Cách Luyện Tập Thú Vị.


Người đăng: Hungphat1999

Lê Quang Diệu đi vào bên trong kho gỗ, ở đây được chất đầy các thân cây chồng
lên nhau, mỗi loại màu sắc lại được phân ra một nhóm, ở góc có để mười mấy
dụng cụ đốn cây, hắn tùy tiền cầm lên một cây đao đốn cúi nhìn cỏ vẻ khá là
sắc, liền đi ra ngoài.

- Đúng rồi quên mất, đệ tên là gì?

Vị sư huynh trông coi kho gỗ vẫn còn gục mặt xuống bàn chả thèm ngẩn đầu lên
nói chuyện.

- Đệ tên Quang Diệu.

- Ừ, nhớ chỉ được chặt cây đã lớn,không được chặt cây nhỏ nếu không sẽ bị
phạt.

Vị sư huynh kia chỉ ngửng đầu lên ghi tên Quang Diệu vào sổ rồi lại gục mặt
xuống bàn, Quang Diệu chả nói gì mà vác đao đi luôn, hắn tìm một nơi tương đối
nhiều thân Cổ Đồng Mộc mà dừng lại làm nhiệm vụ.

Quang Diệu chả biết lên chặt thân cây nào thì vừa, ở đây có rất nhiều kích cỡ,
có những cây chỉ cao đến ngực hắn, có những cây hai, ba người ôm chưa chắc đã
hết, chả biết lên chặt loại nào mới phải, mà hắn cũng chả muốn quay lại hỏi vị
sư huynh đang ngủ kia, người đang ngủ rất ghét bị làm phiền, chẳng may hắn lại
thù tức Quang Diệu thì khổ.

Cũng may là ở xung quanh đây còn có rất nhiều đệ tử khác, có thể nhìn vào mà
học hỏi, Quang Diệu thấy đa phần các đệ tử đều chặt thân cây to bằng một người
ôm lên hắn cứ thế mà làm theo.

Quang Diệu bước đến trước một thân cây màu đồng đứng vào thế vững chắc mà vung
đao lên chặt khi lưỡi đã vùa chạm vào thân cây liền phát ra một tiêng 'Keng'
thật to, như kiểu hắn vừa phải chém vào một khối sắt vậy, thậm chí còn có tia
lửa bắn tung tóe ra từ chỗ va chạm.

Quang Diệu chỉ cảm thấy hai tay nóng lên vì đau, có một lực phản chấn từ thân
cây đẩy ngược lại làm cho hắn tí nữa thì phải buông tay khỏi thanh đao đốn
cúi.

- Hả, cái cây quái quỷ gì thế này?

Quang Diệu kinh ngạc thốt lên, nhìn thân cây bình thường thế này mà còn cứng
rắn y như sắt thép, chém vào còn tóe lửa, thật là dị.

Quang Diệu hiếu kì sờ sờ vào vết chém sâu chưa đến ba phân, lúc này hắn mới
phát hiện thân cây ở đây khác hoàn toàn so với thân cây bình thường, đằng sau
lớp vỏ cây màu nâu đồng nhàn nhạt lại là một chất gỗ màu đồng đậm cực kì cứng
rắn, sờ vào chỗ vết chém làm cho Quang Diệu vó cảm giác rất lạ như gỗ mà không
phải gỗ, kiểu kim loại mà lại không phải kim loại.

Quang Diệu thử chặt thêm vài phát nữa nhưng vẫn không thể làm gì được gốc cây
Cổ Đồng Mộc thì lúc này có một giọng nói vang lên.

- Sư để đang làm cái trò gì vậy, chặt theo kiểu đấy có mà cả ngày không đốn
được một gốc ha ha ha, đây không phải là loại cây bình thường, chúng là những
cây thông được trồng ngay trên một đầu linh mạch của Huyền Minh Tông, những bộ
rễ của chúng đâm rất sâu xuống dưới mặt đất để có thể hấp thụ linh khí bồi
dưỡng thân cây hiến cho thân cây cứng rắn như sắt thép, muốn dùng thể lực của
đệ mà chặt chắc đến sáng mai cũng không xong, ha ha ha.

Một vị sư huynh ngoại môn có hơi lớn tuổi để trần nửa người lộ ra những khối
cơ bắp cứng rắn ướt át do mồi hôi tiết ra để điều hòa thân nhiệt trên tay cầm
một thanh trảm mã kiếm rất to, đang đứng ngay gần đó, bên cạnh là một gốc cây
có màu vàng kim đã bị khoét sâu đến hơn nửa, vị sư huynh cơ băp cười 'ha ha'
nhắc nhở sau khi chông thấy những hành động của Quang Diệu.

- Cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở?!

Đương nhiên đây là lần đầu tiên Quang Diệu nghe thấy có loại cây như thế nào
trên đời, lúc này hắn liền đứng quan sát kĩ hơn những đệ tử khác đang bận rộn
trên những thân cây cứng rắn như sắt.

Chỉ thấy vài đệ tử đang đốn củi bên cạnh cũng giống hắn điên cuồng vung đao
lên mà chặt chém vào những gốc cây cứng rắn, nhưng khi chặt vào thân cây lại
không bắn ra tia lửa nào, cũng không hề phát ra tiếng động giống như chém vào
chắt của hắn, nhưng thứ rõ ràng nhất chính là những dụng cụ đốn củi trên tay
của họ, trên lưỡi của chúng đều được bọc bởi linh lực với đủ mọi màu sắc, do
vừa trời sáng mà ánh sáng linh lực tỏa ra rất yếu lên vừa nãy Quang Diệu nhìn
lướt qua không thể nhận ra, bây giờ nhìn kĩ lại hắn mới nhận ra được sự khác
biệt.

Nhìn vậy trên mặt Quang Diệu không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ"Nếu đã
như vậy thì trước tiên cứ thử rót linh lực vào xem sao" Quang Diệu suy nghĩ
một chút, lúc này mới điều động Linh Lực trong cơ thể nhẹ nhàng chuyển động
vào kinh mạch, thông qua hai tay ồ ạt rót vào trong thanh đao, một lúc sau
trên lưỡi đao hiện lên một tầng sáng trắng êm dịu.

Quang Diệu hiểu rõ mọi việc cũng không nghĩ ngợi thêm điều gì nữa, hai tay nắm
chặt thanh đao lại một lần nữa vung lên mà chặt vào thân cây, hòa theo dòng
người đang làm việc vất vả.

Một tiếng "Phập" vang lên, thanh đao bọc linh lực vừa chặt vào thân cây đã
vang lên một tiếng trầm đục, nhưng rút cuộc cũng không phải là tiếng 'keng'
chói tai hay những tia lửa bắn tung tóe, lực phản chấn cũng giảm đi nhiều.

Quang Diệu thở khẽ một hơi, nhìn vết chém sâu ngập lửa thanh đao tròng lòng
không khỏi có chút thú vị, hắn liền phát lực vào cánh tay trong nháy mắt chém
ra sau đao, lần này Quang Diệu triệt để chấn kính, Phong Trì Đao pháp cảnh
giới nhập môn mà cũng chẳng ăn thua gì với gốc Cổ Đồng Mộc.

Đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một niềm thích thú trong lòng, cánh tay huy
đao chém liên tục vào gốc cây, hàn quang lấp léo liên tục, ánh đao cực nhanh
phản phất như một giây Quang Diệu có thể chém được mấy chục nhát, vụn gỗ bắn
tung tóe gắp mọi nơi, hình tam giác trên gốc cây bắt đầu thành hình, nhưng
lưỡi đao càng đến gần mộc tâm thì chất gỗ càng cứng rắn.

Cảm nhận linh lực trong người tiêu hao thất thất bát bát Quang Diệu liền
khoanh chân ngồi xuống thổ nạp hồi phục linh khí, quá nhiên là ngay trên một
đầu linh mạch, linh khi ở đây còn đậm hơn cả phế đan phòng, đợi hơn nửa tiếng
thì linh lực đã hồi phục hoàn toàn, Quang Diệu lại tiếp tục thi triển Phong
Trì Đao Pháp chém về phía đối diện với cái hố hình tam giác đã chặt ra lúc
trước.

Cuối cùng gốc cây đã đổ xuống, nhưng công việc còn chưa xong, Quang Diệu còn
phải chém hết cac cành lá ở phia trên và chặt bỏ đi phần ngọn, cũng may là
linh lực đa phần ngấm hết ở phần gốc cuối lên phần ngọn khá mền, có thể dùng
sức chặt bỏ dễ dàng, chặt xong hắn lại phải vác thân cây về lại kho gỗ, Quang
Diệu phải vác cái thân cây nặng hơn hai trăm cân trên vai đi quảng đường hơn
ba trăm mới về được đến kho gỗ, vị sư huynh ngái ngủ chông coi thấy vậy chỉ
điểm một gạch vào trước tên của hắn trong sổ, cũng may là do hắn luyện Kim
Cương Quyền lên sức lực rất 'trâu', thế này mà để đệ tử tạp dịch khác làm
không biết bọn họ vác thân cây này về kiểu gì nhỉ?

Quang Diệu bỏ gốc cây vào kho xong lại phải quay lại tiếp tục đốn củi, nhiệm
vụ chỉ có ba ngày mà phải chặt gốc cây cứng còn hơn sắt mà phẩn thưởng rất bạc
bẽo chỉ có mười điểm cống hiến, mà còn chưa chắc đã hoàn thành được, quả nhiên
làm đệ tử chức nghiệp là thoải mái nhất.

----

Hơn nửa ngày sau, Quang Diệu ngồi xếp bằng trong rừng yên lặng thổ nạp bên gốc
cây đã bị chặt mất một nửa, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi mở mắt, nhưng khi
nhìn xung quanh hắn không kìm được cười khổ một phen.

Đám cây này quả thực là quá khó để đốn hạ, của nửa ngày trời, mặt trời mới ngả
về chiều, mà hắn đã thổ nạp hồi phục linh khí ít cũng phải trên năm lần, đến
ngay cả cánh tay cùng thân thể cũng bắt đầu đau nhức vô cùng còn khổ hơn Quang
Diệu luyện Kim Cương Quyền, tí về lại còn phải đi mấy chuyến lên Luyện Đan
Phòng vận chuyển phế đan về, đúng là khổ không thể tả.

Về phần những đệ tử bên cạnh đã làm xong hết từ lâu, dù sao bọn họ cũng nhập
môn đã lâu, pháp lực chắc chắn phải thâm hậu hơn Quang Diệu gấp nhiều lần, làm
nhiệm vụ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Quang Diệu không suy nghĩ nhiều nữa mà chắt nốt cây thứ bốn cho xong còn đi về
nghỉ ngơi một chút, mà chặt mấy cây cứng kiểu này Quang Diệu mới phát hiện
mình tiến bộ hơn mọi ngày, làm nhiệm vụ kiểu này để luyện đao pháp với luyện
thể là một ý kiến không tồi, chém vào vật cứng thì chắc chắng là tốt hơn chém
vào không khí rồi, lại còn có thể tạo gánh nặng cho thân thể, chưa kể cứ sử
dụng hết linh lực lại thổ nạp hồi phục còn có thể rèn luyện kinh mạch, một
công bắn bốn com chim, vừa có thể kiếm điểm cống hiến, lại có thể luyện đao,
luyện thể và rèn kinh mạch.

Quang Diệu vẫn đang cân nhắc xem có lên đến đây vào mỗi ngày hay không?


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #20