Người đăng: Hungphat1999
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi cơ thể của Vũ Kim Xa vừa bị
đánh bay ra bên ngoài lôi đài hắn ta lập tức làm ra phản ứng.
Vũ Kim Xả cấp tốc xoay người lại, dồn tất cả linh lực vào trong cây quạt phẩy
ra một luồn gió cực mạnh xuống đất đẩy bay mấy vị đệ tử đứng ở đó còn hắn thì
mượn nhờ sức gió đẩy mình lên, ngay khi chân vừa chạm vào nền đá hắn liền bộc
phát sức mạnh chạy sang chỗ khác, kéo dai khoảng cách với Phùng Thiên Trường,
nhưng vô tình chính hắn đã tự thoát khỏi phạm vi điều khiển phi kiếm của mình.
Kim Xa lấy ra một viên đan nuốt vào mồm lúc này mặt của hắn đã có chút huyết
sắc trở lại, Kim Xa lại tiếp tục lấy ra một mặt tiểu kỳ không gió mà bay, lơ
lửng trước mặt hắn, lại một cái pháp khí khác tên này thật là giàu nứt đổ
vách, không ít đệ tử ngoại môn hâm mộ, ghen ghét nhìn lên, bọn họ thì phải làm
việc vất vả, tích từng động một mới đổi được một cái pháp khí, thế mà đệ tử
thế gia chả phải làm gì trong người cũng thủ lấy hai, ba cái pháp khí, thế thì
thử hỏi xem có tức không cơ chứ?
Vũ Kim Xa nhanh chóng bấm lấy một loạt pháp quyết, lá cờ như thể có một bàn
tay vô hình bắt lấy vung vẩy trên không chung, từng tia khói trắng thoát ra
khỏi mặt tiểu kì tạo thành một đầu Vụ Hổ gào thét điếc tai nhức óc lao vào tấn
công Phùng Thiên Trường mặt đã có chút trắng bệch do tốn quá nhiều sức.
Thiên Trường ngây lập tức gọi về thanh tiểu kiếm màu đen đang nằm dưới đất
điều khiển nó tiến lên đối chiến cùng đầu hổ đang lao tới, thanh tiểu kiếm màu
lam đã lằm im dưới đất do thoát khỏi phạm vi điều khiển lên không cần phải lo
lắng nó đánh lén, Phùng Thiên Trường tục chuẩn bị kết ấn thi triển pháp thuật
cho đòn tấn công tiếp theo hắn tính giải quyết Kim Xa trong hai đòn kế tiếp,
những điều sảy ra tiếp theo đã làm cho hắn phải biến sắc.
Thanh tiểu kiếm màu đen vừa va chạm với đấu Vụ Hổ thì đám khói liền nổ tung ra
che chắn một phần ba lôi đài lan ra cả chỗ hắn che đi tầm mặt của Thiên Trường
' vù vù vù ' những tiếng động nhỏ chuyền từ đằng sau đến, như một phản ứng tự
nhiên hắn liền quay người cùng lúc canh tay tung ra cú đấm vào chỗ mình đang
đứng, một cảm giác cứng rắn chuyền đến tay của hắn, thanh tiểu kiếm màu lam có
ý định đánh lén đã bị đấm bật xuống lôi đài bay đi rất xa, lần này hoàn toàn
vượt ra khỏi tầm điều khiển của Kim Xa, thanh tiểu kiếm lúc này bị ai cầm mất
thì chả ai mà biết được.
Sắc mặt của Vũ Kim Xa có hơi trắng bệch nhưng chỉ trong nháy mắt trên mặt hắn
lóe lên vẻ vui mừng không vì mất đi một món pháp khí mà uể oải, bàn chân hắn
đột nhiên giẫm mạnh lên nền đá thân thể bật về phái Phùng Thiên Trường, hai
bàn tay uốn lượn hóa thành hình ưng trảo, hai ngón cụm vào ba ngón hóa trảo
tỏa ra thứ ánh sáng lành lạnh như một khối băng chết tróc “ Thể thuật, Hàn Ưng
Trảo!” Vũ Kim Xa khẽ quát một tiếng, bàn tay phải xoẹt qua một đường cong lắt
léo chụp vào yết hầu của Phùng Thiên Trường.
Mặt của Thiên Trường không hề sợ hãi mà còn có ý vui mừng, hắn tùy ý để cho
trảo pháp bóp vào cổ của mình, Kim Xa vui mừng gia tăng lực đạo vào tay tưởng
như trận này hắn đã thắng nhưng đột nhiên cổ của Thiên Trường cứng rắn lạ
thường, Kim Xa ngơ ngắc nhìn đối thủ của mình nở nụ cười trêu đùa, cả người
hắn lúc này được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu vàng vô cùng đẹp mắt, ngược
lại trên cổ của Vũ Kim Xa còn bị gắc lên một lưỡi đao sắc bén đang dí sát vào
cổ, chỉ cần hơi cử động sẽ có máu chảy ra, thanh tiểu kiếm màu đen không biết
từ lúc nào cũng đã quay trở lại di sát vào lưng của hắn, trận này thắng thua
đã dõ.
Rinh rinh…
Một hồi tiếng chuông thanh thúy vang lên, cả hai đều hạ tay xuống tách nhau ra
thu hết pháp khí về, tầng ánh sáng trên người Phùng Thiên Trường đã biến mất
thanh tiểu kiếm màu đen thì được cất vào người, thanh đao được tra lại vào vỏ,
làn khói bao phủ lôi đài cũng đã được tiểu kì rút lại, đột nhiên một ông lão
râu tóc đã bạc quá nửa xuất hiện trên lôi đái cầm theo một cái hộp tuyên bố.
- Trận này Phùng Thiên Trường đã thắng, mười căn Huyết Nguyệt Ngưng Nguyên
Hoa thuộc về Phùng Thiên Trường.
Ông lão giao cho Thiên Trường cái hộp, đưa lại cho Kim Xa thanh tiểu kiếm màu
lam bị rơi xuống đài vừa nãy thì liền rời đi, còn hai tên trên lôi đai nói to
nhỏ với nhau cái gì đó cũng quay người bỏ đi.
Đám đệ tử bên dưới thấy hết trò vui cũng lần lượt trở về bàn tán, chỉ còn lại
mấy người ở lại đợi lấy tiền đặt cược thắng, trận này có rất nhiều người thua
cược à, mấy ai ngờ được kẻ đang thắng đà lại có thể thua ngược lại như vậy, cứ
thấy bên nào đang thắng thế thì lao vào đặt cược thôi để đến cuối chỉ biết ủ
rũ rời đi.
Quang Diệu cũng phải công nhận kẻ mở ra vụ đặt cược này rất tinh mắt, có vẻ
như hắn đã biết chắc rằng Phùng Thiên Trường sẽ thắng, bình thường thời gian
đặt cược sẽ kết thúc ngay khi trận đấu vừa bắt đầu, nhưng ở đây hắn lại cho
phép đặt cược đến hơn nửa trận đấu, kể cả khi Kim Xa đang ép Thiên Trường một
đầu, chỉ đến khi nào Thiên Trường có dấu hiệu bật lại trận đấu thì hắn mới cho
chấm dứt thời gian đặt cược, hoặc cũng có thể cả hai đã bàn với nhau từ trước
cố câu kéo thời gian để cho nhiều con gà vào bẫy... mà kệ thôi mấy việc này
không phải việc Quang Diệu lên quan tâm.
Lấy xong phần thắng cược của mình ba trăm điểm cống hiến cùng mười sau viên tụ
khí đàn, Quang Diệu nói thêm vài câu liền tạm biết Trần Bình Nam cũng Lý Hồng
Hoa bây giờ hắn đang có nhiệm vụ trong người không tiện ở lại quá lâu.
Trận thắng này thuộc về Phùng Thiên Trường cũng không có gì khó hiểu, vỗn dĩ
ngay từ đầu cả hai đã có sức ngang nhau nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Thiên
Trường lại cao hơn Kim Xa không chỉ một bậc, chỉ nhìn cái cách Thiên Trường
giữ được bình tĩnh từ đầu trận đến cuối trận đã biết hắn đã bỏ xa đối thủ của
mình về mặt tâm cơ.
Ngay từ đầu trận Thiên Trường đã không có ý chính diện giao đấu mà chỉ cầy
kéo, ve vởn nhằm hao tổn thể lực của Kim Xa ép hắn liên tục phải sử dụng pháp
khí dẫn đến kiệt sức việc còn lại chỉ chờ Vũ Kim Xa lộ ra sơ hở để phản công
giành chiến thắng mà thôi, một kế hoạch tốt mà không gây nhiều hận thu cho
đồng môn.
Ngoài ra các bước di chuyển của Phùng Thiên Trường thật sự rất tốt, hắn ta có
thể né được hết các chiêu thức mạnh mẽ từ Kim Xa, tránh đi những vết thương
nặng, mặc dù bị dồn ép lên nhìn Thiên Trường có chút tàn tạ nhưng thức chất đó
chỉ là mấy vết thương ngoài ra không đáng ngại, ngoài ra hắn biết chỗ nào lên
tránh, chỗ nào lên đi để không bị Kim Xa ép góc, tạo được lối thoát cho mình
những lúc nguy cấp, thậm chí nhiều lúc Thiên Trường cũng chả tung ra những đòn
chí mạng, may cho Vũ Kim Xa đây chỉ là một cuộc chiến lôi đài tỷ thí đồng môn,
nếu không hắn đã chết mười mấy lần rồi.
Quang Diệu đi lên một đỉnh núi được bao phủ chỉ toàn cây là cây, nhưng cái cây
thẳng đứng với những cái lá dạng kim như cây thông ở kiêp trước của Quang
Diệu, ở đây có một vài người mặc quần áo đệ tử tạp dịch đang vung lên vung
xuống những thanh đao, những cây rìu để đốn những gốc cây cứng rắn, chông chả
khác nào những anh tiều phu đốn củi trên núi, nhưng mà nhìn họ chật vật thế
này có vẻ như nhiệm vụ này rất khó thì phải... thậm chí xen lẫn vào trong này
còn có không ít đệ tử áo đen ngoại môn.
Đến đây Quang Diệu mới nhớ mình không có mang theo đao trên người lấy gì ra
đốn cây, nhưng mà đến đây rồi chả nhẽ lại về? thôi thì cứ đi vào xem sao đã,
không có gì thì lúc đó về cũng được.
Quang Diệu đi vào sâu bên trong khu rừng, mấy tên đệ tử kia thấy hắn cũng chả
bảo gì mà tiếp tục đốn củi, lúc này cảnh vật tromg mắt Quang Diệu cũng dần dần
biến đổi, khi rừng này không chỉ có cây thông mà còn có đủ các loại thực vật
xuất hiện, dây leo chăng đầy rừng, cỏ dại mọc đầy đất, bụi cây cao ngang ngực,
hoa dại thỉnh thoảng lại bắt gặp, bướm bướm, ong mật ra sức mà làm việc, tiểu
thú vất vả kiếm ăn qua ngày... ở đây cứ phải nói là sinh cơ bừng bừng nếu như
không có tiếng đốn củi liên tục vang lên, thật là mất thẩm mĩ, hủy hết cả cảnh
đẹp ý hay.
Bây giờ Quang Diệu mới để ý ở đây thân cây có rất nhiều màu, có loại màu nâu
như cây bình thường, nhưng có loại lại thân màu đồng, màu xám sắt, màu vàng
nhạt, màu tím nhạt, màu đỏ nhạt... mà tùy theo cấp độ đệ tử mà chặt các loại
cây khác nhau, tạp dịch thì chủ yếu chặt thân cấy có màu thường và màu đồng,
ngoại môn thì chặt thân có màu xám sát cùng màu vàng.
Lúc này đột nhiên xuất hiện một con đường mòn, " quái lạ, trong rừng bới đâu
ra đường mòn nhỉ? " Quang Diệu hiếu kì liền đi theo, con đường mòn dẫn hắn đến
một một căn nhà kho ở ngay mép rừng, tiếp cận với khu ngoại môn, trước cửa có
một vị đệ tử ngoại môn đang mơ mơ mang màng ngủ gật, nghe thấy tiếng người đến
thì bậy giậy hỏi.
- Sư đệ đến làm nhiệm vụ đốn cây à?
Quang Diệu hơi bất ngờ trước câu hỏi đó nhưng hắn nhanh chóng chạy đến trả
lời.
- Đúng vậy sư huynh.
- lệnh bài đâu... oaaaaa.
Hắn ta vừa hỏi vừa ngáp một cái thật dài gãi đầu ngái ngủ, Quang Diệu ngay lập
tức đưa lệnh bài của mình cho sư huynh ngái ngủ, hắn ta nhận lấy còn chả thèm
nhìn cứ thế mà lấy ra một cây đũa điểm vào lệnh bài, đột nhiên lệnh bài lóe
sáng một cái rồi tắt.
- Đệ tử tạp dịch phải không, nhiệm vụ mười điểm công khiến thì đi chặt mười
thân cây Cổ Đồng Mộc về đây, nếu chuea có vật dụng đốn cây thì trong kho có
đao, có rìu kìa vào đấy mà chọn lấy một cái mà dùng, làm xong nhớ phải trả
lại, đi đi.
Hắn ta đưa lại lệnh bài cho Quang Diệu, nhắc nhở vài lời liền gục mặt xuống
bàn ngủ, Quang Diệu cũng chả có tâm làm phiền tự chạy vào trong kho mà chọn
lấy vận dụng đốn cây.