Thổ Nạp.


Người đăng: Hungphat1999

- Cảm ơn.

Lê Quang Diệu liếc nhìn Trần Bình Nam cảm ơn một tiếng rồi rời đi, với cô tiểu
thư này thật sự là hắn không biết phải lên làm như thế nào.

Thân thể cũ luôn miệng nói hắn làm tất cả chỉ vì nghĩa vụ và trả ơn cho cô
tiểu thư nhưng thực chất trong lòng cậu ta đã thầm thương trộm nhớ cô bé từ
rất lâu rồi, từ cái lúc mà cô tiểu thư tự tay đưa thuốc cho cô bé, Quang Diệu
sống gần năm mươi năm trên đời làm sao có truyện không nhận ra thứ tình cảm
mới lớn của mấy tên thanh niên này.

Mặc dù linh hồn đã thay đổi nhưng một phần nào đó Quang Diệu vẫn muốn thân cận
với tiểu thư, chắc là do ảnh hướng từ thân thể cũ, ngoài ra thì hắn cũng muốn
trả ơn cho cô ta, nếu không có cô tiểu thư kia thì làm gì có chuyện hắn được
ngồi ở đây, đi theo đoàn xe gia nhập tiên môn tu tập đạo pháp.

Thật ra thì đó cũng chỉ là một lời bịa đặt mà hắn tự nghĩ ra để lừa rối tâm
hồn của mình, ngày sưa không biết bao nhiêu lần hắn lấy oán báo ơn, bỏ mặc
những kẻ đã từng giúp hắn, bây giờ lại nói hắn sẵn sàng trả ơn cho một kẻ chỉ
vô tình đẩy hắn vào con đường tu đạo là quá sai lầm, dù không có cô tiểu thư
kia thì Quang Diệu vẫn nhất quyết tìm con đường tu đạo cho riêng mình.

Quang Diệu thừa biết chuyện đó, nhưng có những thứ trên đời không nhất thiết
cứ phải sống thật với bản thân mình, tự thoa mãn tâm tình bằng một số huyễn ảo
nào đó mà ta tự nghĩ ra thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tâm tình
thoải mái với những suy thỏa mãn thì cơ thể sẽ nhẹ nhàng, tâm tình đã mệt mỏi
lại cứ thích ôm những suy nghĩ nặng nhọc vào người thì cơ thể sẽ mãi mãi trầm
luân vào trần hồng ưu phiền.

Quang Diệu đến đằng sau xe số bảy, ở đó có một cô gái mặc trên người một chiếc
áo dài màu hồng được may bằng loại lụa cao quý, không biết từ lúc nào chiếc
khăn xếp màu hồng trên đầu cùng bộ với chiếc áo dài đã được thay bằng cái trâm
đơn gian quấn gọn tóc lên để lộ ra cái cổ trắng ngần nhìn cực kì hút người,
nhìn chỉ muốn cắn một cái cho bõ tức, khuôn mặt cô ta có chút ưu phiền nhưng
vẫn hiện lên vẻ xinh đẹp như hoa, mắt to mày dài, mũi thẳng môi đỏ, dáng người
thì đang trong quá trình phát dục quá sức mê ngươi, trên tay ôm khư khư lấy
một thanh đao.

Cô bé này tên là Lý Hồng Hoa, kém Quang Diệu hai tuổi cũng chính là tiểu thư
của Quang Diệu lúc trước, sau khi cả hai đều kiểm tra ra tu chất tu đạo thì
thân phận này đã bị xóa bỏ nhưng mà chủ nhân cũ vẫn quen tính gọi cô ta là
tiểu thư một phần vì tình cảm phần nhiều vẫn là tình cảm trong hoàn cảnh này
Quang Diệu không có lời giả thích nào hợp lý hơn.

- Sao vậy tiểu thư, có ai làm người buồn à.

- Quang Diệu, ngươi đã khỏi rồi à.

Cô bé có gì đó ngặc nhiên lại xen lẫn sự vui mừng nhìn hắn, Hồng Hoa đứng phốc
dậy hiếu kì sờ mó cơ thể Quang Diệu, cô bé không thể tin được chỉ mới cách đây
vài giờ Quang Diệu bị trọng thương gần chết thế mà bây giờ đã hoàn toàn khỏe
mạnh không có vẻ gì là vừa bị trong thương gần chết cả.

