẽ có một vị đệ tử khác dẫn họ đến nơi làm việc nhận
phòng ở.

Tạp dịch đệ tử có chức nghiệp nói chung cũng khá là nhàn rỗi, chỉ cần hoàn
thành công việc của mình, số thời gian còn lại có thể tùy ý ngươi làm gì cũng
được, thậm chí là rời đi tông môn hoặc là xử lý chuyện của mình, dĩ nhiên
những việc đó không có khả năng ảnh hưởng tới công việc của mình nếu không rất
có thể bị cắt chức hoặc mất thêm một đống tiền hối lộ.

Quả như nời Hoành Ca sư huynh nói, càng lên sớm thì càng được ở phòng tốt,
Quang Diệu được ăn bài ơt một nơi thật sự rất là yên lặng, tại phụ cận còn có
một cái hồ nhỏ dùng để lấy nước, ở ngay bên trên chính là Phế Đan Phòng, nhìn
kiểu gì nó cũng giống một nhà kho cỡ lớn hơn là một phòng, trừ mấy cái đó ra
thì coi như ơt phong cảnh cũng rất hữu tình à, cây cỏ hoa lá tươi tốt, dưới hồ
còn có mọc một vài cây sen.

Gian nhà tuy rằng hơi cũ kĩ được làm bằng gỗ đã lâu nhưng đồ vật bên trong lại
rất đầy đủ, bao gồm một phòng ngủ, một phòng bếp, thậm chí còn có một phòng bỏ
không chắc là dùng để đồ đặc, bên trong phòng ngủ còn đặt trên giường một bộ
quần áo tạp dịch, một quyển sách và một thanh kiếm gỗ, một tấm bản đồ và một
quyển nội quy tông môn.

- Sự đệ đây là phòng của ngươi, xem có ổn không.

- Cảm ơn Hồ Kiều sư huynh, nơi này rất tốt, nhưng không biết công việc của đệ
là như thế nào? Và tại sao chỉ có mỗi đệ ở đây vây?

- Hoành Ca sư huynh chưa nói cho Diệu sư đệ sao? Nhiệm vụ ở phế đan phòng này
chỉ có hai người thôi, một người làm quan lý sổ sách và một người làm vận
chuyển, do người vận chuyển đã tấn cấp ngoại môn từ hôm qua lên mới có một ghế
trống, nhiệm vụ này khá là nặng nhọc nhưng sư đệ yên tâm đi, mỗi ngày chỉ cần
đi ba chuyên lên Luyện Đan Phòng là được mà lương tháng cũng nhiều nữa, ngoài
năm mươi điểm mỗi tháng ra còn có thể nhận lấy một bình mười viên Tụ Khí Đan.

- Vâng sư huynh.

- Đây là kí hiệu của phế đan phòng, sư đệ cần phải có cái này mới có thể nhận
đan từ luyện đan phòng được, ngày hôm nay sự đệ không cần phải làm, nhiệm vụ
sư đệ sẽ bắt đầu từ hôm sau tháng này vẫn được nhận lương, Sư đệ nhớ phải cẩn
thận, chức nghiệp phế đan phong có rất nhiều người ngấp nghé, thậm chí phải bỏ
cái giá lớn chúng cũng quyết lấy bằng được, nếu nhường được thì lên nhường
đừng để vì mấy chuyện còn con mà làm hỏng mất tiền đồ của mình, sư đệ còn trẻ
thời gian còn dài, không lên nóng giận mà mất khôn, ta đã nhìn thấy nhiều
người chỉ vì một chút sung đột mà bị phế mất còn đường tu tiênd của mình, sư
đệ nhớ cẩn thận ta đi về trước.

- Cảm ơn, sư huynh đi về cẩn thận.

Quang Diệu đưa tiễn Hồ Kiều sư huynh đi về, ngay lập tức hắn liền đi vào dọn
dẹp căn phong một lượt cho tốt liên đi nghỉ ngơi, ngày hôm nay quá mệt mỏi,
khômg biết cô tiểu thư nhỏ giờ ra sao? Mà câu nói lúc cuối của Hồ Kiều làm hắn
cũng có chút chốt dạ nhưng mà cũng kệ đến đâu thì đến, cũng lắm thì rút đao
giết người, không giết được thì chạy từ từ tìm cách trả thù.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #8