Người đăng: Hungphat1999
Trên đài cao hai người vẫn tiếp tục lao vào đấu pháp sát khí đằng đằng thậm
chí mấy lần còn xuất hiện nguy hiểm cho thân thể, họ đã phải chịu nhiều vết
thương chảy máu làm cho đám đệ tử bên dưới hưng phấn hò hét ầm ĩ cả lên, nhưng
Quang Diệu có thể nhìn ra những vết thương kia chỉ là ngoài ra chả có chút
nguy hiêm nào cả, cả hai vẫn chỉ đang vờn nhau thôi, chưa đến mức kẻ sống ta
chết... nhưng không hiểu sao Quang Diệu lại cứ nghiên về bên Phùng Thiên
Trường, bước di chuyển của hắn quá điêu luyện, đôi mắt quá tính tảo, ra đòn
rất dứt khoát, chuẩn xác chứng tỏ tên này đã phải trải qua rất nhiều trận
chiến sống chết.
- Quang Diệu ngươi nghĩ ai sẽ thắng, ta nghĩ Vũ Kim Xa sẽ thằng, tên đó có
nhiều pháp khí thế cơ mà, hư đúng là đồ khoe tiền.
Lý Hồng Hoa phấn khích hỏi, đây là lần đâu tiên cô bé được xem một trận đấu
kịch tính đến như vậy, nhưng bên cạch đó cô bé cũng phồng má vì mấy lần Vũ Kim
Xa rành được phần hơn, chung quy cô bé này cũng ghét người nhà họ Vũ, kiểu như
nhìn mặt ghét cả họ ý.
- Cái này còn tùy, cả hai vẫn chưa tung ra hết sức của mình thì chưa thể đoán
được, nhin tôi nghiên về phần Phùng Thiên Trường hơn.
Dưới góc nhìn của Quang Diệu thì cả hai hiện tại đang khá là ngang nhau, Phùng
Thiên Trường có vẻ trội hơn về mảng đạo thuật, còn Vũ Kim Xà thì lại nhiều
pháp khí hơn, ai hơn ai kém thật sự là rất khó để phán đoán, nhưng với biểu
hiện 'nhà nghề' của Phùng Thiên Trường đã thuyết phục được Quang Diệu hắn sẽ
thắng.
- Diệu huynh, lâu rồi mới thấy ngươi.
Lúc này có một tiếng cười sang sảng truyền đến, một thiếu niên sở hữu cười
thân thiện, gương mặt non nớt tiến đến chào hỏi Quang Diệu.
- Nam huynh, lâu rồi không gặp.
Quang Diệu khẽ gật đầu đáp lại Trần Bình Nam, thuận miệng hỏi một câu vu đùa.
- Nam huynh quả nhiên là kỳ tài tu luyện, chỉ mất hơn một tháng đã tu lên
Ngưng Khí Tầng một bỏ xa lại những đệ tử cùng đoàn ở lại đằng sau, tư chất của
huynh thật làm cho người ta phải hâm mộ à.
Quang Diệu mỉm cười lên tiếng, cái điệu cười có hắn có cái gì trong đó làm cho
người ta cảm giác như kiểu đang khen đểu, ghen tị chứ không phải là cười đùa
vui vẻ, nhưng Bình Nam vẫn thân thiện đáp lại, không vì điều đó mà khó chịu.
- Diệu huynh quả thật rất tinh tế, quả không sai ta chỉ mất hơn một tháng để
luyện lên Ngưng Khí Tầng Một, nhưng mà đó là do ta tu luyện Minh Khí Quyết tốc
độ tu luyện cực nhanh nhưng lại kém về khoảng số lượng linh lực trong cơ thể,
làm sao có thể so được với Diệu huynh đây, lại càng không thể xếp vào cũng
hàng với những thiên tài tuyệt thế chính thống kia, thế thì làm sao ta lại
đáng để cho Diệu huynh đây phải hâm mộ, mà cô gái bên cạnh huynh mới là kẻ
đáng sợ, đó mới là người làm cho kẻ khác phải hâm mộ à.
Quang Diệu chỉ cười trừ không đáp trong lòng thầm nghĩ "thằng nhóc quá nhiên
không đơn giản, muốn lôi được cái mặt thật của nó ra sẽ vất đây."
Mặc dù hắn ta nói thế nhưng tu luyện lên tầng một chỉ hơn một tháng thì tư
chất của hắn đã vượt xa Quang Diệu, thậm chí có thể nói là kinh hãi thế tục
vượt qua cả Lý Hồng Hoa người phải mất đến một tháng giữa mới luyện lên Ngưng
Khí Tầng Nột, vơi tư chất này hắn ta hoàn toàn có thể gọi lên hai chữ thiên
kiều.
- Tiểu muội làm sao có thể so được với Nam huynh thiên tài tuyệt diễm thiên
hạ đây được, huynh nói thật làm cho người ta sấu hổ à.
Lý Hồng Hoa đáp lại một cách thú vị, cả ba cứ vờn nhau, mèo khen mèo dài đuôi
đến mức phát chán mới chịu chuyển sang chuyện khác bàn tán.
- ha ha ha, Diệu huynh ta nhìn ngươi có vẻ đã đoán được ai thắng rồi phải
không? Sao huynh lại không nó cho ta biết nhỉ? Để ta ra kia đánh cược kiếm
chút tiền, ha ha ha.
Bình Nam đột nhiên lên tiếng cười ha ha ha nói, ánh mắt lại nhìn về phía lôi
đài, quang sát hai người đáng đấu pháp đang đến hồi gay cấn, Vũ Kim Xa lúc này
đang ép Phùng Thiên Trường một đầu, nếu cứ tiếp tục thế này kẻ thắng chắc chắc
là Vũ Kim Xa.
- Ta làm sao có thể đoán được ai thắng ai thua, thế còn Nam huynh, ngươi nghĩ
ai sẽ thắng trận này?
Quang Diệu không trực tiếp trả lời mà vẹo lại Trần Bình Nam với gương mặt cười
mà không phải cười.
- Trên kia là hai đệ tử ngoại môn so đấu làm sao những kẻ bình thường như
chúng ta có thể đoán được, chỉ có thiên tài như Nam huynh đây mới có thể làm
được chuyện đó.
Lý Hồng Hoa cũng cười đùa góp vui một câu.
- Cả ba chúng ta đều không biết, vậy tai sao không ra kia đánh cược một phen
nhỉ?
Quang Diều nhìn về một chỗ bàn cược do một đệ tử ngoại môn tự mở, vừa nãy Lý
Hồng Hoa cũng muốn kéo hắn ra đó đặt cược nhưng bản tính của Quang Diệu lại
không thích cái trò đỏ đen lên không đi, nhưng bây giờ lại bị Trần Bình Nam
nhấc lên hứng thú trong lòng, chưa kể lúc này hắn vẫn đặt niềm tin rất lớn vào
chiến thắng của Phùng Thiên Trường.
- Được thôi sao lại không.
Cả ba ra chỗ đặt cược do kèo này khá là ngang lên tỉ lệ đặt cược cũng chỉ là
một ăn một, mà ở đây cũng thật rắc rối cùng đồng môn với nhau mà muốn đặt cược
vẫn phải đưa ra lệnh bài, bao tên chứng minh thân phận, Trần Bình Nam đặt được
năm mươi điểm cống hiến cho Vũ Kim Xa, còn Quang Diệu đặt toàn bộ sộ tài sản
trên người mình cho Phùng Thiên Trường một trăm năm mươi điểm cống hiến và tám
viên tụ khí đan, thấy vậy Lý Hồng Hoa cũng đặt hết năm trăm điểm cống hiến
tích góp ba tháng của mình theo Quang Diệu, cái này là cô bé rất tin tưởng vào
hắn, còn cái ghét họ Vũ chỉ chiếm phần ít.
Cử động này của hai người thật sự làm cho Trần Bình Nam cùng vị ghi sổ cược
ngoại môn phải kinh ngặc, phải biết là đệ tử tạp dịch muốn kiếm điểm cống hiến
là rất khó, đặt năm mươi điểm đã là nhiều đặt một trăm điểm đã là rất nhiều,
mà đặt mấy trăm điểm như hai người này quả thật phải nó là tang gia bại sản,
mà đúng thật là như vậy, đấy là toàn bộ số tài vật có giá trị mà hai người có.
Vị sư huynh ngoại môn cũng không nói nhiều nhận lấy hết khi vào sổ cẩn thận
coi như tiền đã đặt không thể rút lại.
- Có vẻ Diệu huynh rất chắc về quyết định này.
Trần Bình Nam có chút nghi ngờ hỏi, Quang Diệu chỉ cười trừ đạp lại.
- Coi đi rồi biết.
Trên lôi đài lúc này hai người Phùng Thiên Trường và Vũ Kim Xa đã dây dưa hồi
lâu nhưng vẫn không thể đánh bại đối phương, linh lực của hai người cũng đã
tiêu hao tương đối nhiếu, cũng sắp cạn đến đáy rồi, trên mặt của Kim Xa dần
hiện lên vẻ nôn nóng mặc dù ép đối thủ một đầu mà không đánh bại được hắn thì
đúng là khó chịu, trái lại Thiên Trường vẫn rất bình tĩnh từ đầu đến cuối, như
kiểu trận này hắn chắc chắn sẽ thắng.
Kim Xa khẽ quát một tiếng, cả người nhảy lên không chung phẩy cây quạt đẩy một
làn gió cực mạnh về phía Thiên Trường cũng lúc điều khiển thanh tiểu kiếm màu
lam mượn sức gió gia tăng tốc độ tấn công Thiên Trường.
Tốc độ của tiểu kiếm màu lam rất nhanh nhưng tốc độ xuất đao của Thiên Trường
còn nhanh hơn, mặc cho gió mạnh vẫn thổi, nháy mắt lưỡi đao vô cùng chuẩn xác
va chạm cùng thanh tiểu kiếm màu lam vài chục nhát làm cho ánh lửa tóe lên
liên miên, gió mạnh vừa hết Thiên Trường liền hét một tiếng đập bay thanh tiểu
kiếm về sau, bàn chân đột nhiên giẫm dồn lực dẫm manh lên nền đá cứng rắn bật
về phía trước để lại đàng sau một dâu chân in sâu vào nền đá, hắn ta đột ngột
đánh ra một quyền đập bay thanh tiểu kiếm đang lơ lửng đến tận góc võ đài vượt
qua hỏi tầm khống chế của Kim Xa.
Mặt Kim Xa biến sắc ngay lập tức kết ấn từ tay hiện lên một quả hỏa cầu ném về
phía Thiên Trường với ý đồ bức lui đối thủ cùng lúc chạy về phía sau vào tầm
khống chế của tiểu kiếm màu lam, Thiên Trường không sợ hỏa cầu mà hắn hai tay
kết ấn ôm trước ngực mà phi qua luôn, quả cầu lửa đập thẳng vào người của
Thiên Trường nhưng lúc này lại bị cản lại bởi linh quang hộ thuẫn.
Đúng lúc Kim Xa lấy lại thanh tiểu kiếm mau lam, ngay lập tức hắn huy động
thanh kiếm tấn công về phía Thiên Trường đang lao đến thì bị một thanh tiêu
kiếm màu đen của đối thủ cản lại, Thiên Trường cười ha ha, nhanh chóng bấm một
loạt ân pháp phức tạp cùng lúc trên miệng nói, " Hỏa Thuật, Khẩu Phun Hỏa "
Miệng của Thiên Trường đột nhiên phồng to lên phun một ngọn lửa cực nóng về
phía Kim Xa đã ở góc của lôi đài, không còn đường lui, mặt hắn méo xệch nhanh
chóng bấm pháp quyết, cây quạt đột nhiên bay lên lơ lửng giữa không chung tạo
lên một tấm khiên bằng gió che chắn cho Kim Xa, ngăn cẳn lại ngọn lửa của
Thiên Trường từ đầu đến cuối.
Ngay khi vừa hỏa thuật vừa kết thúc mặc kệ cho khuôn mặt trắng bệch, Kim Xa
liền bắt lấy đuôi cây quạt xòe nó ra muốn phẩy ra một đọn bức lui kẻ địch về
sau, nhưng không hiểu Thiên Trường dùng bộ pháp gì mà chỉ trong nháy mắt đã
tiếp cận Kim Xa cùng lúc năm đấm của hắn bốc lên một ngọn lửa đấm về phía Kim
Xa tọa lên một luồng quyền phong nóng rực bức người, " Thể Thuật, Liệt Diễm
Quyền."
Luồng khí nóng rực cuồn cuộn ập về phía Kim Xa, nắm đấm lửa đã ở ngay sát
người nhưng Kim Xa đã kịp dụng quạt đỡ, không biết pháp khi đó được làm bằng
gì mà cứng rắn như vậy, ăn nguyên một quyền toàn lực của Thiên Trường mà không
bầm gì, chỉ tiếc là dư lực của Liệt Diễm Quyền cũng đủ để đẩy bay hắn xuống
lôi đài, chỉ cần chân chạm đất thì Kim Xa sẽ thua.