- Ta xin lỗi, nếu không phải tại ta ngươi không bị thương nặng như vậy.

Cô bé ôm trầm lấy người của Quang Diệu, nhỏ nững giọt nước mắt nóng hổi thấm
qua vạt áo của hắn, Quang Diệu không biết phải làm gì bây giờ, tâm trạng của
hắn cũng đang rất rối, đây là đầu tiên hắn nhìn một cô bé khóc mà lòng luống
cuống thế này nhưng mà bảo hắn thích một nhóc con tuổi con chưa đến hai mươi
sao? Không thể.

Quang Diệu nở nụ cười nhẹ nghĩ thầm " để ngươi lớn lên chút nữa thì tính."
Quang Diệu đặt tay sau lưng Hồng Hoa vuôt nhẹ dỗ dành cô bé.

- Nìn đi, người ta đi qua thấy lại cười cho, yên tâm mạng ta còn lớn lắm
không chết bây giờ được đâu mà lo.

Cô bé nhánh chong lau đi những giọt nước mắt, cúi xuống nhặt thanh đao lên đưa
cho hắn.

- Đao của ngươi, ta vất vả lắm mới lấy lại được từ tay bọn mất dậy kia đó.

- Cảm ơn tiểu thư.

Quang Diệu cười xoa đâu cô bé, cô nhóc phùng má phản kháng, cố bé tiểu thư này
ngày trước rất được chủ nhân cũ cưng chiều, muốn gì là được cái đó kể cả có
phải giết người, trên tay thân thể củ ngấm máu không ít hơn mười mạng vì cô bé
tiểu thư này, trong đó đa phần là mấy thằng công tử háo sắc và cả mấy người
anh em họ độ kỵ, tất cả đều bị cậu ta giết chết rồi mang đi dấu xác.

Thân thì thân thật đấy nhưng mà chủ nhân cũ chưa bao giờ dám xoa đầu tiểu thư,
nhưng Quang Diệu thì lại khác, trong mắt hắn Hồng Hoa chỉ là một cô tiểu thư
bị nuông chiều thàng hư mà thôi.

- à, mà ai đã cứu sống ngươi vậy, lúc đó ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi cơ.

- Yên tâm đi, trước khi lên được tiên môn thì chúng ta không thể chết được
đâu, các tiên sư sẽ không cho phép điều đó sảy ra, đây là luật.

Cả hai ngồi tâm sự một chút thì đoàn xe bắt đầu chuyển bánh, Quang Diệu quay
lại toa xe của mình, Hồng Hoa cũng vậy, Quang Diệu cũng chả lo có người bắt
nạt cô tiểu thư của mình đến thế đâu, coi như một lần tôi luyện tâm tình cho
cô bé tiểu thư này cũng tốt, con truyện có trả thù hay không còn phải tính.

Đoàn xe lăn bánh trên thảo nguyên xanh mướt, muốn đến được tiên môn thì cùng
phải mất khoảng bẩy ngày đường nữa, ngồi cùng xe với Quang Diệu còn có một
thằng nhóc da ngăm đen tên là Trần Đình Phương, hắn ăn mặc rất đơn giản nhìn
dáng người cũng khá là chất phác nhưng Quang Diệu chắc chắn tên này không phải
là loại người đơn giản, ánh mắt của hắn đã nói lên điều đó, một đôi mắt ẩn
chứa sát khí và sự quyết đoán, thằng nhóc này tay đã nhúm máu người.

Tên con lại chắc thì là con nhà giàu nhìn khắc hẳn hai người cùng xe, hắn ăn
mặc toàn đồ đắt tiền rất ra dáng công tử nhưng cái mặt của hắn thật khó ưa,
lúc nào cũng tỏ vẻ khinh người, nhưng tên nhóc này lại sở hữu đôi mắt của loài
răn đọc biết ẩn mình, tên nhóc này rất thông minh, biết cách ẩn dấu tính cách
của mình, chửng tỏ thằng nhóc đã được nuôi dạy rất kĩ.

Lúc này cả hai đều rất hiếu kì nhìn Quang Diệu nhưng hắn lại chả buồn quan
tâm, cho dù hai tên nhóc này có lại ai đi chăng nữa cũng chả liên quan gì tới
Quang Diệu.

Hăn chỉ ngồi đó nhắm mắt, thiền định, hít thở theo một quy luật rất đặc biệt,
vẫn là hít một hơi dài bằng mũi, thở ra ba hơi ngắn bằng miệng giống như cách
hít thơt của quang ảnh đao pháp nhưng cách thức lại có chút khác biệt về thời
gian giữ hơi và thời gian nhả hơi, tốc độ nhả hơi và cách vận dụng phổi và một
số cơ quan khác cũng rất đặc biệt.

Phương thức thổ nạp này Quang Diệu học được từ một tu sĩ yoga ở Ấn Độ kiếp
trước, kết hợp cới thiền định có thể làm cho tâm hồn con người trong sáng đạt
đến sự thăng hoa của linh hồn, nhưng hiện tại hắn ta lại cảm giác có gì đó
không thích hợp, mỗi lần thổ nạp đều có cảm giác như có cái gì đo chàn vào cơ
thể nhưng ngạy lập tức biến mất.

Điều này làm dậy lên sự hiếu kì của Quang Diệu, hắn ta càng tập trung hơn vào
việc thiền định và thổ nạp, chỉ có điều dù cố thế nào cảm giác đó vẫn rất mờ
ảo.

- Hắn ta đang làm gì vậy?

Tên ngăm đen hỏi tên khinh người.

- Mi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?

- Tên này thật quái lạ, mới lúc trước vẫn còn thương nặng mà bây giờ đã khỏe
như trâu rồi? Không lẽ hắn có bí mật gì chăng?

Tên da ngăm đen đến lúc này mới chịu nó ra suy nghĩ từ đầu của mình.

- Hừ, ngươi không thấy ở đây có tận mấy vị tiên sư à? Làm gì có chuyện mấy vị
thần tiên pháp thuật vô biên kia chịu nhìn đệ tử tương lai của tông môn chết
giữa đường cho được? Đây là luật.

Tên da ngăm đen nghe vậy thì ồ lên một tiếng rồi nhắm mắt không nói nữa, con
tên khinh người thì híp mắt nhìn cả hai không biết đang suy nghĩ cái gì trong
đầu.

Đoàn xe cứ lăn bánh trên thảo nguyên xánh ngắt đến tận khi hoàng hôn bắt đầu
buông xuống đoàn xe mới dựng lại đốt lửa trại, lấu ăn, dắt ngựa đi nghỉ ngơi
ăn cỏ... tất cả công việc này đều do mấy tên hộ vệ đi theo đảm nhiệm, các tiên
sư không muốn phí thời gian tay chân vào mấy việc này mà để cho mấy tên đệ tử
tương lai làm thì không ổn lên chỉ đặc cách cho một vài hộ vệ có thiên phù yếu
đi theo làm việc tay chân, cũng coi như cho bọn họ một cơ hội để lên tiên môn
tu luyện.

Khi mà mặt trời khuất bóng cũng là lúc Quang Diệu tỉnh lại, vẫn không cảm nhận
được gì, cảm giác nó vẫn rất mờ ảo, hắn ta đứng dậy vận động cơ thể một chút
cho thoải mái hết tê cứng cơ bắp, thân thể này vẫn chưa quen với việc ngồi
thiền quá lâu.

Kiếp trước Quang Diệu có thể ngồi thiên ba ngày liên tiếp không ăn không uốn
mà cơ thể vẫn bình thường thế mà cơ thể này mới ngồi có một lúc mà đã tê hết
các bắp chân, cơ thể thì uể oải nhưng được cái tinh thần rất thoải mái, hiểu
qua của thiền định vẫn tốt như ngày nào.

Bữa tối chỉ có một bắt cơm không với ít nước canh rau thồi mà nó ngon đến khó
tin, chưa kể ăn vào người cảm giác sức lực sung mãn bao nhiêu dưỡng chất chàn
hết vào cơ thể, mặc dù đã biết điều này qua ký ức của thân thể cũ nhưng Quang
Diệu vẫn không nhịn được phải thốt thầm trong lòng " đúng là đồ nhiễm phải
tiên khí có khác."


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #3