Uống Rượu Trong Mưa


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Từng giọt mưa rơi tí tách trên nón tre vang lên bên tai, Bình Lâm rời khỏi
Trần gia theo lối cửa sau, khẽ chào Nam thúc một cái, rồi chậm rãi bước đi
trên đường.

"Mấy ngày nay lại mưa, thật đáng ghét, sao ông trời có nhiều nước đến thế?
Trút xuống mãi không hết. . ."

Từng giọt mưa rơi tí tách vang bên tai, cảm nhận thấy giọt nước thấm dần vào
mớ tóc. Lại nghe đâu đó từ những người trú mưa hai bên đường lại truyền ra
tiếng cười khẽ hay vài câu chửi bâng quơ.

Tất cả mọi âm thanh như chìm vào màn mưa to như hòa chung làm một, một mình
hắn bước đi giữa trời mưa, ánh mắt nhìn tấm màn nước màu trắng mờ mịt muốn phủ
kín cả trời đất.

Ta rốt cuộc là cái gì chứ?

Sống thêm một lần. . . Sao?

"Rõ ràng chết rồi cũng không đáng kể. . ."

Đúng đấy.

Chết rồi cũng không đáng kể.

Mưa càng lúc càng lớn, bọt nước trên mặt đất xuất hiện ngày càng nhiều, mưa
bụi mông lung dăng khắp chốn. Đất trời lúc này trở nên thật mờ ảo, ngay cả
người đang đi giữa mưa to cũng không có chút tiếng động nào.

Bình Lâm đột nhiên cảm giác tất cả như đang trong cơn mơ tỉnh, mọi người mọi
vật như không hề tồn tại. Chỉ có mỗi mình đi giữa trời mưa gió trong cõi lung
linh huyền ảo này…

Không.

"Bất quá, có thể không chết, như vậy cũng là một chuyện tốt."

Thật tốt!

Ai biết nỗi nhớ là cảm giác thế nào không? Giống như cơ thể bị hàng vạn con
kiến đốt, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải làm thế nào mới có
thể hết ngứa.

Cái cảm giác này làm cho con tim Bình Lâm lại nhói lên đau đớn, gần như không
thể thở nổi…đau đớn vô cùng, hắn cố nhắm mắt lại, không cho phép mình nghĩ sâu
xa thêm nữa.

Đột nhiên phía trước bỗng tối sầm lại, lúc này hắn mới phát hiện bản thân mình
không biết đã từ khi nào đã rời khỏi đường cái tiến vào trong ngõ hẹp. Giữa
màn mưa trắng xoá hiện lên tấm biển hình con cá của một quán rượu đang treo
lung lay dưới cành trúc, bên trong truyền ra hương rượu nồng nàn.

Bình Lâm do dự một chút, sờ lấy trong ngực còn vài cắc tiền, liền tiến vào
trong tửu điếm.

Trong tửu điếm rất vắng lạnh, chỉ có bốn năm cái bàn mà không có một ai cả.
Mưa lớn như vậy thì các tửu điếm đều tiêu điều, huống chi là tửu điếm nằm
trong ngõ hẻo lánh như thế này? Ánh sáng mờ mờ trong tửu điếm hiện lên bóng
một người đầu đội nón tre đang ngồi yên lặng uống rượu một mình. Trông có vẻ
như tự tìm niềm vui nhưng có vẻ càng thêm cô độc tịch mịch.

Bình Lâm tùy ý chọn hai món ăn nhẹ, một vò rượu rồi ngồi vào một bàn trong
góc, tự rót rượu uống một mình.

. ..

Rượu ở tiểu điếm này đương nhiên không ngon, thậm chí nhạt như nước. Mặc dù
rất ít khi uống rượu nhưng Bình Lâm vẫn có thể cảm nhận được. Nhưng lúc này
trong lòng hắn không có cảm thấy rượu không ngon. Bởi cảm giác duy nhất của
hắn chính là chua xót, chua xót pha lẫn chút thẫn thờ…

Lại thêm một ly nữa nhưng Bình Lâm không cảm giác say rượu chút nào. Từng ly
từng ly cạn sạch…

Bất chợt, như cảm nhận được nội tâm Bình Lâm không bình tĩnh, bạch khí của
khối vuông trong đầu hắn bắt đầu đại trướng, vận chuyển với tốc độ cao. Làn
sương mù màu trắng bốc lên chạy rất nhanh trong kinh mạch dường như đang vuốt
ve an ủi sự buồn bã, phiền muộn của hắn.

Bình Lâm không biết rằng bản thân đang trong một trạng thái quái dị, bất đồng
với mọi người xung quanh.

Chính vì không ai nhìn thấy phần mềm Auto hack Pro 20.17, nên làn sương mù mờ
ảo cứ thế mà tuôn ra, bao lấy Bình Lâm, phảng phất thiên địa mờ mịt này đã
ngăn cách hắn.

Một người cùng với màn mưa gió ngoài thiên địa như hai thế giới khác nhau. Cái
loại tư thái độc lập, cô độc, đứng nhìn phong vân tiêu sái, cô độc tịch mịch
hòa tan với hắn thành một thể hoàn mỹ.

Người khách uống rượu duy nhất của quán bên ngọn đèn le lói kia chỉ liếc Bình
Lâm một cái thôi nhưng không thể dứt mắt rời khỏi được. Nhìn bộ dáng bất cần
của hắn, động tác nâng chén uống rượu tiêu sái mà cô đơn, khí độ xuất trần,
không phải là người tầm thường nên cảm thấy rất hiếu kỳ.

Hắn không biết được mình đã uống bao nhiêu chén, Bình Lâm máy móc nâng chén
rượu lên định dốc cạn bỗng nhiên bên tai nghe thấy một giọng nói :

"Vị huynh đài này tửu lượng rất khá. Hôm nay mưa gió bão bùng ở đây chỉ có ta
và ngươi, cũng khó có duyên gặp nhau, chi bằng cùng uống một phen. Ngươi thấy
thế nào?"

Bình Lâm ngẩng đầu nhìn thấy vị khách đó đã bỏ nón tre xuống, thì ra là một
người trẻ tuổi, khuôn mặt ngũ quan đoan chính toát lên vẻ uy nghiêm, không
giận tự uy. Ánh mắt ôn nhuận như nước đang nhìn mình mỉm cười.

Hắn liền cười ha hả, vươn tay tháo nón tre rồi tiện thể quàng sau lưng, cười
nói:

"Cùng ta uống rượu đi, uống một chén say một khắc, cùng kể nhau nghe chuyện
hồng trần…"

Người nọ không ngờ Bình Lâm cũng trẻ tuổi giống mình mà lại toát lên vẻ ma mị
đến vậy, bất giác có chút ngẩn người, đáp:

"Nếu đã vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."

Nói rồi, liền gọi tiểu nhị làm vài món nhắm, mang thêm hai vò rượu. Rồi bưng
chén đến ngồi đối diện với Bình Lâm, cười hỏi:

"Ở Trấn Thanh Vân này, thanh niên tao nhã như huynh đài thật là hiếm có. Xin
hỏi cao tính đại danh của huynh đệ?"

Người kia bưng chén rượu, hỏi. Sự lạnh lẽo cô độc đến hoàn mỹ của Bình Lâm
khiến cho người này cảm thấy hứng thú. (Có sương mù, lại chẳng lẽ không hoàn
mỹ cho được =)) ).

Đột nhiên, Bình Lâm chợt tỉnh rượu, hắn cảm giác cuộc đối thoại này có chút
quen thuộc, như là mình đã xem ở đâu rồi?


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #9