Lặng Nghe Khúc Ưu Tư (một)


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Bình Lâm lập tức điều động chân khí, nhanh chóng trèo lên cây, lợi dụng lá cây
che đi thân thể của mình. Xuyên qua khe hở lá cây, hắn nhìn thấy từ cửa lớn có
hơn chục người đang chậm rãi tiến vào hoa viên.

Chăm chú quan sát, Bình Lâm nhíu mày trong hơn chục người phía trước có bảy
thiếu niên tầm mười năm, mười sáu tuổi mà hắn có thể nhận ra. Người mặc cẩm
phục hoa đào chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Trần Lâm trước kia, nhỏ hơn
hắn một tuổi, tên là Trần Hữu Trí, bình thường luôn không để Trần Lâm vào
trong mắt.

Người bên cạnh mặc cẩm phục màu xanh, mày rậm mắt sáng, khoảng chừng hai mươi
tuổi kia chính con trai của Nhị cô, tên là Nguyễn Hữu Tường, người nhà của Nhị
cô này quanh năm đều ở Trần gia.

Những thiếu niên khác Bình Lâm cũng biết, đó là đệ tử của mấy chi thứ trong
tộc. Dù sao, Trần gia là võ đạo thế gia, những thiếu niên qua tám tuổi sẽ được
lựa chọn đem đến Trần gia dạy dỗ, những người được lựa chọn đều là những đệ tử
có tư chất không tệ, chỉ là bản thân Trần Lâm từ nhỏ đã không có cơ hội này.

Còn về những thiếu nữ trong đám người, Bình Lâm chăm chú quan sát cũng nhận ra
vài người. Người bên trái, một thiếu nữ khoảng mười chín tuổi, mái tóc đen dài
óng ả xõa ở sau lưng, váy dài màu đỏ ôm sát lấy dáng người mỹ lệ, trên cổ tay
trắng nõn mang theo vòng tay tinh xảo. Trang phục đơn giản nhưng lại vô tình
lộ ra khí chất cao quý, khiến người ta nhìn vào có cảm giác dễ chịu, thoải
mái.

Thiếu nữ này Bình Lâm có quen biết, nàng là con gái của bác Vũ-Trần Hoàn Vũ,
tên là Trần Nhã Uyên, rất được yêu thương, bình thường ở trong Tiền viện Nhã
Uyên đối xử tốt với hắn nhất, ngày xưa còn là bạn bè chơi chung.

Bên cạnh còn có một thiếu nữ khác, nàng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc
đen xõa trên bờ vai, trên đầu búi thành một búi tóc nho nhỏ. Nhan sắc mỹ lệ
lại lộ ra sự cao quý, trên tóc cài trâm ngọc màu vàng, xem ra cũng là người
phú quý, trong đôi đồng tử màu xanh nhạt lộ ra một kia kiêu ngạo.

Đây đúng là con gái nuôi của Trần Khải Tâm - lão gia chủ - cha ruột Trần Lâm,
tuy không phải người Trần gia nhưng cũng lấy họ là Trần, tên gọi Trần Như
Quỳnh. Người này bình thường cũng không coi Trần Lâm ra gì, thậm chí mới gặp
có 1 lần.

Còn những thiếu nữ còn lại, Bình Lâm cũng nhận ra vài người, họ đều là tộc
nhân trong chi thứ của Trần gia.

Những người Trần gia xuất hiện ở đây, trừ Trần Nhã Uyên khiến hắn cảm thấy
thiện cảm một chút thì những người khác hắn cũng không thèm để ý. Ánh mắt Bình
Lâm tiến vào vị trí trung tâm, nơi mà người Trần gia túm tụm xung quanh, có
một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, cao quý.

Thiếu nữ này toàn thân đều lộ ra quý khí, y phục trên người cũng vô cùng xa
hoa làm tăng thêm sự mỹ lệ, khiến cho những thiếu niên Trần gia chỉ nhìn thôi
mà nước miếng cũng muốn chảy ra.

Bây giờ Bình Lâm đưa ánh mắt nhìn chăm chú người thiếu nữ đang ăn mặc như một
nha hoàn. Thiếu nữ này tầm mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt đang dần ửng hồng
lên, giống như là hoa đào đang nở, lông mi thon dài hạ xuống, chớp động lên
một đôi mắt màu lam thuần khiết. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, cái mũi nhỏ
xinh xắn, mái tóc dài màu đen được búi lên ở sau gáy. Nàng hiện tại đang mặc
một chiếc váy dài đơn giản với một đoạn vải dài quấn quanh thân.

Bình Lâm nhìn người này, mặt có chút tiếc nuối, thiếu nữ cũng phải ít nhất là
một người đẹp khuynh nước khuynh thành, ở trên mặt người thiếu nữ bắt đầu xuất
hiện những vết đỏ ngượng ngùng, thật là xinh đẹp làm sao.

Bình Lâm vẫn không thể ngừng tiếp tục chăm chú nhìn cô gái cũng bởi vì cô gái
này thực sự không có gì giống với những nha hoàn cả. Với lại ánh mắt của thiếu
nữ này cũng chẳng hề giống, nói tóm lại, hắn cảm thấy thiếu nữ này tuyệt đối
không thực sự là một nha hoàn.

Bởi vì, trên người cô gái này có toát ra một ít cảm xúc lãnh ngạo, tinh khiết
như thiếu nữ bí ẩn ngày ấy. Tuy có nhưng vô cùng ít, rất mơ hồ, gần như không
thể nắm bắt phát giác.

"Rất là đẹp! Ồ, đây có phải là Hàn liễu, chỉ mọc ở cực bắc bình nguyên, ở nơi
này của chúng ra rất hiếm thấy ah."

Người được gọi là Độc Cô tiểu thư nhẹ nhàng cười, chăm chú nhìn cây liễu phía
trước và nói.

"Độc Cô tiểu thư thật tinh mắt."

Trần Hữu Trí còn có Nguyễn Hữu Tường, đột nhiên nói.

"Nghe rằng, Độc Cô tiểu thư tài văn chương phi phàm, bây giờ thời tiết đã vào
mùa đông lâu rồi, ta xin bêu xấu, thỉnh Độc Cô tiểu thư chỉ giáo."

Nguyễn Hữu Tường mượn cơ hội nói, tựa như muốn thể hiện trước mặt giai nhân
một chút.

"Chỉ giáo không dám nhận, vậy, mời thiếu gia ngâm thi."

Độc Cô tiểu thư cười nói.

"Vậy thì bêu xấu rồi."

Tường thiếu gia sửa sang lại cái tay áo, sau đó hít một hơi sâu, chăm chú nhìn
hậu hoa viên, lập tức nói:

"Gió lạnh về, Thanh Vân chẳng còn mưa,

Mùa đông đến trong đêm trời trở gió,

Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ,

Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về."

Ngâm xong, Nguyễn Hữu Tường đắc ý cười, tựa như là việc hắn vừa mới làm khiến
không ngừng hài lòng.

"Híc híc . . ."

Bình Lâm đang trốn ở trên cây thiếu chút nữa là đã cười lớn tiếng, thầm nghĩ
trong lòng, ' Câu chẳng ra câu, từ chẳng ra từ. Nội dung lại càng không liền
mạch. Đầu năm nay, đúng là dạng người gì cũng có, ha ha . . ."

Bây giờ, một nhóm thanh niên nữ tú đang ở trong hoa viên, Trần Nhã Uyên đi đến
với vẻ mặt như đang cố gắng nín cười.

"Không tệ không tệ, không ngờ Tường thiếu gia lại có tài như vậy."

Độc Cô tiểu thư chỉ hơi chút mỉm cười, giống như là tán thưởng Nguyễn Hữu
Tường, làm cho Tường thiếu chợt đắc ý hẳn lên, bước đi cảm giác rất có phong
thái thành công.

Sau đó mọi người tiếp tục đi lên phía trước, tới đình viện cách không xa Bình
Lâm, tất cả mọi người tiếp tục nói chuyện, thỉnh thoảng cười đùa một tiếng.

So với các thanh niên thì Bình Lâm để ý thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn, thấy có
chút tâm sự giống nhau, vẫn là ăn nói có ý tứ, trong đôi mắt, cũng là lộ ra
chút nét u sầu.

"Có phải đông về mới sáng nay,

Hàng cây lạnh giá dáng khô gầy,

Cành trơ trụi lá lòng chua xót,

Xác héo thân tàn dạ đắng cay . . ."

Bây giờ, người thiếu nữ kia nhẹ nhàng đi tới, chăm chú nhìn sắc cảnh mùa đông,
tựa như có chút cảm xúc, nhẹ giọng ngâm tụng. Âm điệu giống như làn nước trong
vắt, làm cho người ta như gặp gió xuân, những người đang cười đùa, bây giờ
cũng đều là đưa ánh mắt chăm chú nhìn lên người nha hoàn ấy.

Sau đó nha hoàn kia tiếp tục nhẹ giọng và nói:

". . .Cõi tạm nhân sinh đầy sóng gió

Trần gian cuộc sống thoáng mây bay

Ngày xanh vội vã trôi nhanh quá

Bóng xế buồn vương tủi tháng ngày."


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #12