Phiền Muộn (sửa)


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Lúc này vẫn là sáng sớm, Nam thúc đứng ngoài sân duỗi lưng một cái, nhìn
thoáng qua đường chân trời hiển hiện một sắc hồng nhạt, hai mắt nhắm chặt lại
tận hưởng một lát yên bình.

Ánh mắt của lão như vô tình cố ý nhìn về phía đình viện của Bình Lâm, mặc dù
trên gương mặt không hề biểu lộ gì nhưng nếu nhìn kỹ thì không khó nhận ra,
trong mắt Nam thúc thỉnh thoảng lại có tia sáng lóe lên.

Lão bộc Nam thúc này ở Trần gia đã mấy chục năm rồi, địa vị trong Trần gia
cũng không thấp, có thể xem như một người hầu cao cấp. Tên thật của lão không
ai biết, mọi người đều gọi lão là Nam thúc, ngay cả đại quản gia cũng phải nể
mặt lão vài phần, bình thường Nam thúc chịu trách nhiệm trông coi cửa sau và
chăm sóc hoa cỏ trong hậu viện.

Một lúc sau lão lập tức mở mắt ra, hai cánh tay cầm cán chổi khẽ đung đưa,
vùi đầu thanh lý đống tro bụi với lá rơi trên mặt đất.

Lưng của lão thẳng tắp, động tác rất trầm ổn, hai tay cầm chổi cũng không dùng
bao nhiêu lực, thậm chí cả thân thể đều không đung đưa quá nhiều, chỉ bằng lực
bàn tay vào làm cổ tay chuyển động, cây chổi liền theo bộ pháp của lão mà di
động, lướt đến quẹo đi, từng tí một tro bui cùng lá rơi trên mặt đất đều bị
kéo theo một cách thần kỳ.

Không bao lâu, Nam thúc đột nhiên ngừng lại, cứ như vậy ngồi ở giữa sân, chậm
rãi hít một hơi, khôi phục thể lực.

. ..

"Ầm..zzz"

"Hôm nay lại làm sao?" Ngô Dịch ngước lên trời, kỳ quái nói, bỗng nhiên, một
cơn gió mạnh thổi tới đưa đám lá rụng lại nhiều thêm, nhìn về phía chân trời
ảm đạm vô sắc, bây giờ lại có mây đen ùn ùn kéo tới.

Hôm nay tiết trời có vẻ rất muốn mưa, mây đen che đậy bầu trời, không hề để lộ
ra một tia nắng ấm áp nào.

"Muốn mưa sao?"

. ..

"Xem ra là muốn mưa."

Một tên đầu bếp đứng ở ngoài cửa tiệm, ngửa đầu nhìn bầu trời, rù rì nói.

Một con chó đen chợt ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đầu bếp, sau đó lại nằm xuống,
không tiếp tục nhúc nhích, mặc cho trời mưa, nó cũng lười đi vào trong tiệm
tránh mưa.

. ..

Một cô nha hoàn ngồi yên, ngơ ngác nhìn màn mưa to ngoài cửa sổ, ánh mắt có
chút mờ mịt. Đúng lúc ấy, Bình Lâm liền đứng sau lưng nàng, nhẹ giọng hỏi:

"Cô nhóc, đang nghĩ cái gì vậy?"

Tiểu nha hoàn kêu lên một tiếng, quay đầu lại chân tay luống cuống, đứng lên
cúi đầu nói:

"Trần Lâm?"

"Suy nghĩ gì vậy?"

Bình Lâm đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, theo thói quen bắt chéo chân nhìn
cô bé trước mặt.

Cô bé khá nhỏ tuổi, cũng tầm 12 hoặc 13. Khuôn mặt phúng phính, hơi béo mập,
có làn da phấn hồng thật đáng yêu. Vóc dáng nhỏ nhắn, cao vừa phải, thân hình
đầy đặn, nước da trắng hồng và mái tóc dài, đen nhánh rất giống với người con
gái Việt Nam. Chính vì vậy, nhìn thấy cô đang nặng trĩu tâm sự nên Bình Lâm
liền đi đến, quan tâm hỏi thăm một chút.

"Ta … ta đang nghĩ vài ngày nữa là Đại Đới Kinh Thu rồi."

Ánh mắt buồn bã, cô bé nói:

"Nhớ lại ngày lễ Kinh Thu ba năm trước đây ta mới 6 tuổi, còn ở cùng mẫu thân
và phụ thân. Khi đó ta thật hạnh phúc…Thật rất hạnh phúc… Ba mẹ…"

Khóc nhẹ hai tiếng, từng giọt nước mắt rơi khẽ xuống đất. Những lời tiếp theo
không thốt ra được nữa.

Ba mẹ nàng . . . họ . . . mất rồi ?

Nàng là . . . trẻ mồ côi ?

Không hiểu tại sao, trong đầu Bình Lâm lại hiện ra ý nghĩ này, khiến cho trong
lòng hắn chợt xuất hiện một tia thương tiếc, khẽ thở dài một tiếng duỗi tay
vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng nhưng không thốt lên tiếng nào.

Kinh Thu ?

Đột nhiên, Bình Lâm liền nhẩm tính ngày rồi bỗng giật mình. Xem ra cũng gần
đến Tết Trung Thu rồi nhỉ? Trong lòng Bình Lâm đột nhiên xuất hiện một tia
chua xót. Xem ra ngày hội truyền thống của đất nước, lần này mình phải cô độc
một mình tại thế giới xa lạ này thôi.

Cảm thụ hơi ấm từ bàn tay Bình Lâm vỗ nhẹ mái tóc của mình. Tuy cô bé không
lên tiếng nhưng trong lòng nàng cảm thấy lời nói của thiếu gia khiến cho tâm
hồn của nàng thấy ấm áp giống như một bé gái đột nhiên gặp lại anh trai của
mình, trái tim khẽ đập dồn.

Không nén được khẽ di chuyển thân thể nhỏ bé sát lại gần Bình Lâm, cảm nhận
được sự ấm áp từ cơ thể hắn phát ra. Giờ đây nàng cảm thấy mưa to gió lớn
ngoài trời dường như không quan hệ gì đến mình cả.

Thật lâu sau, Bình Lâm vỗ nhẹ mái tóc cô bé, nói:

"Nghỉ ngơi một lúc đi. Ta ra ngoài một chút."

"Thiếu gia. Mưa lớn như vậy người còn muốn đi đâu?"

Tiểu nha hoàn có chút khó hiểu, quan tâm hỏi:

"Lỡ bệnh rồi sao? Để ta chuẩn bị cho ngài một bộ đồ che mưa."

"Không sao đâu!"

Bình Lâm cười nhạt, trên mặt vẫn hờ hững như trước kia. Lấy nón tre đội lên
đầu rồi đẩy cửa đi ra ngoài, thân hình cao ráo dần mờ khuất dưới màn mưa. Tiểu
nha hoàn đứng nhìn mà trong lòng nàng cảm thấy y rất thống khổ, buồn bã vô
cùng…

-----------------------------

Nay 1/1/2018, việc bận quá nên để diễn biến truyện quá nhanh, sai rồi. Bây giờ
sửa lại.

p/s : Hình như khi sửa lại chương thì trên app nó vẫn hiện lại chương cũ,
trước khi sửa thì phải, ae có thấy thế không?


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #8