Đao Pháp.


Người đăng: Hungphat1999

Hữu Minh mất một lúc mới làm quen được với cơ thể này, một thân thể quá sức
tuyệt vời và chàn đầy sự vi diệu so với một đứa trẻ mười sau tuổi, một thằng
nhóc mới lớn mà đã hữu được sức mạnh của một con trâu đực, đặt ở trái đất xứng
đáng được gọi hai chữ đại sư.

- Nếu đã được sống thêm một kiếp nữa thì ta cũng lên để cho cái tên Lê Hữu
Minh của ta biết mất khỏi thế gian này, từ bây giờ tên ta sẽ là Lê Quang
Diệu... mọi ân oán cá nhân của ngươi nếu trả được ta sẽ trả còn không hãy để
nó chìm vào quá khứ đi.

Thân thể này vốn được gọi là Lê Quang Diệu, cũng không có gì đặc biệt, cậu ta
chỉ là một tên ăn mày ngồi ở đầu đường só chợ học được chút công phu mèo cào
coi như có tý gì đó gọi là phòng thân để không bị mấy bọn côn đồ mất dậy bắt
nạt.

Lớn hơn chút nữa thì bị mấy tên vô gia cư khác xúi giục gia nhập giang hồ làm
mấy việc trộm cướp đòi nợ thuê kiếm chút tiền gọi là đủ ăn đủ tiêu.

Làm nhiều thì quen tay, mấy vụ trộm cũng ngày càng lớn hơn, trong lúc cậu ta
cùng đồng bọn đi trộm của một tên phú ông trong vùng thì lấy được một quyển võ
thuật tên là Quang Ảnh Đao Pháp, ở thế giớ này có võ mới dễ thở.

Lòng tham nổi lên cậu ta nhanh tay dấu diếm đồng bọn chiếm quyển đao pháp làm
của riêng, mặc dù nói là đồng bọn nhưng cậu ta chưa bao giờ tin vào mấy thằng
mất dạy đó, để bọn nó biết được sự hiện diện của quyển đao pháp này thì rất
nguy hiểm, mất mạng như chơi.

Sau vụ đó cậu nhóc không nói một lời liền bỏ trốn lên thành Đại La mất mấy năm
luyện võ thành tài rồi dựa vào đó làm hộ pháp, vệ sĩ cho mấy cô cậu âm con nhà
quyền quý giàu có mà kiếm miếng cơm sống qua ngày, thêm chút tiền sắm sửa
thuốc thang.

Chả biết cậu ta là giỏi hay là dốt, chỉ mất khoảng năm năm mà cậu ta đã luyện
được cảnh giới võ thuật suýt soát Lê Hữu Minh, kẻ mất đến hai mươi năm để đặt
tới cảnh giới đại sư võ thuật, và mất thêm mười năm nữa mới lên đại tông sư.

Nhưng mà dựa vào kí ước của chủ nhân cũ thì cậu ta cũng không mạnh hơn những
người đồng nghiệp là bao, chỉ gọi là nhỉnh hơn một chút về tốc độ, và kém hơn
một chút về sức mạnh, dù sao thì Quang Ảnh Đao Pháp vốn dĩ không phải thiên về
sức mạnh mà la sự linh hoạt và tốc độ xuất chiêu, ánh đao nhanh như điện
quang.

Nhưng mà có vẻ như ở thế giới này khác thế giới cũ... không phải chỉ khác thôi
đâu, phải gọi là quá khác luôn ấy chứ, trong kí ức của thân thể cũ, hắn ta
phát hiện ra một thứ gọi là tu đạo trong truyền thuyết.

Mà cũng phải nói luôn, cậu bé này vô tình theo cô chủ đi kiểm tra tư chất tu
đạo, bị cô ta đẩy lên phía trước thử một lần cho biết, tường như chỉ là một
cuộc đùa vui ai ngờ hắn lại có tư chất tu đạo thật, thế là liền đi theo cô chủ
tiến lên tiên môn học đạo.

Ai ngờ đi chưa đươc lâu, cô chủ của cậu nhóc lại nổi lên tính kiêu ngạo trêu
phải con nhóc nào đó tên là Vũ Huyền bị nó sai người ra đánh, cậu nhóc này dù
không muốn nhưng vì tình nghĩa vẫn phải giúp, thế là cũng chả cần biết cô ta
là ai cứ thế nhày vào đánh luôn.

Võ công của hai tên hộ vệ đi theo Vũ Huyền cũng khá, ai ngờ bị thân thể cũ rút
dao tập kích cắt tiết cả hai thuận đà xông lên chém con nhóc kia, ai ngờ con
dao vừa chạm vào mặt Vũ Huyền liền bị một luồn ánh sáng đánh vào người bay ra
ngoài mấy mét trọng thương gần chết.

Hắn ta nghĩ lại cũng chỉ thấy buồn cười, tên nhóc này quá manh động, dõ dàng
đã có quy định từ trước là không được đánh nhau trong đoàn, giết hai tên hộ vệ
cũng chả ai quan tâm vì mấy thằng đó chỉ là người dưng nước lã.

Nhưng con nhóc kia không chỉ là một người được vào tiên môn học đạo mà con là
con rơi con vãi của Vũ gia, một gia tộc tu đạo dưới trướng của Huyền Minh Tông
thì làm sao có chuyện tiên nhân trong đoàn cho phép thân thể cũ giết chết nhóc
con đó được.

Quang Diệu chỉ lắc đầu cười trừ, ngày trước hắn là nhất đại tông sư một
phương, trường hợp nào mà chẳng từng trải qua, một chút kiên nhân và sự nhịn
nhục, sự khiên tốn mà cũng không có thì sớm muộn cũng chỉ là cái xác không hồn
mà thôi, mà chủ nhân thân thể này dõ dàng là người như vậy.

Hắn cũng hiểu được một phần nào đó của cậu nhóc, ngựa non háu đá mà, dù sao
Quang Diệu cũng đang sở hữu tâm hôn của một ông chú bốn mươi bảy tuổi lên mọi
chuyện rồi sẽ khác.

Quang Diệu vận động thân thể một chút rồi bước ra khỏi xe ngựa, ánh sáng mặt
trới chói lóa của buổi chiều mùa hè tháng sáu thật mạnh mẽ làm hắn ta phải
nheo mắt lại, không khí cũng thật trong lành, mùi cỏ rất tươi, những làn gió
nhẹ thổi qua da thịt sua tan đi cái nóng thật thích.

Quang Diệu đứng một lúc cảm nhận cơ thể của mình, theo như kí ức của chủ nhân
cũ thì thân thể này bị thương rất nặng, thậm chí còn đứng trên bờ vực của cái
chết thế mà bây giờ đã khỏi hẳn không còn một vết thương, mà hình như còn tốt
hơn một ít so với những gì hắn biết.

Suy nghĩ một lúc Quang Diệu đã có suy đoán, hắn nghĩ tám phần là do một trong
những tiên sư dẫn đoàn làm ra, chỉ có họ mới đủ khả năng làm việc này, nghĩ
vậy càng làm gia tăng hứng thú của Hắn đối với thứ được gọi là tu đạo.

Quang Diệu niệm lại khẩu pháp của Quang Ảnh Đao Pháp trong đầu, bộ võ học này
không tính là quá cao siêu, cũng ngang tầm mấy bộ tuyệt phẩm với ở trái đất,
nhưng mà tại sao lại có sự khác biệt vậy nhỉ? Phải biết Quang Diệu kiếp trước
luyện chính là siêu phẩm quyền pháp cũng không có luyện nhanh được như thân
thể cũ.

" Còn thanh đao cũ ở đây thì tốt."

Diệu Quang sờ vào bên hông mới phát hiện ra thanh đao trong trí nhớ đã biến đi
đâu mất, chắc là rơi trong lúc bị trọng thương, kể ra thân thể cũ này cũng
hay, mớ có tý tuổi mà giết người đã không hề ghê tay.

Vốn dĩ hai tên hộ vệ kia không hề có ý đánh với thân thể cũ, cộng thêm cậu ta
không rút đao ra lên chủ quan, chỉ lên giao chiến vài quyền ai ngợ bị thân thể
cũ rút dao găm từ ông tay áo tập kích, dùng tốc trảm cắt tiết cả hai.

Không có đao, Quang Diệu chỉ đành phải đi tìm cành cây que củi nào đó cầm vừa
tay để thử thi triển đao pháp, xem có gì khác với ở thế giớ cũ không, ở kiếp
trước Diệu Quang cũng có luyện sơ qua đao thuật, công thêm ký ức của thân thể
cũ thì mọi chuyện chắc cũng dễ dàng thôi.

Quang Diệu đứng vào thế thủ, đao cầm ở tay phải, giơ lên phía trước chém ra
vài đường cơ bản cho quen tay, lúc này mới bắt đầu, hắn ta hít một hơi thật
sâu bằng mũi, thở một hơi ngắn bằng miệng theo một quy luật một dài ba ngắn,
đây là cách điều chỉnh hô hấp của Quang Ảnh Đao Pháp, cũng khá được nhưng kém
xa so với cách hô hấp ở kiếp trước của Quang Diệu.

Chân trái lùi về phía sau nửa bước, trong tâm cơ thể hơi hạ thấp xuống, khủy
tay phải hơi thu lại, đế đầu cành cây được nâng lên ngang tầm với cằm, eo hơi
cong nghiên về phía trước một ít, cổ cay run run, cánh tay huy cành cây chém
một đường chéo về phía trước..

Xoẹt.

Một tiếng xé gió bén nhọn như lưỡi đao rít gào bên tai.

Cơ thể Diệu Quang vẫn vững vàng, thu cành cây về, vai vững vàng cánh tay run
lên, cành cây nhanh như cắt chém về phía trước, hắn ta bước lên một bước chém
ngược lên, tiếng gào của gió rít ngay bên tai.

Nhanh, tốc độ của đao ngày càng nhanh hơn, mới đầu động tác của hắn có vẻ hơi
cứng ngắc ngượng ngạo, nhưng nhanh chóng thân hình của Diệu Quang phối hợp
hoàn mĩ với nhau, chiêu thức ngày càng thông thuận, cành cây chuyển động mờ
ảo, không chỉ có những tiếng rít gió mà còn cả những ánh chớp lóe được tạo ra
bởi tốc độ xuất chiêu quá nhanh của Diệu Quang.

Động tác của Diệu Quang như nước chảy mây trôi, vô cùng linh hoạt, đương đao
tuy đơn giản nhưng vô cùng sắc bén, không chút ngưng trệ, tràn đầy sự dẻo dai
cùng sức mạnh, nhưng khi kết thúc động tác cuối cùng Diệu Quang hơi nhíu mày
không vừa ý.

- Nếu như có đao ở đây thì tốt, không phải nghe mấy tiếng rít gào khó chịu
này.

Tiếng rít gió nghe rất ghê tai này tưởng như xuất sắc nhưng thức chất là một
thứ vô bổ, một thằng nhóc cầm cây gậy hơi dài cũng tạo ra được, nếu như là đao
thì những động tác sẽ mượt và im lặng hơn rất nhiều.

Quang Diệu thử thêm vài lần nữa mới chịu dừng lại, cảm giác không khác ở thế
giới cũ là bao, vậy tại sao trình độ võ thuật của thế giới này lại có thể hơn
trái đất nhiều như vậy?

Sau một hồi suy nghĩ lý do vớ vẩn Quang Diều mặc kệ nó, có khác thế nào thì
khác cũng chả liên quan tới hắn, bây giờ hắn sống ở thế giới này chứ có phải ở
trái đất nữa đâu mà lo.

- Thế nào, đứng ở đấy xem trộm đã đủ chưa ?

Quang Diệu dùng ánh mắt sắc bén nhìn sang bên cạnh.

Từ chiếc xe ngựa phía trước bước ra một tên thanh niên trặc tuổi với Quang
Diệu, hắn ta nở nụ cười thân thiện nói, mặt của hắn thì non choẹt nhìn rất dễ
gần, nhưng thằng nhóc lại sở hữu một cặp mắt của kẻ làm ăn, thâm hiểm và chàn
đầy sự thông minh.

- ta Vừa nhìn thấy Phùng tiên sư bước vào gian xe của ngươi, đúng thật là
không uổng danh hai chữ tiên sư, chỉ mất có mấy phút mà đã lôi một thằng sắp
chết từ quỷ môn quan trở về, ngươi nói xem chuyện này có thú vị không.

Có thể đi cùng đoàn xe này chỉ có hai loại người, một là có tư chất tu đạo,
hai là hộ vệ, người hầu đi theo, thằng nhóc này thuộc loại thứ nhất, còn tên
hắn... hình như là Trần Bình Nam thì phải.

- Thì sao có liên quan gì đến ngươi không.

Diệu Quang không thèm để ý đến hắn tính đi vào trong xe thì.

- Cô tiểu thư của ngươi mấy ngày hôm này thảm lắm đó, ngươi có biết không...
à quên, ngươi ngất xủi thì làm sao mà biết được, a hi hi.

Thằng nhóc này cười nhẹ, nhìn biểu hiện cứng đờ của Diệu Quang một cách tinh
nghịch.

- Ở đâu.

- Đằng sau toa xe số bẩy.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #2