Luyện Đạo Thuật.


Người đăng: Hungphat1999

Linh Xà quyền, luyện cho canh cánh tay dẻo dai như thân rắn phối hợp với linh
lực tạo lên những đường quyền mền dẻo, song quyền linh động giống như độc xà,
công kích quỷ dị khó có thể dự đoán tập trung đánh vào những vùng nguy hiểm
trên cơ thể, tụ luyện Linh Xà Quyên lâu lăm có thể làm cho cơ thể mền dẻo như
rắn, uyển chuyển một cách lạ thường.

Quang Diệu hai tay cầm một quyển sách da thú vừa đọc trên mặt vừa biểu hiện
kinh ngặc, thỉnh thoảng lại hơi nhướng mày, một lúc sau hắn ta cất quyển sách
vào kệ cẩm quyển sách giấy hơi đỏ bên cạnh lên đọc.

Liệt Phong chưởng, kết hợp chương pháp cừng rắn cùng linh lực nóng bóng để tấn
công kẻ địch, có thể nhất Chưởng đánh ra cuồng phong nóng rực, chưởng pháp
ngay khi vừa chạm vào da thịt sẽ gây lên hiện tượng cháy bỏng uy lực cực lớn,
ngoài ra luyện chưởng pháp lâu năm có thể làm cho cánh tay cứng rắn như sắt,
có khả năng gia tăng một phần nhỏ miễn kháng với hỏa nguyên tố.

Kích Mũi Thương, sử dụng các đòn đánh dạng đâm của thương pháp kết hợp với
linh lực chuyền từ cánh tay lên mũi thương để đâm ra những chiêu thức hiểm
hóc...

Sau mấy chén trà, Quang Diệu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn trên kệ mấy trăm bản
thể thuật phát môn trong ánh mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng nóng rực, nhưng
ngay lập tức bị đè lại

Từ nãy đến giờ hắn chỉ đọc sơ qua hơn mười bản thể thuật pháp môn, tất cả đều
gây lên một sự kinh ngạc không hề nhỏ trong long hắn, bất kỳ môn thể thuật nào
một khi tu luyện có chút thành tựu uy lực đều vô cùng cường đại, không biết
trong mắt người khác thì như thế nào nhưng hiện tại trong mắt Quang Diệu thể
thuật đã vượt lên trên pháp thuật, thật sự thể thuất quá bá đạo, thi triển
không cần kết ấn, tốc độ ra đòn cực nhanh, động tí là một quyển nát đá, động
tí là thân thể cứng như sát, dĩ nhiên thể thuật cũng có nhược điểm, chẳng hạn
như luyện tập vất vả khó khăn, sử dụng không chỉ tốn linh lực mà còn tốn cả
thể lực, phạm vị tấn công quá khẹp...

Nhưng mà mang đi so với pháp thuật đòi hỏi phải mất mười mấy hơi thở kết ấn
thi triển thì đúng là một trời một vực, dĩ nhiên đây chỉ là nhận định của Quan
Diệu, còn sự thật thế nào thì hắn cũng chưa biết, nhưng hiện tại, ít nhất là ở
gia đoạn ngưng khí tầng ba đổ xuống thì thật sự thể thuật đang chiếm ưu thế
hơn pháp thuật.

Quang Diệu tuy rằng rất muốn đem mấy chục quyển thể thuật mang về nhà nghiên
cứu, nhưng lực bất tòng tâm, hắn còn chưa đủ sức làm được chuyện đó, tông môn
không cho phép đệ tự mượn một lần nhiều đạo thuật như vậy, còn chưa kể có cho
hắn cũng chẳng đủ điểm cống hiếm mà mượn.

Quang Diệi rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình của mình, hắn phải nhanh chóng
chọn lấy một môn thể thuật, săp hết một tiếng chọn lựa đến nơi rồi, chỉ còn
nửa tiếng nữa mà thôi.

Quang Diệu đưa mắt liếc nhìn một lượt kệ sách, có một thứ đang rất thu hút ánh
mắt của hắn, một bản thể thuật được ghi chép bằng vải, một tấm vải màu vàng
nhìn có vẻ hơi cũ kĩ.

Quang Diệu sững sờ, lại gần cầm quyển thể thuật đó lên, nhìn tấm sách vải này
có vẻ quen quen, tấm vải đã có chút cũ kỹ, nhìn qua có vẻ đã tồn tại từ rất
lâu rồi, bên trên còn có không ít tro bụi, có vẻ lâu ngày không có người sờ
vào.

Quang Diệu trong lòng hiếu kỳ đánh giá quyển thể thuật này một chút, hắn tháo
dây đỏ quấn quanh tấm vài mở nó ra, tấm vải không phải quá dài, một sải tay có
thể cầm được hết, chữ bên trong tâm vại lại được thêu bằng chỉ ngũ sách phi
thường óng ánh, không chỉ thêu chữ mà còn thêu cả hình ảnh một vị sư đanh đánh
quyền tổng cộng lại cũng phải hơn một nghìn chữ cùng bảy tấm hính, chỉ nhìn
lượt qua Quang Diệu đã biết đây là cái gì, nó chính là Kim Cương Quyền.

Quang Diệu bất ngờ lật đi lật lại đọc đi đọc lại xem có phải không, mặc dù
không có tiêu đề nhưng hắn dám chắc rằng đây chính là Kim Cương Quyền, mấy
chục năm tu luyện làm sao mà hắn quên được, nhưng mà ở đây không chỉ có các
bài quyền mà còn có cả đường vận chuyển linh lực và pháp quyết chuyển đổi linh
lực rèn thể.

Có lẽ đây mới chính là bản đầy đủ của Kim Cương Quyển, " hóa ra mấy chục năm
nay mình chỉ đang luyện bản thiếu, hazzz " cảm khái một hồi trong lòng Quang
Diệu liền tập trung vào đọc Kim Cương Quyền Bản Đầy Đủ.

Theo như mô tả thì Kim Cương Quyền chính là đạo thuật cơ bản của phật môn có
thể dễ dang kiếm được trong chùa chiền, Kim Cương Quyền chiêu thức tuy rằng
đơn giản nhưng lại cực kì cương mãnh, cứng rắn, một quyền tung ra nát đá trăm
cân, một quyền tung ra cứng hơn cả sắt phép, tu luyện kim cương quyền có thể
làm cho cơ thể cứng cáp như đá, thậm chí luyện lên mức đại thành còn làm cho
cơ thể ngạch kháng được với đao kiếm, dùng thân thể kháng lại được các loại
pháp thuật sơ cấp.

Quang Diệu biết nghe thì uy mãnh thế thôi chứ luyện thì vật vã lắm, đa phần võ
của phật môn đều vậy, không cầu biến hóa chỉ cầu khổ luyện, hắn quấn tấm vải
lại để vào chỗ cũ, cả tấm vải này cũng chỉ có hơn nghìn chữ, trong đó hơn một
nửa là nói về đường quyền và triết lý sâu xa, số còn lại chỉ khoảng ba trăm
chữ là nói về pháp quyết vận chuyển linh lực, chỉ cần bỏ ra năm phút là hắn đã
có thể nhớ được hết cái pháp quyết đó vì nó rất đơn giản, còn đường quyền đã
ngấm vào máu của Quan Diệu rồi, liếc mắt qua liền thuộc hết.

Nhìn qua nhìn lại Quan Diệu quyết định chọn một loại thể thuật dùng đao pháp
có tên là Phong Trì Đao Pháp, bộ đao pháp này cũng rất là thú vị, chiêu thức
rất đơn giản nhưng cực kì sắc bén, truy cầu tốc độ cực hạn, tu luyện đến đại
thành một đao có thể chém mười ba nhát, thậm chí lên viên mãn có thể hớp nhất
mười ba chiêu thành một chiêu chém ra một đường đao gió cực kì uy mãnh cách
không đả thương địch thủ, đao pháp tốc độ quá hợp với đao thuật cơ bản của
thân thể cũ rồi còn gì nữa.

Cảm giác mình chọn hai bộ đạo thuật, một pháp một thể không sai Quan Diệu vừa
lòng đi ra bên ngoài, tính cả bộ Kim Cương Quyền học lỏm nữa là ba bộ hắn đã
phi thường thỏa mãn, du sao Kim Cương Quyền cũng là do hắn nhớ được chứ không
phải ăn trộm ăn cắp mang về, có luyện cũng chải ai bảo gì, nói đúng hơn là chả
ai thèm để ý, dù sao tầng một Đạo Thư Các để mà nói toàn đồ cơ bản, chịu bỏ
thời gian ra ngoài tìm kiếm hoàn toàn có thể kiếm được, nhưng dù sao vẫn là
tông môn chỉ cần tuân thủ theo nội quy không truyền ra bên ngoài, không sao
chép là được, cũng chẳng ai bào gì.

- Sư huynh đệ chọn hai bộ đạo thuật này.

Vị ngoại môn cầm lấy hai quyển sách nhìn lướt qua trang bìa rồi đặt lên bàn,
cúi xuống lấy ra hai viên ngọc, hắn cầm lấy một viên áp lên quyển linh đạn
thuật niệm chú cái gì đó, đột nhiên Quang Diệu thấy hàng trăm, hàng nghìn chữ
li ti chảy vào bên trong viên ngọc.

Làm xong cả hai quyển sách vị ngoại môn sư huynh mới đưa cho Quang Diệu nói.

- Nhớ kỹ, ngọc giản đã bị đánh xuống cấm chế, ba ngày sau sẽ tự động hủy, đệ
phải mau chóngthuộc lòng nội dung bên trong ngọc giản, ngoài ra phải luôn luôn
nhớ rằng không được truyền thụ cho người khác, bằng không sẽ bị môn trách
phạt, nhẹ thì huỷ bỏ căn cơ, nặng thì lấy treo giả đoạt mạng.

- Cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở.

Quang Diệu nhận lấy hai viên ngọc giản rồi ra về, ngọc giản là thứ chuyên dùng
để ghi chép của tu chân giả, chỉ cần áp lên đầu truyền tinh thần lực vào là có
thể đọc được, cái này Quang Diệu đã học được từ Vấn Học Đường lên cũng không
ngạc nhiên cho lắm, nhân lúc đang đói lại tiện đường Quang Diệu liền ghe qua
Thiện Vị Phòng rồi mới về, dù sao sáng nay dậy sớm quá hắn chưa kịp ăn sáng.

Trở lại phòng Quang Diệu liền ngồi xếp bằng ở trên giường đem trong ngực hai
cái ngọc giản cẩn thận lấy ra chuẩn bị để học thuộc lòng.

Dù sao hai bộ đạo thuật này chỉ tồn tại ba ngày, không học nhanh, chưa kịp
thuộc mà ngọc giản biến mất thì lúc đó khọc không ra nước mắt.

Quang Diệu cầm lên ngọc giản ghi chép Linh Đan Thuật áp vào trán, hai mắt nhắm
lại, một loạt chữ hiện lên trong đầu của hắn dùng tốc độ nhanh nhất Quang Diệu
cố gắng ghi nhớ từng chữ vào trong đầu.

Bản chất của pháp thuật có thể nói là chính là Linh Lực, tu chân giả dùng linh
lực để biến thành lửa, thành nước, thành đất, thành cát... để biểu hiện ra sức
mạnh của mình, đó chính là một cách để thay đổi tạm thời các quy tác cơ bản
của trời đất tạo lên sự khác biệt giữa tiên và phàm.

Quang Diệu chỉ mất chưa đến một tiếng để hoàn thành việc ghi nhớ pháp quyết
Linh Đan Thuật, dù sao cả cái ngọc giản cũng chỉ hơn nghìn chữ, cảm giác mình
không có nhớ sai, hắn liền đứng dậy đi ra bên ngoài, để xem pháp thuật nó ra
cái dạng gì nào.

Quang Diệu đứng cạnh cáo ao nhỏ, hắn chỉ ngon tay xuống, giựa theo khẩu quyết
linh đan thuật điểu khiển một lượng nhỏ linh lực từ đan điền đi vào kinh mạch
truyền lên trên canh tay, suôi dấn xuống bên dưới tụ lại ở ngay đầu ngón tay,
sơi linh lực liền thoát ra bên ngoài chịu sự khống chế của hắn vo thành một
viên cầu.

Trên trán Quang Diệu bắt đầu chảy mồi hôi, linh đạn thuật phải suy trì bởi
tinh thần lực, áp chế linh lực thành một viên cầu, rồi lại dùng chính niệm
giải phóng sức mạnh, Quang Diệu chỉ nghĩ trong đầu một chữ bắn viên đạn linh
lực liền hung mãnh bắn vào trong ao biến mất như một viên đá ném xuống hồ, chỉ
tạo được một chút sóng nước lăn tăn, do lần đầu sử dụng pháp thật lên có hơi
khó điều khiển một chút, viên đạn lệch mất mấy phân so với điểm ngắm của hắn.

Quang Diệu thờ dài một hơi, chỉ một chiêu Tiểu Linh Đạn đã ngốn hết một phần
sáu linh lực của hắn rồi vậy thì một quả linh đạn thuật hoàn chỉnh thì tốn mất
bao nhiêu, hazzz chỉ sợ khi nào tiến cấp ngưng khí tầng ba mới có thể sử dụng
pháp thuật một cách thoải mái được.

Mà trong quá trinh nghiên cứu Linh Đạn Thuật Quang Diệu phát hiện ra vài điểm
rất thú vị, chẳng hạn như linh đạn có thể thu nhỏ lại tập trung ở đầu ngón
tay, như vậy thì uy lực sẽ yếu hơn rất nhiều nhưng được cái ít tốn linh lực
hơn, tốc độ lại nhanh hơn, rất thích hợp cho việc luyện tập điều khiển, ngoài
ra nếu như áp súc càng nhiều linh lực vào một viên đan thì uy lực của nó sẽ
càng mạnh hơn, dĩ nhiên sẽ có thêm nhược điểm khó điều khiển, nói chung linh
đạn thuật có rất nhiều biến hòa đang chờ Quang Diệu khám phá.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #15