Người đăng: Hungphat1999
Mặt trời lặn mất tiêu từ bao giờ, nhường lại đất diễn cho vầng trăng khuyết mờ
ảo, Quang Diệu vẫn đang tập trung vào thôi diễn phương pháp luyện khí quan
tưởng nhưng mà nó khó hơn hắn nghĩ rất nhiều, tái tạo đường kinh mạch vận
chuyển linh khí giả tưởng thật sự rất khó, không thể dựa vào trong sách mà vẽ
ra được, càng không thể dựa vào những cảm nhận của mình đễ vẽ các đường kinh
mạch, các tỉ lệ quá sai lệch, độ dài, khả năng chịu tải của kinh mạch, vị trí,
chiều sâu, độ rộng của khiếu huyệt, mệnh môn nó như thế nào và thần môn nó ra
làm sao...
Tất cả những thứ này Quang Diệu hoàn toàn không biết, chung quy cũng tại thân
thể của La Hán quá lớn, lơn hơn rất nhiều lần cơ thể của Quang Diệu khiến cho
việc đo đạc tỉ lệ chuẩn giữa hai bên là không thể, trừ khi Quang Diệu được tận
mắt nhìn thấy kinh mạch của chính mình kết hợp với mô phỏng La Hán đối chiếu
tỉ lê sang thì may ra mới có thể được.
Đó còn chưa kể làm cách nào mà Quang Diệu có thể khắc phục được nhược điểm
không thể khắc họa đường kinh mạch vào cơ thể La Hán, dù đã qua nhiều lần thử
nghiệm nhưng tất cả đều không thành công, chính hắn cũng không biết tại sao,
cứ mỗi lần Quang Diệu hoàn thành một lần thôi diễn kinh mạch tu luyện, mặc dù
không biết đúng hay không hắn cũng cứ thử ép vào trong cơ thể của La Hán, hoặc
cố gắng khắc họa lên những đường kinh mạch vào trong cơ thể La Hán thì hình
ảnh kinh mạch mô phỏng lại tự động tan vỡ, y như việc cố gắng ép một vật quá
to vào một bình chứa quá nhỏ thì việc này nó chỉ dẫn đến kết cục một trong hai
sẽ vỡ... sau một hồi suy nghĩ Quang Diệu tự đưa ra một câu trả lời cho sự việc
này.
Đó chính là hình ảnh mô phỏng kinh mạch tu luyện hoàn toàn không giống bên
trong của hắn, mặc dù Quan Diệu đã dùng linh lực đi qua đi lại con đường đó cả
trăm lần hắn cũng không thể mô phỏng đúng được đường vận chuyển linh khí Tụ
Linh Nhất Khí Quyết, mà không giống thì không thể khắc vào Nhân Tâm La Hán
được, dù sao đó cũng chính là bản ngã của hắn, nói cách khác chính là hình ảnh
linh hồn của hắn, làm gì có chuyện linh hồn không giống cơ thể được.
Đang trong lúc điên đầu không biết làm cách nào thì tấm lệnh bài kí hiệu của
phế đan phòng vang lên vài tiếng báo hiệu cho giờ làm đã đến, Quang Diệu thở
dài một hơi thu công lại, lúc này hắn đã tĩnh tâm lại được một chút, hắn đã
nhận ra mình đã quá nóng vội, tốt nhất lên kiềm chế lại một thời gian, ít nhất
là đến khi có kiến thức về chuyện này.
Quang Diệu cất chiếc ghế vào trong nhà rồi mới đi lên phế đan phòng nhận nhiệm
vụ, hắn đã tính để vài ngày nữa thì mới thử thôi diễn phương pháp này, ai ngờ
những dòng suy nghĩ và ý tưởng mới đến quá nhanh làm cho hắn không nhịn được
thử một chút, cuối cùng để bị hút vào những hình ảnh ảnh ảo tưởng đến mức quên
cả thời gian.
Thiêu đốt quá nhiều tinh thần lực làm Quang Diệu đầu óc có chút choáng váng,
cơ thể thì mệt mỏi, hắn biết sự mệt mỏi này đến từ bộ não chứ không phải đến
từ cơ bắp nhưng vẫn phải cận lực gượng ép cơ thể bước đi, chỉ cần lơ là một
phút thôi thân thể này sẽ ngủ gục, chút đau đầu này đã là gì với Quang Diệu,
nhớ lại kiếp trước nhiều lần để trốn chạy kẻ thù hắn đã nhiều ngày không ăn
không ngủ, không chỉ tinh thần bị mà cả cơ thể cũng bị đẩy tới giới hạn tưởng
như chết đến nơi rồi, chút mệt mỏi bây giờ thì có đáng làm là gì.
Phế đan phòng hiểu đơn giản thì là một kho chứa những viên phế đan, Quang Diệu
từ miệng Hoành Ca sư huynh cũng biết phế đan là gì.
Tu chân thế giới, có một loại trợ lực tu luyện tên là đan dược, gần như là vật
không thể thiếu, đan dược được luyện từ rất nhiều thứ mà chủ yếu vẫn là các
linh thảo, bộ phân nào đó của yêu thú như máu, xương, thịt, thậm chí là cả bột
khoáng chất... còn tùy vào nguyên liệu, tay nghề, phong thủy, tu vi... mà tu
sĩ có thể thể luyện chế ra rất nhiều loại đan dược khác nhau với đủ loại diệu
dụng không thể kể xiết.
Nhưng bất kì loại đan dược nào đều được phân chia làm bốn đẳng cấp từ cao đến
thấp, Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm... mỗi phẩm chất lại có bất
đồng riêng, phẩm chất càng cao thì hiệu quả của đan dược càng mạnh, số lượng
tạp chất có hại trong đan càng thấp, còn phế đan chính là một viên độc dược,
số lượng tạp chất đã vượt ngưỡng quy định có thể gây hại nặng tới người sử
dụng.
Nói chung thì phế đan không lên sư dụng nhưng cũng không phải hàng phế phẩm có
thể tù tiện vứt đi, phế đan còn có rất nhiều công dụng khác, chả hạn như dùng
để nuôi yêu thú cấp thấp chẳng hạn, vỗn dĩ yêu thú đã có khả năng tiêp hóa gấp
nhiều lần loài người, tí tạp chất trong phế đan đã là gì, ngoài ra trong phế
đan còn có một lượng linh dược không nhỏ có thể giã nhỏ chôn xuống đất làm
phân bón cho linh thảo... nói chung là phế đan có nhiều công hiệu lắm không
vứt đi được đâu.
Quang Diệu đi đến Phế Đan Phòng, thức chất hai chỗ cũng gần nhau lên chỉ mất
chưa tới một tách trà Quang Diệu đã đến nơi, Phế Đan Phòng được xây dựng rất
giống nhà kho, bền ngoài còn có một chiếc xe thùng kéo tay chuyên đung để chở
phế đan, vừa bước vào cái mũi thuốc gay mũi đã làm cho Quang Diệu phải nhăn
mặt, thặt sự cái mùi thuốc ở đây rất khó chịu.
- Đệ tử mới đến hả?
Một cô gái có làn da hơi đen, mặt cũng không phải là đẹp lắm nhưng rất có khí
chất khỏe mạnh mà một nữ nhi không lên có, cô ta nằm uể oải trên quầy, ngẩn
đầu lên nhìn Quang Diệu.
- Vâng Sư tỷ.
Quang Diệu đang có mết trong người lên cũng chả muốn nói nhiều, chỉ đáp một
tiếng rồi đưa cho cô ta lệnh bài của phế đan phòng.
- Tên là gì?
Có vẻ như cô ta cũng biết Quang Diệu đang mệt lên cũng không nói gì nhiều, chỉ
nhìn lướt qua tấm lệnh bài rồi hỏi tên hắn.
- Sư đệ Lê Quang Diệu.
Cô ta ghi chép cái gì đó vào quyển sổ rồi gập lại.
- Được rồi đến luyện đan phòng vận chuyển phế đan về đi.
Quang Diệu cáo từ đi ra ngoài kéo chiếc xe đi lên Luyện Đan Phòng, đường đi
lên luyện đan phòng không xa nhưng lại khá dốc lại phải kéo thêm chiêc xe đằng
sau thì cũng thật là vất vả, Quang Diệu mất một lúc lâu mới chạy lên đến nơi,
so với phế đan phòng với luyện đan phòng đúng là một trời một vực, chỉ đi qua
thôi mà cũng ngửi được mùi thơm của linh thảo, ai như cái mùi gay kinh tởm ở
phế đan phong.
Quang Diệu nhanh chóng đưa kí hiệu cho đệ tử ở phụ việc ở luyện đan phòng rồi
vận chuyển phế đan về, hình là là do tháng này đã có đủ chi tiểu lên công việc
ở luyện đan phòng giảm hẳn, số lượng phế đan cũng chả nhiều đến đâu lên Quang
Diệu chỉ mất hai chuyến đã xong nhiệm vụ, hắn ta đổ nốt số phế đan vào xong
kho, nhanh chóng chào tạm biệt sư tỷ chông coi phế đan phòng rồi về nhà đánh
một giấc thật say mà không tu luyện.
Mầy ngày sau Quang Diệu vẫn theo học kiến thức ở Vấn Học Đường cả sáng cả
chiều, nhưng mà buổi sáng ngày càng ít người đến tham gia vì đám đệ tử phát
hiện ra chuyện này không phải ép buộc ai thích đến thì đến, nhưng mà Quang
Diệu vẫn cố nốt dù sao cũng chỉ học có bảy ngày rồi nghỉ, còn cô tiểu thư của
hắn thì bỏ sau ngày thứ hai.
Buổi chiều thì cũng chỉ học có bảy ngày kiến thức cơ bản, nhưng sau bảy ngày
không phải nghỉ hẳn mà cứ mỗi tháng mới mở một lần, các chấp sư sẽ không giảng
dạy gì nữa mà là giả đáp những khúc mắc của đệ tử trong tu luyện.
Còn chuyện thôi diễn Quang Tưởng Luyện Khí thì thành công ngoài mong đợi, mây
hôm nay tình Quang Diệu biết được một thuật tên là nội thị thuật có thể dùng
nguyên thần kí gửi vào linh lực để dò xét bên trong cơ thể, sau khi mất một
khoảng thời gian để luyện và tìm hiểu kinh mạch cuối cùng hắn cũng thôi diễn
thành công bí pháp Quan Tưởng Luyện Khí của riềng mình, mặc dù trò này cũng
chả quý hiếm gì.