Đạo Thư Các.


Người đăng: Hungphat1999

Sáng sớm, mặt trời vừa mới lên Quang Diệu đã thức dấc, hôm nay tinh thần của
hắn đang rất thoải mái không muốn nghỉ ngơi chút nào cả chỉ muốn đứng lên vận
động cho khỏe người, chắc là do ngày hôm qua tấn cấp lên Ngưng Khí Tầng Một để
cho thân thể của Quang Diệu phát mao tẩy tùy, bài trừ tạp chất.

Tẩy tùy không chỉ để tinh thần của Quang Diệu sảng khoái mà còn gia tăng sức
mạnh thân thể, hắn có thể cảm nhận được thân thể của mình nhẹ đi một chút có
lực hơn một chút, bước đi cảm thấy rất là nhẹ nhàng, nắm đấm lại cảm thấy rất
uy lực, thậm chí các giác quan cũng nhạy cảm hơn, mắt tinh hơn, tai thính hớn,
mũi nhạy hơn, tất cả quá là tuyệt vời.

Nhưng điểm khác biệt giữa lớn nhất ở người phàm và tu tiên giả là gì?... Đó
chính là đạo thuật, chỉ khi nào học được đạo thuật thì tu chân giả mới có biểu
hiện ra ngoài sức mạnh đáng sợ của mình.

Thạch Mục nhìn về một ngọn núi ở xa xa, hắn mỉn cười cất bước đi, chỗ ngọn núi
đó có một tòa kiến trúc được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ quý, nó còn lớn như
một thư viên cao ngất ngưởng với bốn tầng lầu, với tên gọi là Đạo Thư Các, nơi
đây chính là nơi đệ tử Huyền Minh Tông có thể dùng điểm công hiến để đổi lấy
đạo thuật, công pháp, điển tích...

Hắn đã thăng cấp lên Ngưng Khí Tầng Một, chiếu theo môn quy có thể đến Đạo Thư
Các đổi lấy hai quyển đạo thuật sơ cấp về học làm vật phòng thân.

Quang Diệu nghĩ đi nghĩ lại, hắn đang cảm thấy rất hứng thú với đạo thuật, hắn
muốn biết thủ đoạn của tiên nhân nó ra làm sao? Trong nội tâm không hỏi dẫy
lên một hồi lửa nóng, hắn ta nhanh chân dọc theo con đường chạy lên đi đến
ngọn núi ở trước mặt.

---

- Ồ là Diệu Huynh Đệ, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, ta cùng Đình Phương cũng
vừa chọn đạo thuật xong, thật không nghĩ rằng ngươi lại có thể đến đây xớm như
vậy.

Quang Diệu đang tính đi vào bên trong lầu các, ai ngờ lại đụng phải Phùng Văn
Chương cùng Trần Đình Phương vừa đi chọn đạo thuật về, nhìn hai người bọn hắn
có vẻ đang rất cao hứng thì phải.

- Hóa ra là hai bọn mi, thật không ngờ từ lúc nhập môn đến nay luôn im ỉm,
tưởng là vào đây biết điều cải biến tính cách, ai ngợ được bọn mi làm vậy là
để che giấu tư chất của mình, chọn giờ đi chọn đạo thuật cũng thiêng quá nhỉ?.

Quang Diệu cười trừ liếc nhìn xung quanh không có lấy một bóng người rồi lại
dùng con mắt trêu tức nhìn tên công tử phe phẩy chiếc quát trước mặt, thật sự
tên này nhìn rất ngứa mắt, còn Trần Đình Phương vẫn như mọi khi rất trầm tính
ít nói, hắn chỉ gật nhẹ đầu với Quang Diệu coi như chào hỏi.

- Hắc Hắc, làm người phải biết điêu thấp một chút, chưa lớn mạnh thì chịu khó
cúi đầu một chút thì có làm sao? Con hơn mấy thằng ngu đã yếu còn thích gân cổ
lên để cho người ta đấm.

Phùng Văn Chương cười rất đểu đáp lại Quang Diệu, nhưng hắn chỉ nhìn sang Trần
Đình Phương âm trầm bên cạnh thầm nghĩ... "tên này đã khác xưa rất nhiều?"

- Xem ra tư chất của hai bọn mi cũng phải gọi là cực kỳ tốt, nếu không cũng
không tu luyện nhanh đến như vậy.

Quang Diệu nheo mắt lại nhìn hai tên trước mắt, hắn tu luyện lên ngưng khí
tầng một nhanh như vậy cũng một phần nhờ vào Quang Tưởng Luyện Khí đánh bại
mọi nhược điểm của Tụ Linh Nhất Khí Quyết cùng một lượng tinh thần lực nhiều
gấp mấy lần người bình thường mới có thể đạt tốc độ tu luyện nhanh được như
vậy, ngoài ra công việc tốn ít thời gian cũng là một phần giúp ích không nhỏ
cho Quang Diệu.

Nhưng hai tên trước mặt hắn giám khẳng định đã không còn tu luyện Tụ Linh Nhất
Khí Quyết, tinh thần lực cũng không nhiều bằng hắn, công việc thì gần như
chiếm thời gian cả ngày mà vẫn có thể lên ngưng khí tầng một trước hắn thì chỉ
có thể khẳng định hai bọn này tư chất thuộc hàng tốt, thậm chí là rất tốt.

- Diệu huynh đệ khách khí rồi.

Phùng Văn Chưởng nở nụ cười như không cười tiếp tục phe phẩy chiếc quạt để cho
Trần Đinh Phương nói tiếp.

- Chúng ta so với toàn bộ tạp dịch này thì cũng không tinh là cái thá gì,
trước chúng ta còn biết bao người đã tấn cấp lên ngưng khí tầng một? Ta không
rõ rằng cho lắm nhưng không thể nào ít hơn con số hai trăm người, trong đó có
không ít người chỉ mất một tháng để lên ngưng khí tầng một.

Giọng nói của hắn rất tà, tên này chắc là đã tu luyện ma công? Quang Diệu dùng
con mắt thú vị đánh giá Trần Đình Phường, lúc này Phùng Văn Chương nói tiếp.

- Thậm chi còn có kẻ tên là Vũ Hải Dương tiến cấp ngưng khí tầng một chỉ mất
hai tuân, hắc hắc, chúng ta so với hắn đã là gì?

Quang Diệu đương nhiên là biết vị Vũ Hải Dương kia là ai, hắn chính là anh họ
của Vũ Huyền cô bé gián tiếp suýt giết chết Quang Diệu mặc dù người có lỗi là
hắn nhưng trong lòng Quang Diệu vẫn ghi thù cô bé này.

- Không làm phiền Diệu Huynh đệ nữa, hai chúng ta có việc phải về trước.

Hai người chào tạm biệt Quang Diệu, hắn cũng đạp lại chờ cho hai người đã đi
xa hắn mới đi vào bên trong, vừa bước qua một cái thanh âm lạnh lùng truyền
đến.

- Lựa chọn công pháp ở giữa, lựa chọn thể thuật đi bên trái, lựa chọn pháp
thuật bên phải, điển tích thì ở trong cùng."

Thạch Mục nghe tiếng có hơi giật mình nhìn lại.

Chỉ thấy bên trong xếp lấy ba hàng giá sách thật dài vào một giá ở đạt ngang
sát tưởng ở trong cùng, từng cái đều chừng dài hơn mười trượng, bên trong để
đầy các loại sách với đủ loại chất liệu, có quyển sách bằng giấy bình thường,
cũng có cuốn viết bằng thẻ tre quấn thành bó lớn, có quyển lại được viết bằng
loại da gì đó... ở góc trong cùng có một chiếc cầu thang dẫn lên trên.

Phía trước giá sách ngay bên trái cửa vào có một chiếc bàn vuông, ngồi ở đó là
một đệ tử ngoại môn gương mặt uể oại nhưng chàn đầy sự lạnh giá, ánh mắt của
hắn gián chặt vào quyển sách trên tay, trên người hắn mặc một bộ tông phục màu
đen trái ngược hẳn với áo xám nhạt của tạp dịch.

- Sư huynh, đệ mới tiến cấp ngưng khí tầng một muốn chọn lấy hai quyển đạo
thuật về học.

Quang Diệu đã biết trước quy củ lên cung kính đưa lệnh bài cho hắn, tên đệ tử
ngoại môn cũng có vẻ rất mệt mỏi, hắn bỏ quyển sách trên tay xuống, chỉ nhìn
lệnh bài của Quang Diệu rồi dùng một chiếc đũa chỉ chỉ cái gì đó rồi nói bằng
cái giọng rất uể oải.

- Đệ có một tiếng để chọn lựa, đi đi, à quên đệ tử tạp dịch chỉ được chọn ở
tầng một, đừng cố lên tầng hai nếu không sẽ bị trận pháp cắn trả.

Quang Diệu cúi đâu cảm ơn thu lại lệnh bài rồi đi vào bên trong, lại gần bên
pháp thuật, hắn vẫn tò mò với pháp thuật hơn là thể thuật, thể thuật có thể
hiểu đơn giản là võ thuật kết hợp với linh lực, võ thuật thì hắn đã quá quen
thuộc rồi lên cũng chả có nhiều hứng thú cho lắm, ngược lại pháp thuật ảo diệu
chưa bao giờ được nhìn thấy lại có sức hứt với Quang Diệu hơn.

" Hỏa cầu thuật, Linh Đạn Thuật, Lưu Sa Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Linh Tạc
Thuật, Băn Đạn Thuật..."

Mới đầu thì Quang Diệu chàn ngập hứng thú với thứ được gọi là pháp thuật này
nhưng càng đọc hắn càng chán, pháp thuật không thú vị như hắn tưởng, nói chuẩn
hơn pháp thuất cấp thuất quá yếu, thiếu sự biến hóa, phạm vị quá hẹp, ngốn
linh lực còn nhiều hơn bò uống nước lã, kết ấn thì lâu, muốn pháp thuật mạnh
đòi hỏi phải luyện tập lâu dài, lại còn đòi hỏi tu vi phải cao, ít nhất là
linh lực phải đủ chống đỡ vài lần thi triển nếu không thì cũng vô dụng.

Thế này cho hắn cây cung cùng vài chục mũi tên tốt còn thực dụng hơn mấy trò
pháp thuật dở dở ương ương này, để hắn dùng cung thì tin chắc rằng, một mình
Quang Diệu ở khoảng cách hai trăm mét có thể chấp chục tên tu tiên ngưng khí
tầng ba trở xuống, lên tầng bốn thì chưa biết, nghe bảo tu sĩ ngưng khí tầng
ba và tầng bốn là cả một bước nhảy vượt về chất và về lượng.

Nhưng mà thôi thì đã là tu tiên thì lên luyện pháp thuật cho chuẩn bài, như
thế mới gọi là tu tiên chứ lỵ... nhì đi nhìn lại Quang Diệu quyết định chọn
lấy một môn pháp thuật tấn công tên là Linh Đạn Thuật, đây là quyết định của
hắn sau khi lựa lấy vài loại pháp thuật tấn công.

Sáng lọc đi, sàng lọc lại hặn lựa ra được ba loại pháp thuật, Hỏa Cầu Thuật,
Thủy Tiễn Thuật và Linh Đạn thuật, hỏa cầu thuật có thể nói là pháp thuật có
sức tấn công cao nhất nhưng mà độ linh hoạt quá kém cộng với kết ấn quá lâu
ngôn linh lực quá nhiều lên Quang Diệu loại bỏ, nói đùa chứ mất tận mấy chục
hơi thở để kết thành một cái ấn, chưa cả kịp thi triển thì bị chúng nó chém
mấy chục nhát vào người rồi, ở đấy mà hỏa cầu với chả hỏa thuật.

Thủy tiễn thuật có độ linh hoạt khỏi phải chê, tốc độ tấn công rất nhanh, linh
lực tốn không nhiều lắm nhưng kết ấn thì quá phức tạp, phạm vi không phải quá
xa, sức tấn công lại không mạnh hơn Linh đạn thuật là bao lên loại bỏ.

Còn linh đạn thuật, đơn giản chỉ là tụ tập linh lực ở lòng bàn tay thành một
viên cầu rồi phóng ra bên ngoài, đặc điểm của nó không phải kết ấn để biến đổi
nguyên tố, tộc độ ra đòn cực nhanh có giá trị thực dụng, sức tấn công không
quá mạnh cũng không quá yếu gọi là đủ dùng, mỗi tội linh lực là tốn hơi nhiều
nhưng có thể điều chỉnh được ít nhiều, dĩ nhiên là nó sẽ ảnh hưởng đến đến uy
lực của pháp thuật.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #14