Lặng Nghe Nỗi Ưu Tư (hai)


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Nghe nha hoàn này ngâm khẽ, Bình Lâm chợt cảm thấy tiếc hận, thương sót cho
thân phận nha hoàn của nàng. Mặc dù, cái cảm giác xúc động đó chỉ chợt thoáng
qua, mà không để lại một chút dư vị, khiến người ta lưu luyến không thôi.

Nha hoàn kia tiếp tục ngâm:

"Thu đã hết đông sang rồi đó

Hoa cỏ sầu bởi gió mùa đông

Ta nghe buốt giá trong lòng

Tim côi thổn thức đôi dòng lệ cay."

Lần nữa nghe nha hoàn này ngâm thơ, cái nỗi cô đơn lạnh lẽo của mùa đông lại
như bùng cháy hơn nữa.

Nàng kia lại tiếp tục ngâm:

"Hoa chẳng nở trên cành rực rỡ

Nắng buồn rầu bỏ lỡ bình minh

Trúc xinh vẫn đứng một mình

Diều sầu nhớ gió buông mình đứt dây."

Hiện tại, lông mày của nha hoàn này nhẹ nhàng nhíu lên một cái, nói về người
có thể làm lưu luyến người con gái, tựa như là không thể kết nối tới cảm xúc.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng ở phía trước phát ra:

"Chiều buồn gió thoảng bay hờ hững

Gửi cánh diều lững thững tầng không

Cho ta nhắn gửi nỗi lòng

Thương người xa vắng mỏi mong đợi chờ.

. ..

Đông về rồi vần thơ tình trăn trở

Câu với từ ghép bỡ ngỡ phân vân

Viết gì đây mà dạ cứ tần ngần

Để lạc lõng rồi xa dần ẩn khuất!?"

Mưa vẫn trút xuống điên cuồng, mưa bụi dày đặc giăng mờ như sương, ngồi trên
cây, Bình Lâm kìm lòng không được. Cứ nghĩ đến những đêm đông lạnh giá, nghĩ
đến kiếp trước mình phí phạm nửa thời gian của cuộc đời mà không hề có thành
tựu gì lại khiến hắn chua sót, khôn nguôi. Trong bất tri bất giác, người nha
hoàn này vô cùng bất ngờ, há hốc mồm ra.

"Các hạ, thật có tài hoa, làm người khát vọng, có thể xuống đây cho tiểu nữ
gặp mặt được không?"

Nghe thế, đám nam nữ phía dưới, cũng rất đỗi ngạc nhiên. Ngôn từ của Bình Lâm
hay hơn người nha hoàn rất nhiều, và cũng thể hiện ra sự ngông nghênh, nhu
tình, vừa vào câu đầu đã để tiếng, một cái nhìn hờ hững với thiên nhiên, một
khí phách của kẻ sĩ đứng vững trước mọi thử thách của cuộc đời . . . Đây quả
thực là thiên cổ tuyệt cú =))

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài lầu các, chú ý tới cây đại thụ đằng
xa, không biết ai đang ở trên cây? Trong nhóm thiếu nữ, Trần Nhã Uyên mang
theo thần sắc kinh ngạc nhìn về phía cây đại thụ, theo nàng biết trong số
những người trẻ tuổi của Trần gia cũng không có người tài giỏi như vậy.

"Thật không phải, kìm lòng không được đã cắt đứt nhã hứng của tiểu thư . . . "

Ở trên cây, Bình Lâm không khỏi cười khổ, không nghĩ tới trong một giây lơ
đãng đã làm lộ hành tung, khiến bản thân rơi vào đường cùng.

Đang buồn bực suy nghĩ, Bình Lâm đột nhiên phát hiện ra một điểm, một điều rất
trọng yếu, phát hiện này làm cho hắn đang buồn bực trở nên sung sướng, thậm
chí là hưng phấn, đến nỗi muốn cười phá lên.

Mưa vẫn trút xuống điên cuồng, mưa bụi dày đặc giăng mờ như sương, thời tiết
này đối diện nhau cũng khó nhìn thấy, huống chi, bây giờ là sáng sớm, ánh nắng
chiếu qua làn sương lại càng khiến người ta bị mất phương hướng.

Nhưng tình huống này với Bình Lâm thì chẳng khác ban ngày bao nhiêu. Thậm chí
còn rõ hơn ban ngày nữa. Vân Vụ Quyết cực kỳ huyền diệu, lại vô cớ sát nhập
với làn sương của phần mềm khiến Bình Lâm dù mới tu luyện đến tầng thứ 8, tu
vi nông cạn, dĩ nhiên không thể lĩnh hội được huyền ảo trong đó, nhưng lại
khiến hắn nhìn trong sương rõ như ban ngày.

'Giữa biển rộng mênh mông sương mù dày đặc, thuyền lớn lạc đường lại gặp hải
đăng…' Đây chính là cảm giác của Bình Lâm hiện giờ. Người sáng tạo ra Vận Vụ
Quyết quả là thiên tài. Làm sao hắn biết ta xuyên việt đến đây gặp tình huống
này?

Bình Lâm mặc kệ lời khẩn cầu, xin lỗi nha hoàn kia lần nữa rồi phất ống tay áo
cũ lên, nhếch khóe môi nghênh ngang rời đi, không biết nhếch miệng trào phúng
hay là khinh thường.

" . . . Xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của tiểu thư, cáo từ!"

Nói xong, Bình Lâm không chút do dự, lao đi như tia chớp, thuận tay rút nón
tre ở sau lưng rồi đội lên đầu, cước bộ chưa dừng lại, đi hai bước như một,
bước nhanh mấy bước đã tới góc đường.

Lúc này, nha hoàn kia đang chăm chú nhìn bóng hình vừa rời đi, trong đôi mắt
không hiểu vì đâu mà đột nhiên lộ ra sự hoảng hốt.

"Không biết người vừa rồi là ai?"

Mưa vẫn rơi nặng hạt, làm thành một màn ngăn cách phía sau Bình Lâm, chia cách
hắn với những người kia thành hai thế giới.

. ..

Sau khi hoàn thành, Bình Lâm mới thở dốc, với thân thể của hắn bây giờ, phải
hoàn thành những động tác như vậy thật là khó. Lúc trước bị phần mềm hack làm
cho khí huyết biến mất gần như sạch sẽ, nếu không có linh khí tẩm bổ cùng với
mấy ngày rèn luyện, hồi phục, chắc chắn không thể có được loạt động tác mạnh
vừa rồi.

Nhưng dù vậy, thời gian quá ngắn, phát huy cả mười phần, tinh thần cũng hoàn
toàn buông lỏng, không thể kháng cự lại được phản ứng ngược của các động tác,
chỉ thấy cả người không chỗ nào không đau, gân cốt toàn thân như rã rời, đó là
một cảm giác đau đớn thấm vào tận tim gan.

Bình Lâm không hề biết mình trong lúc vô tình đã để lại một bóng hình khó phai
trong lòng Độc Cô tiểu thư 'thực sự', hơn nữa còn tiện tay đem 'tâm' của người
về. Thậm chí hắn còn thấy thật là ủy khuất: vốn ta cũng chỉ muốn đi dưới mưa,
nhớ nhà, hưởng thụ một chút nỗi nhớ quê tịch mịch cùng cô độc, lại bị mấy
người này phá hỏng không khí! Thật đúng là buồn bực…

Thật sự là trăm sự không thuận à, mượn rượu tiêu sầu, gặp được một quán có vẻ
nhìn được, chờ người ta đưa ra rượu được xem là tuyệt thế hảo tửu cuối cùng là
chẳng nuốt nổi. Đi ra cửa lại gặp mưa lớn, … haizz

Con bà nó! Vận khí cũng thật là… Bình Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, sờ sờ
trái tim đang rỉ máu, từng bước tiến vào cửa sau Trần gia.

-----------------------

p/s : Cảm ơn bác changy tặng kim đậu :3


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #13