Quyền Pháp Đại Thành (sửa)


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

"Đại thiếu gia ? Là Trần Thế Quân sao ?"

Bình Lâm hỏi.

Ngô Dịch bất chợt dừng lại, liếc mắt nhìn Bình Lâm một cái, nói :

"Đúng vậy, là đại thiếu gia Trần Thế Quân. Hôm nay tân khách đến đông đủ, là
vì chúc mừng đại công tử thi đỗ Học Viện Chiến Tranh . . . "

Gật gật đầu, trong lòng cảm động, Bình Lâm thở dài :

"Ngô Dịch, có ngươi thật tốt. Cũng chỉ có ngươi và Nam thúc mới thực sự gọi ta
một tiếng thiếu gia a !"

Ngô Dịch nghe vậy, âm thầm thở dài : ' xem ra làm thiếu gia như thế này, thật
đúng là mệnh khổ !'

"Tốt, Hôm nay tân khách đông đảo. Ta cũng phải đi tiếp đãi, có chuyện gì,
người tùy thời tìm ta. Còn bây giờ, ta mạn phép đi trước."

Cầm lấy bát đĩa, Ngô Dịch dặn dò Bình Lâm vài câu, sau đó đi ra khỏi đình
viện.

. ..

Nhìn Ngô Dịch rời đi, Bình Lâm càng thêm tỉnh táo lại.

Thế giới mới, so với Địa Cầu càng kỳ diệu hơn, nhưng sự đấu tranh giữa người
và người cũng càng nguyên thủy, tàn khốc hơn.

Hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần hơi không cẩn thận, tại gia tộc này, mình tùy
thời đều có thể bị ăn sạch. Ngô Dịch khuyên bảo cũng không sai.

Muốn khéo đưa đẩy một chút, cơ linh một chút.

oOo

Gió lạnh phất qua, mang theo lá rụng đầy đất.

Mấy ngày nay, ở không nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, khí huyết cũng tương đối
hồi phục, Bình Lâm đi tới trước cửa sổ, hít một hơi dài, khí lưu tùy ý chuyển
động trong cơ thể, kiểm tra thân thể của chính mình.

Lúc này, hắn cũng đã phát hiện chính mình cùng mấy ngày trước có bất đồng rất
rõ ràng, chỉ là không có thời gian xem xét mà thôi. Một khi chú tâm kiểm tra,
kết quả nhất thời khiến hắn chấn động.

Ánh mắt rõ ràng có thể thấy vị trí xa hơn, trong vòng 10 mét, cho dù là trên
đất có một con kiến nhỏ, đều có thể thấy được có mấy chân, toàn bộ thế giới
trong mắt mình, tựa hồ cũng thay đổi, cây cối bụi cỏ xanh biếc, sinh cơ dạt
dào.

Vầng thái dương rực rỡ vừa hé lộ, hắn liền ngước mặt nhìn thẳng vào ánh mặt
trời, mãi một lúc lâu vẫn không thấy chói mắt, dường như mặt trời chỉ là một
quả cầu lửa ấm áp mà thôi.

Lỗ tai cũng tinh tường hơn nghe đến được mấy mét, thậm chí còn nghe được con
côn trùng bò tới bò lui trong bụi cỏ, thậm chí còn có thể nghe thanh âm con
giun đang cựa mình dưới đất, nhất thời cảm thấy thế giới này vô cùng kỳ diệu.

Tâm niệm vừa động, lại kiểm tra thân thể lần nữa, vừa tra vào trong, Bình Lâm
kinh hãi vạn phần, hai con mắt như trố ra, nguyên lai thân thể của mình nếu
chỉ xem hình dáng thì thật là gầy yếu cực kì, nhưng bên trong lại dẻo dai mười
phần, nếu là kiếp trước của mình, chỉ sợ muốn bằng cũng không được, mà tố chất
xương cốt kinh lạc cũng đã đạt tới tình trạng phi thường cao.

Hơn nữa, lấy bộ mặt trước mắt xuất hiện, tuyệt đối sẽ không có người nguyện ý
tin tưởng, chủ nhân một thân thể ốm yếu như vậy lại là một tuyệt thế cao thủ
Khai Mạch tầng thứ 8 =)), thật sự là một cái mặt nạ ngụy trang tốt nhất thiên
hạ.

Tượng tưởng như vậy, tự nhiên Bình Lâm lại có thêm động lực tiếp tục luyện
công, hắn vô cùng cao hứng nghĩ đến cái ngày mình rời khỏi Trần gia, đi lịch
luyện.

. ..

"Nếu đúng như ta nghĩ, thì cơ chế hoạt động của phần mềm hack chỉ xoay quanh
bản thân ta."

"Cơ thể liền như một cái máy phát điện, võ học liền là một dạng thông số dữ
liệu, còn Phần Mềm Hack trở thành bộ xử lý trung tâm. Nó sẽ lợi dụng những tài
liệu này để tạo nên một đoạn dữ liệu cao cấp hơn, chuẩn xác hơn."

Bình Lâm ngồi tại bên cạnh bàn, trầm mặc hồi lâu, không ngừng hồi tưởng lại Cơ
Sở Quyền Pháp.

Sau đó, hắn bắt đầu tập trung tinh thần đè xuống cái nút [tăng] bên cạnh Cơ Sở
Quyền Pháp.

"Tăng lên một tầng!"

Toàn bộ giao diện lại lóe lên ánh sáng.

Từ Cơ Sở Quyền Pháp (lv1) nhảy một cái thành Cơ Sở Quyền Pháp (lv2)

"Kỳ lạ, Cơ Sở Quyền Pháp (lv2) . . . Tựa hồ tiêu tốn khí huyết ít hơn Vân Vụ
Quyết ?"

Bình Lâm kinh ngạc vươn tay, một loại cảm giác quen thuộc, lão luyện, phảng
phất như đã luyện quyền 10 năm, theo bàn tay tràn vào não hải.

Không biết thời điểm nào thế mà toàn bộ kỹ pháp cùng tâm pháp đã bị hắn học
thuộc.

Không chỉ là mấy tầng tri thức kỹ xảo bên ngoài, hắn đều lý giải thấu, thậm
chí tâm pháp như thế nào phối hợp chiêu thức, phối hợp mấy loại thủ pháp, cảnh
giới, cách dùng, đều rõ ràng rành mạch.

Bình Lâm suy nghĩ, lại tiếp tục tập trung lực chú ý, lại đề thăng một tầng Cơ
Sở Quyền Pháp.

Tê ~

Trong chốc lát, màn hình giao diện bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả cảnh vật xung
quanh cũng bắt đầu biến ảo. Làn sương khói quen thuộc lại bốc ra, bám vào thân
thể Bình Lâm rồi chầm chậm đi vào trong da thịt, vào trong kinh mạch hắn...

Cơ Sở Quyền Pháp (lv3)

. ..

"Cơ Sở Quyền Pháp (lv10 Max). Đặc hiệu : Bạo kích lv 1"

Khụ khụ!!

Bỗng nhiên Bình Lâm cảm giác yết hầu khô khốc một hồi ngứa, liền lớn tiếng ho
khan.

Hắn rên lên một tiếng, phun ra một búng máu tươi, ngất xỉu!

oOo

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên thân thể chán chường của Bình
Lâm. Hắn hơi hé mắt quan sát, chỉ lặng lẽ nằm trên giường như vậy, nhìn ra bên
ngoài cửa sổ mặt trời đang từ từ lên cao.

Đôi mắt mở thật to nhưng không mang theo chút cảm xúc nào. Ánh mắt hoàn toàn
trống rỗng, vô hồn. Nhìn ánh mặt trời đang lờ mờ sáng. Nhìn đường chân trời đỏ
chói, khóe mắt Lâm không tự chủ mà rơi xuống từng giọt. Từng giọt nước mắt nhẹ
nhàng rơi xuống gối nở rộ thành những bông hoa.

Đây là giọt nước mắt đầu tiên của hai kiếp làm người!

Nam nhi không rơi lệ chỉ vì chưa tới lúc đau lòng!

"Đau quá . . . Con tim ta đau quá man!"


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #7