Người đăng: Hungphat1999
Lê Hữu Minh, hắn sống một cuộc đời của một cường giả để đến khi chết đi không
ai thèm quan tâm tới hắn là ai, không ai thèm để ý xem hắn đã từng làm được gì
trong quá khứ.
Hắn cũng chỉ như một hòn đá nhỏ vứt xuống mặt hồ rộng lớn cố gắng dậy lên chút
song trên mặt hồ phẳng nặng, nhưng rồi mặt hồ vẫn lại nặng im như chưa từng có
chuyện gì sảy ra, còn hòn đá thì biến mất khỏi cuộc đời này.
Hắn ta nhìn ra bên ngoài, qua cái cửa động đầy cỏ dại, nhìn về phương trời xa
xa kia, nhìn những cành cây đung đưa trước gió, nhìn những con thỏ nhảy qua
nhảy lại kiếm ăn, nhe tiếng chim hót đâu đó ngoài kia, hắn ta chỉ cách cửa
hang chưa đầy mười mét nhưng lúc này mười mét đó thật là dài, thật là xa vời.
Hắn ta cảm nhận được, cảm nhận sinh mệnh của mình đang dần trôi đi, hắn ta có
sợ không? Hắn ta sợ, khi mà thân thể bị đống đá nặng mấy tấn đè lên người hắn
ta rất sợ.
Đau không, Hữu Minh bảo : " Không " hắn không đau, hắn mất nhiều máu quá đên
mất cảm giác luôn rồi, nhưng hắn cảm nhận được mình đang chết, điều đó làm hắn
sợ, cái cảm giác vô lực trước lưỡi hái của tử thần làm hắn sợ, hắn ta cười
nhưng hắn muốn khóc, những giọt nước mắt không thể chảy xuống được.
Hắn ta nhìn đôi bàn tay chai sạn vì luyện võ của mình, luyện võ để làm gì khi
đã có súng ông, ba mươi năm chăm chỉ luyện võ để làm gì khi nó vô dụng trước
súng đạn và bom mìn, hăn ta tự hỏi liệu mình tập võ có phải là sai lầm? Hắn ta
vẫn cười kể cả khi bóng tối đang dần xâm chiếm lấy cặp mắt của hắn.
Đột nhiên ba mươi năm luyện võ quay lại trong đầu hắn như một cuốn phim, từng
động tác từng chiêu thức, hăn ta muốn cười thành tiếng nhưng không cười nổi,
nếu ngày hôm nay hắn còn sống có lẽ Kim Cương Quyền của hắn sẽ đặt tới cánh
giới lục địa chân tiền, ngàn cân sức mạnh.
Nhưng chỉ sợ là không được, mắt hắn ngày càng tối, thứ duy nhất hắn nhìn thấy
được lúc này là bức tranh chạm khắc hình rồng trên tường, thân rồng uấn theo
đồ thị hình sin là biểu trưng cho mười hai thắng trong năm, thân rồng to mập
chắc khỏe thể hiện cho sự trù phú và thồn vinh của nên văn hóa nông nghiệp lúa
nước, trên lưng có những vảy nhỏ liền mạch được sắp xếp một cách đều đặn, từ
thân rồng mọc ra những cái móng vuốt sắc nhọn đạp trên những đám mây to lớn.
Đầu rồng có bờm dài, có râu trên cằm và đặc biệt không bức tranh điêu khắc
hình rồng này lại không có sừng như một rồng ở các nước khác, long nhãn lồi to
để có thể quan sát được vạn vật trên trời đất.
Hàm rồng mở rộng còn răng nanh thì ngắt lên, và đặc biệt cái mào ở mũi sụn
sóng đều đặn được gọi là mào lửa khác hoàn toàn với mũi thú của các con rồng
nước khác, tất cả tạo lên môt sự đôn hậu nhưng lại đầy tính uy nghiêm của một
loài vật thành thành biểu trưng cho quyền lực của một vương triều không phải
người thường có thể xâm phạm, kể cả là hoàng đế đi chăng nữa.
Và điều đặc biệt nhất là ở cái miệng rồng luôn luôn ngậm long châu trong miệng
chứ không như rồng ở nước khác long châu được cầm ở chân trước.
Viên long châu là vật tượng trưng cho tính nhân văn, tri thức và lòng cao
thượng, đầu rồng luôn hướng lên đớp lấy viên ngọc thể hiện tinh thần tôn trọng
các giá trị nhân văn cao quý, thúc đẩy các dân tộc đất Việt phải luôn theo
đuổi sự uyên bác và tinh thần cao thượng.
Đúng chuẩn hình tượng một con rồng Việt Nam biểu tượng quyền lực của bất kì
triều đại nào trong lịch sử, trải qua bao nhiêu đời hầu như hình tượng ' RỒNG
' vẫn luôn được giữ gìn và lưu chuyện, mặc dù qua các triều đại có bị thay đổi
một ít gần như không đáng kể.
Không biết có phải mắt Minh đang bị mờ hay không mà hắn nhìn thấy hình ảnh con
rồng đang cử động, nó uấn lượn trên vách hang, quận mình, xoay tròn, cưỡi mây
đạp gió, gầm thét rồi đột nhiên quay lại nhìn Minh bằng con mắt của sự nhân từ
và uy mãnh, viên châu trong miệng nó vụt sáng lên rồi tắt lịm.
Không phải viên long châu tắt ánh sáng mà là do mắt Minh đã nhắm lại, trước
khi chết hắn thầm nghĩ " Chết rồi mà vẫn được rồng hiện ra từ biệt, đúng thật
là phúc ba đời của ta, ha ha ha ha."
Ánh sáng từ viên long châu lóe lên, chiếu sáng cả hang động, viên long châu
thoát ra khỏi miệng rồng nhanh chóng nở to bao bọc lấy cơ thể của Lê Hữu Minh
rồi đột nhiên bay ra khỏi hang phóng thẳng lên trời mang theo một linh hồn
đang trên bờ vự của sự tàn lụi, còn con rồng thì bay trở về vị trí cũ của nó,
nhưng viên long châu đã mất.
À không, viên long châu vẫn còn chẳng qua nó chỉ bé hơn thôi, bé tí tì ti, bé
bằng hạt gạo.
--------
Trong một toa xe ngựa có một người thanh niên tuổi tầm mười ba, mười bốn tuổi,
mặc bộ quần áo có chút tả tơi, dáng người hơi cao, khuôn mặt chữ điền hơi dài,
mày rậm mắt to, cái mũi cao thẳng, tóc đen cắt cua, khuôn mặt vẫn còn chút non
nớt nhưng nhìn dáng người lại rất khỏe mạnh chỉ có điều là trên đầu hắn lại
đang rỉ máu, trên cơ thể của chàng thanh niên không một chỗ nào là lành nặn,
khuôn mặt thì trắng bạch, hơi thở lúc có lúc không, bất cứ ai nhìn vào cũng
bảo, thằng nhóc này sắp chết.
Lúc này có một người đàn ông bước vào trong xe ngựa, đầu của hắn trọc lọc,
tuổi thì tầm trung niên, khuôn mặt thì lúc nào cũng lăng lệ kể cả vào lúc này,
khi mà mặt hắn vẫn còn đang nở mụ cười vui vẻ, mắt hắn hơi híp, mắt một mí
lông mi hơi mỏng nhưng ánh mắt của hắn thì phải gọi là nhọn như kim châm.
- Thằng nhóc này cũng khá, dám trêu vào người của Vũ gia, lại còn giết chết
hai tên hộ vệ bên người con ranh Vũ Huyền kia nữa, hắc hắc nhìn mày chém rách
mặt con ranh kia nhìn rất sướng mắt, hắc hắc, rất là có chí khí, chỉ tiếc là
vết thương đó sẽ sớm ngày liền lại, khó mà để lại sẹo được, còn mi thì bị đánh
cho gần chết.
Hắn ta cúi xuống bắt mạch cho chàng thanh niên, mặt hắn hơi nhăn lại có vẻ
chàng thanh niên kia không được ổn cho lắm.
- Sức sống mãnh liệt đó nhóc con, bị tổn thương đầu não, lục phủ ngũ tạng
cũng bị rập nát khá nặng, xương cốt không gãy thì cũng rặn nứt, đống xương
sườn thì gãy mất bảy cái, bốn cái cắm thẳng vào phổi mà mày vẫn còn sống được,
không biết người mày được làm bằng cái gì nữa nhóc con, hắc hắc, vì mày đã mua
vui cho tao một trận, mạng này tao cứu.
Hắn ta cười hắc hắc, nhìn còn ác hơn cả một con hổ dữ trên núi, bàn tay chai
sạn thô kệch của hắn nổi lên một tầng khí màu đỏ nhạt, lướt nhẹ qua những chỗ
xương rạn, xương gãy, khéo léo nắn lại khúc nào vào khúc đấy, nhìn người hắn
thô như vậy mà làm được công việc này kể ra cũng tài.
Dòng khí màu đỏ chảy vào trong người chàng thanh niên nhanh chóng trị những
vùng bị tổn thương trên cơ thể, nối liền xương cốt, chỉ còn lại bốn chiếc
xương sườn vẫn còn đang cắm vào phổi.
Người đàn ông đầu trọc, thờ một hơi, lấy trong ngực ra một bình đan dược, móc
một viên đút vào mồm cho chàng thanh niên ăn, hắn ta nhanh chóng rút bốn chiếc
xương sườn ra khỏi phổi chỉnh lại vào vị trí cũ, sắc mặt chàng thanh niên bắt
đầu hồng hào chở lại, hơi thở mạnh mẽ đều đặn dần lên, mấy vết thương trên cơ
thể có thể thấy mắt thường đang đóng vẩy.
Tên đầu trọc thấy vậy thì gật đầu vừa ý.
- Vậy là sống rồi nha nhóc con, sinh mộc đan thừa sức chưa lành mấy cái vết
thương nhỏ bé này, cùng lắm thì cũng chit hết bẩy phần dược lực, chỗ còn thừa
sẽ ngấm vào cơ thể ngươi, chỉ có lợi chứ không có hại... nhưng mà vết thương
trên đầu có vẻ nặng, không biết có ảnh hưởng gì đến não ngươi không... mà thôi
kệ đi, tùy theo tạo hóa của nhóc thôi, thành một thằng ngốc thì Huyền Minh
Tông bọn tao vẫn nuôi nhóc, đất của bọn tao rộng lắm, thừa chỗ để chứa nhóc,
yên tâm đi nhóc con, ha ha ha.
Tên đầu hỏi cười ha ha như đang chọc tức người khác rồi bỏ ra ngoài, ngay lúc
này có một đốm sáng bé tí tẹo, bé chưa bằng một hạt gạo từ trên trời giáng
xuống, bay thẳng vào trong xe, bắn vào chán của chàng thanh biên biến mất
không một dấu vết.
Đột nhiên trên người người của hắn toát mồ hôi như mưa, mặt mày nhăn nhó như
đang mơ phải ác mộng kinh khủng.
Lúc đó Hữu Minh tưởng rằng mình đã chết, trong mắt của hắn không có một cái gì
ngoài một màu đen tăm tôi, chờ mãi, chờ mãi nhưng vẫn vậy, hắn không thể cảm
nhận được cơ thể của mình, không cản nhận được bất cứ thứ gì ngoài một màu đen
tăm tối.
Hữu Minh tưởng rằng mình đã bị đày xuống địa ngục vì tội ác mà mình đã gây ra
khi còn sống, Hắn ta chờ đợi, chờ đợi đến lượt diêm vương phán sử thì đột
nhiên, ánh sáng quay trở lại.
Không hiểu sao trước mặt hắn xuất hiện một đám ánh sáng mày trắng yếu ớt,
không hiểu chuyện gì đang sảy ra nhưng Hữu Minh biết chỉ cần 'ăn' đám ánh sáng
đó hắn sẽ sống, bản năng của hắn đang gào thét.
Trong thức hải của chàng thanh niên, linh hồn của hắn đang bị một linh hồn
khác to hơn màu vàng kim căn nuốt mà không thể làm ra một chút việc gì gọi là
phản kháng, Lê Hữu Minh dễ dàng đoạt xá thành công.
Hắn ta thừa hưởng toàn bộ kí ức của chàng thanh niên, toàn bộ từ lúc nhỏ cho
đến khi người thanh niên này trưởng thành, tất cả chỉ là một cuốn phim dài về
cuộc đời của ai đó mà Hữu Minh đang xem, cảm súc chân thật đến từng ly, diễn
viên chính buồn thì hắn ta cũng buồn, diễn viên chính vui thì hắn cũng vui, bộ
phim kết thúc bằng bóng tối.
Hữu Minh cảm nhận được thân thể của mình, hắn ta cảm giác được tim mình đang
đập, phổi mình đang thở, không hiểu chuyện gì đang sảy ra, hắn ta mở mắt, ánh
sáng mặt trời từ cửa xe dọi vào làm cho mắt hắn phải nheo lại, không khí trong
lành mang theo hơi nước tinh khiết chàn vào khoang phổi làm cho hắn tỉnh táo
lên.
Thử mở mắt lại, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một tấm ván gỗ, Hữu Minh chống
tay cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể không theo ý hắn, mất kiểm xoát hắn ngã
bịch xuống sàn, cảm giác lưng chạm vào cái gì đó rất là chân thật, lúc này Lê
Hữu Minh mới chấp nhận là mình đã được sống lại.