Người đăng: Hungphat1999
Nhoáng một cái đã mấy ngày, Lê Quang Diêu dần dần đã thích ứng được
với công việc đốn củi, tự thấy cách luyện tập này còn tốt hơn là tự luyện ở
nhà thế lên hắn quyết định ngày nào cũng lên Cương Mộc Phong luyện tập, không
phải lần nào Quang Diệu nên đấy cũng làm nhiệm vụ tại vì chuyện đó cũng không
cần thiết, có lúc còn nhiệm vụ có lúc không, hay đơn giản hơn thì Quang Diệu
không thích làm nhiệm vụ, lúc nào cảm giác thích thì làm không thích thì thôi
ai ép?
Ban đêm đi về thì ngồi ngâm nước nóng pha thêm Thông Huyết Tán giảm bớt mệt
mỏi đau nhức sau mỗi lần luyện thể, mốt loại thuốc có thể giúp lưu thông khí
huyết, xoa dịu cơ bắp khá là hữu ích mà điểm hổi đoài cũng chỉ có mươi điểm
cống hiến, ngày nào cũng như ngày nào, tính ra một tháng cũng mất đến ba trăm
điểm, nhưng vẫn trong tầm Quang Diệu có thể lo được, ngâm mình xong hắn ngồi
thư giãn một lúc thì kéo xe ra khỏi phế đan phòng đi làm nhiệm vụ.
Đến khi nào về thì lại ngồi thiên quan tưởng tu hành Tụ Linh Nhất Khí Quyết
ngày nào hắn cũng phải ngồi đến hơn bốn tiếng tu luyện đáng tiếc là tiến
triển có hơi chậm, về vấn đề này Quang Diệu cũng chỉ đành thở dài lắc đầu,
chung quy cũng chỉ tại hắn nghèo thôi mà, một bình Tụ Khí Đan mười viên mà mất
tận hai trăm điểm cống hiến đổi hoài, mà dùng tiết kiệm lắm thì bình đan đó
cũng chỉ được có mười ngày, hơn mười ngày dùng đan là cùng, con số đó Quang
Diệu còn chưa 'nhai' được, thôi cũng may mỗi tháng ở phế đan phòng còn cho một
bình tụ khí đan nêua không Quang Diệu cũng chả biết phải làm gì.
Một đêm không trăng giữa trời thu tháng mười, đêm này mọi thứ vẫn rất yên
tĩnh thỉnh thoảng chỉ có tiếng 'xao xát' của gió thổi qua cây cỏ, trong lúc
Quang Diệu đang trong lúc chuẩn bị ngồi thiền tu hành thì đột nhiên hắn
nghe được âm thanh lạ từ ngoài chuyền vào bên trong... không chỉ một mà là rất
nhiều tiếng động lạ, giông như kiểu có người đang dung cành cây vậy, trời mua
thua gió thổi mạnh lắm tiếng dung cây không có gì là lạ cả, nhưng bảo tiếng
giống như tiếng kia thì Quang Diệu không tin, bên cạnh đó hắn còn nghe thấy
những tiếng động va chạm là lạ khác, nếu không phải Quang Diệu tu hành có chút
thành tự, cám giác quan mạnh hơn trước thì hắn cũng không phát hiện được những
điều bất thường như vừa nãy.
Chính điều này làm cho Quang Diệu có chút tâm thần bất định, hắn nhanh chóng
chấm dứt dòng suy nghĩ trong đầu, vớ lấy thanh đao treo ở ngay đầu giường ngó
ra ngoài cửa sổ nhìn xem có gì khác lạ hay không, nhưng đêm nay không có
trăng, bầu trời quá tôi làm cho Quang Diệu tạm thời chưa thẻ quang sát được
điều gì.
Mặc tình hình ở Huyền Minh Tông bình thường khá là yên ổn, nhưng vẫn không có
ít vụ đệ tử ẩu đả tranh chấp, bắt nạt lẫn nhau, nhưng chuyện này đều bị cấm
trong nội quy nhưng chỉ cần không lọt ra ngoài là được, không gây ra chuyện gì
quá lớn kinh động đến mọi người thì chấp pháp đường cũng không quản nhiều mấy
chuyện lặt vặt này, chung quy cả cái tông môn rộng lớn chiếm nguyên một cái
sơn mạch làm địa bàn thì chỉ tính riêng đệ tử tạp dịch thôi đã có đến mấy
nghìn người quản sao cho hết được, cho nên không cần gây lên động tĩnh quá
lớn, không để lại chứng cứ thì không ai quản, kể cả có một hai người mất tích
đi chăng nữa, nhưng nếu đã gây lên động tĩnh lớn bị chấp pháp đường xích cổ
thì... tốt nhất thằng đó lên cầu nguyên được chết đi là vừa, Ma Môn Huyền Minh
Tông không phải cái danh.
Trên ngươi Quang Diệu thì cũng không có cái gì đáng giá để cho đám đệ tử kia
phải động tâm mà đến tận nơi để cướp, để gây chuyện, nhưng hắn có chực nghiệp
phế đan phòng thì lại khác, mỗi tháng mặc sù chỉ được có năm mươi điểm cống
hiến nhưng nếu cộng thêm một bình tụ khí đan hai trăm điểm thì cũng gọi là
nhiều nhưng so với chức nghiệp khác trong tạp dịch thì cũng chả hơn được góc
nào thậm chí so ra còn kém, nhưng phế đan phòng được cái có rất nhiều thời
gian rảnh cho lên không ít kẻ ngăm nghe muốn cầm lấy một chân trong đây, chẳng
qua chỉ là ngại nội quy ngầm trong tông môn, chỉ cần đệ tử gia nhập tông môn
dưới sáu tháng thì sẽ được an ổn hành nghề chức nghiệp, nhưng sau sáu thắng
thì còn phải tùy vào hoàn cảnh...
Ngay từ lúc nhập tông Quang Diệu đã được cảnh bảo cho lên hắn khá là nhạy cảm
với vấn đề này mặc dù hắn vẫn còn thời gian bảo vệ nhưng phòng thì tốt hơn
chống mà, cẩn thận chút thì có sao.
Quang Diệu chăm chú nhìn ra bên ngoài ở mọi góc cửa sổ nhưng có vẻ như không
có gì đáng nghi sảy ra ngoài trừ việc lúc vừa ngó đầu ra ngoài Quang Diệu có
vẻ như nhìn thấy một bóng đen vụt đi ở đàng xa xa.. cũng không quá chắc lên
hắn tạm thời thu tâm tình lại kiểm tra chốt cửa rồi quay lại giường ngồi tu
luyện dĩ nhiên là Quang Diệu chả tin chốt cửa cũ kĩ đã bị han gỉ này có thể
cản được tu sĩ đã nhất quyết muốn xông vào, kiểm tra cũng chỉ là thuận tay mà
thôi, để rồi sáng hôm sau, mặt trời chỉ vừa ló lên hắn ta bị đánh thức một
cách mạnh bạo, Lý Hồng Hoa đạp bay cả chốt cửa xông vào trong nhà, nhảy lên
người Quang Diệu thét lên.
- Dậy dậy dậy, Quang Diệu dậy.
Nghe tiếng Quang Diệu đã tỉnh dậy nhưng chưa kịp nói câu gì đã bị một vật nặng
đè lên người làm hắn tí thì tức ngực mà chết " kiểu này sớm muộn cũng có ngày
tắc thở mà chết." Quang Diệu oán thầm trong lòng.
- Dậy ta cho xem cái này.
Lý Hồng Hoa ngồi lên người Quang Diệu quơ qua quơ lại một chiếc vòng đồng ra
trước mắt, chiếc vòng đồng này được rèn đúc rất khéo với mặt ngoài được in
từng đạo hoa văn màu bạc nhạt nhìn khá là quái dị, các đường hoa văn thật sự
rất khó hiểu.
Quang Diệu hiếu kì không nhịn được với tay tóm lấy vòng đồng ngồi dậy quan sát
thật kĩ nhân tiện đẩy luôn cô tiểu thư nhỏ sang một bên, ngoài những họa tiết
hoa văn khó hiểu ở mặt ngoài thì chiếc vòng còn khiến cho Quang Diệu ngạc
nhiên vì nó rất nhẹ, cầm kim loại trên tay cứ tưởng như đang cầm một cục bông
không trọng lượng, nếu như không phải có sự cứng cắp và cái lạnh giá của kim
loại thì thật sự Quang Diệu tin đây là một cục bông.
- Đây là pháp khí của tiểu thư à? Người kiếm đâu ra thế?
Quang Diệu hiếu kì nghịch cái vòng một lát thuận miệng hỏi thêm một câu.
- Đúng vậy, đây là pháp khí của bổn tiêu thư, ta đã phải mất hơn một nghìn
điểm cống hiến mới đổi được đấy, thế nào thấy sợ chưa, ha ha ha.
Lý Hồng Hoa nhìn vòng đồng phồng mũi lên khoe của, tiêu thư có đủ điểm để đổi
pháp khí Quang Diệu cũng chả lạ gì, nhớ lại lần trước cô bé có đặt cược theo
Quang Diệu tận năm trăm điểm cống hiến cơ mà?... nhưng đây cũng chỉ là loại
pháp khí vô phẩm thấp kém do người mới học luyện khí rèn luyện, thậm chí còn
hiện cả phù văn lên trên bề mặt kìa, cái vòng đồng này còn chả bằng một góc
của thanh phi kiếm của Vũ Kim Xa, nhưng dùng trong tạp dịch thế này là đủ.
- Ờ pháp khí của tiêu thư đẹp lắm, lần trước chọn đạo thuật Tiểu Thư chọn hai
môn nào, pháp khi này hoạt động ra làm sao.
Quang Diệu ném chả lại chiếc vòng cho cô bé còn mình thì đi ra ngoài đánh răng
rửa mặt, hắn nhìn cái bản lề cửa bị đá hòng chỉ biết im lặng mà lướt đi, Lý
Hồng Hoa lon ton theo sau nói.
- Ta chọn Thủy Tiễn Thuật cùng Thanh Đằng Thuật còn pháp khí này hoạt động
rất giống phi kiếm có thể bay đi bay lại, xoay tròn chém địch, thế nào có hay
không? Hi hi hi.
- Chẳng phải nếu muốn thúc giục pháp khí dạng này thì trước tiên phải học Khu
Vật thuật à, nếu không sao dùng được?
Lý Hồng Hoa nghe vậy thì cứng đờ người, Quang Diệu nhìn thấy bản mặt này thì
đoán chắc cô bé đã quên cái điều rất đơn giản này, dạng pháp khí như bay đi
bay lại tấn công địch giống như phi kiếm thì phải biết Khu Vật Thuật điều
khiển bay lên thì mới phát huy ra tác dụng được, nếu không nó cũng chỉ như
thanh kiếm bình thường cầm trên tay đâm chém mà thôi.
- Vậy giờ phải làm sao? Đổi Khu Vật Thuật mất tận năm trăm điểm cống hiến
biết bao giờ ta mới tích đủ cho được? Quang Diệu giúp ta.
Cô bé luốn cuống hỏi, kéo tay Quang Diệu, còn hắn vẫn bình tĩnh đánh răng rửa
mặt sạch sẽ đâu vào đấy thì mới trả lời.
- Tôi nghe nói trong trong tông môn mình có chỗ trao đổi vật phẩm nào đó, khi
nào thử đến đó xem, kiểu gì chả có pháp quyết Khu Vật Thuật.
- Nhưng mà ta làm gì có vật gì có giá trị để trao đổi đâu.
Mắt cô bé vừa sáng lên thì ngay lập tức ủi xuống, quả thật cả hai lúc đi chả
có gì trong người đáng giá cả, mặc dù cha cô bé là người tu tiên nhưng cũng
chỉ là cấp thấp trong người không có nhiều tài sản, mà trong nhà không chỉ có
độc tiểu thư có tư chất tu tiên mà còn có một người anh trai nữa.
Nghe bảo là hai người tư chất sàn sàn nhau thậm chí tiểu thư còn nhỉnh hơn một
chút nhưng ở cái thời đại này vẫn còn nặng khinh nam trọng nữ cho lên có bao
nhiêu tài sản tiền bạc ông đều dồn hết cho cậu thiếu gia còn tiểu thư lại chả
được phân nào mặc cho cả hai đều được vào tông môn cùng thứ hạng, cùng địa vị
trong Tu Tiên Giới.
- không có thì cướp, đây đâu phải lần đầu tôi đi làm việc này, tìm một thằng
nào đó nhìn mặt ghét ghet, nhà giàu lắm tiền nhiều của, tu vi kém mà cướp
thôi, đơn giản thế còn gì.
Quan Diệu chỉnh sửa lại quần áo của mình lạnh nhạt nói, kiểu như chuyện đi ăn
cướp là điều rất bình thường không có gì đáng phải rè rặt suy ngẫm cả mà đúng
là như vậy, cả kiếp trước hay kiếp này thân thể đều đã đi cướp không ít lần,
cũng coi như là quen tay đi.
- Đúng vậy không có thì phải đi cướp, ta biết một thằng sẽ rất hợp ý của
ngươi.
Lý Hồng Hoa có chút hưng phấn nói.
-Tốt lắm, tiêu thư muốn cướp của ai.
Quang Diệu gật đầu nói.
- Một thằng béo tên là Lâm Thiết Ba, một thằng béo phế vật đáng chết cậy có
một sư huynh ở ngoại môn chông coi mà suốt ngày bắt nạt bọn ta, nghe nói hắn
vơ vét được không ít tiền của bọn Linh Thảo Phòng, may mà hắn ham cái đẹp nếu
không bổn tiểu thư cũng phải lòe tiền ra cho hắn, thật là đáng chết mà, tu vi
của hắn cũng chỉ có ngưng khi tầng hai mà thôi.
Cô nhóc hưng phấn nói, có lẽ tên kia thật sự chọc giận tiểu thư, suy nghĩ một
chút lại nói.
- Hôm qua ta có nghe lén được rằng hắn sẽ đi ăn mừng một vị đệ tử nào đó tiến
cấp chắc đến tối muộn mới về đến nhà, ta và ngươi chỉ ciệc chăn đầu hắn mà
cướp thôi, với sức mạnh của ngươi và sự thông minh của ta thì phi vụ này chắc
chắn sẽ thành công, ha ha ha.
Quang Diệu nhìn cô tiểu thư nhỏ của mình cười như điên dại chả biết phải nói
gì, cái này đâu giống một cô gái con nhà gia giáo, Lý Hồng Hoa cũng nhận ra
được sự thất thổ của mình, ngay lập tức chỉnh lại hình tượng nhỏ nhẹ nói.
- Cứ thế đi giờ bản tiêu thư phải đi về, đến tối đi lên Linh Thảo Phòng đợi
ta.
Cố bé yểu điệu bước đi ra khỏi phòng, Quang Diệu nhìn cảnh này chả biết nói
gì.