Gặp Trong Mưa


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Tuy hàm dưỡng rất tốt nhưng Lê Minh Thiện cũng không khỏi giận sôi lên. 'Ngươi
tuổi còn trẻ mà đã kiêu ngạo đến vậy. Bản công tử dù sao cũng là đại nhân vật
có thân có phận, loại rượu mà mình xem trọng nhất, quý nhất trong lời nói của
hắn còn không bằng rác rưởi. Chẳng phải vậy là nói mình…'

Hắn bất quá là đi ra giải sầu, trong lúc vô tình lại nhớ tới rượu của Khắc
lão, không nghĩ tới lại gặp được một kẻ như Bình Lâm.

"Thật sự là . . ."

Bất quá trong lòng lại có chút hâm mộ cái khoái ý tiêu sái của Bình Lâm, cá
tính vô câu vô thúc cuồng ngạo gần như tà dị. Khi nào thì ta cũng có thể trở
thành người bất cần như vậy được. Haizzz, cái Trấn Thanh Vân này quả thực tựa
như một cái tù ngục vĩ đại, chứa đựng biết bao cường giả, tàng long ngọa hổ a!

"Số lãng du mịt mùng hồ hải,

Lẽ thường tình trả lại trần ai.

Hay thật!"

Lê Minh Thiện trầm tư suy nghĩ, nâng chén rượu, uống cạn một hơi. Nhưng không
hiểu vì tâm lý bị khích động hay vì nguyên nhân khác, chỉ cảm thấy loại rượu
ngon khó có thể uống này hôm nay chảy qua cổ họng thấy đắng nghét.

"Người xưa bảy bước thành thơ, ta còn cho là đề cao cổ nhân. Bây giờ tận mắt
chứng kiến mới biết bảy bước thành thơ cũng không có gì là quá đáng. Hơn nữa
hai câu thơ cuối thật tâm đắc."

Nói xong miệng nhẹ ngâm:

"Rượu gặp tri âm ngàn chén ít,

Lời không hợp ý nửa câu thừa.

Không sai, không sai, tên cuồng nhân này quả thật có vài phần bản lĩnh! Ha
ha."

Nói tới đây, hắn bỗng ngẩn người, nụ cười trên khóe môi vụt tắt:

"Kẻ này thật có ý tứ, dám nói ta không phải tri kỷ của hắn, coi ta không vừa
mắt, ha ha. Trước khi đi còn mắng xéo ta một câu đúng là đồ chỉ gà mắng chó.
Quả là một gã chua ngoa."

"Bất quá, ở cả cái Huyền Ảnh Quốc này, dám mắng ta cũng chỉ có cha mẹ, quả
thực là . . . thú vị, ha ha!"

Hứng thú càng ngày càng đậm, Lê công tử không khỏi cười lên một tiếng.

Cười một hồi, bỗng nhiên thấy có cảm giác khác thường. Vừa quay đầu lại thấy
một lão già gầy yếu, ánh mắt có chút ảm đạm, đang nhìn về phía Bình Lâm rời đi
đến xuất thần. Toàn thân không nhúc nhích, trên mặt ngập tràn vẻ tiếc nuối.

. ..

"Khắc lão, ngươi làm sao vậy? Bị kẻ này làm cho hồ đồ ư?"

Lê công tử tiêu sái nhấc bầu rượu, rót cho mình một ly đầy, cười dài nói:

"Chẳng qua chỉ là một cuồng nhân, thuận miệng nói bậy mà thôi, ngươi xưa nay
phóng khoáng, không đến mức để bụng chuyện này chứ, hắn không thích rượu của
ngươi nhưng ta lại thích à."

"Lê thiếu gia, thành tựu kiêu ngạo cả đời của ta chính là nấu ra loại rượu
ngon như thế, ngoài ra các thứ khác đối với ta mà nói, chỉ như mây khói mà
thôi. Tiểu tử kia khinh rượu của ta, lão phu tất nhiên chỉ cười mỉm, không
thèm để ý tới, nhưng . . ."

Khắc lão cau mày, xuất thần nhìn về phương hướng rời đi của Bình Lâm, nói
tiếp:

"Đáng tiếc, lúc ta nghe được những lời cuối cùng hắn nói thì hắn đã đi rồi,
tửu quốc tri kỉ rất khó gặp được một người, đây mới là điều đáng tiếc."

Tửu quốc tri kỉ? Đáng tiếc?

Lê công tử nghe vậy, có chút ngạc nhiên.

"Không sai, đúng là rất đáng tiếc!"

Khắc lão gật đầu khẳng định, lại nói tiếp:

"Thiếu niên này, có thể nói được như thế, quả nhiên là một người chân chính
hiểu rượu."

Lão lẩm bẩm trong miệng: " Uống rượu chân chính, chính là uống tâm tình! Chính
là uống ý cảnh! Cũng không phải đem rượu đổ vào bụng rồi hét lên là uống rượu,
đấy chỉ có thể gọi là giày xéo rượu mà thôi! Phải uống rượu, phải phẩm rượu,
phải hân thưởng rượu, bỏ qua tửu quốc tri kỉ này, quả nhiên là điều ăn năn
nhất trong cuộc đời…"

Mắt liếc nhìn, rõ ràng Bình Lâm vừa đi vừa lấy nón tre sau lưng đội lên nhưng
đã biến mất không thấy đâu. Khắc lão thần sắc vừa động, đột nhiên trong mắt
tinh quang chợt lóe, trong đồng tử lóe ra một tia nguyên lực nhàn nhạt. Đáng
tiếc là Lê công tử ở ngay phía sau hắn lại hoàn toàn không nhận ra điều khác
thường trong mắt Khắc lão giả.

Ngưng Nguyên Cảnh, chân khí hóa nguyên (lực)!

Không ngờ một lão già lôi thôi lếch thếch chỉ biết nấu rượu như Khắc lão lại
là một cao thủ Ngưng Nguyên Cảnh thâm tàng bất lộ. Phải biết dưới Thiên Nguyên
Cảnh, thì Ngưng Nguyên cao thủ có thể xem như là nhân vật đứng ở đỉnh Kim Tự
Tháp. Nhân vật như thế không ngờ lại náu thân ở một tửu quán hẻo lánh nơi đây.

oOo

Bình Lâm đi ra khỏi tửu quán, chậm rãi đi bộ một mạch, trong lòng dần dần bình
ổn, đầu óc cũng thanh tỉnh dần. Trạng thái kì dị cũng được giải trừ.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ mưa lớn thế này cũng không có gì hay để đi,
bèn hướng về phía Trần gia mà bước đi. Ngay tại lúc chuẩn bị rẽ sang góc đường
phía trước, vẻ mặt Bình Lâm đột nhiên ngẩn ra, cước bộ chậm lại, vì ở phía
trước bỗng truyền ra vài thanh âm xen lẫn trong trời mưa to.

Thanh âm này vọng đến: "… Độc Cô tiểu thư, tiểu thư thấy hoa viên nhà chúng ta
có đẹp không?"

'Người Trần gia? không gặp thì tốt hơn . . .' Bình Lâm trong lòng vừa động,
nhất thời liền nghĩ đến một vị tiểu thư của Độc Cô gia. Suy nghĩ vừa chuyển,
thân hình liền lóe lên như tia chớp, dấu mình dưới mưa, đem thân mình tránh
sau góc tường. Mặc dù, tường này bình thường cũng không được gọi là cao, vô
luận thế nào thì cũng không phải là nơi lý tưởng để trốn, nhưng dưới trời mưa
to thế này, mọi âm thanh mông lung, cơ hồ đối diện nhìn cũng không thấy, thì
đây lại là chỗ ẩn nấp tốt nhất. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, mặc cho trời mưa,
tức thì từ đầu đến chân thành một khối.

Đơn giản là tiếng mưa rơi vào nón tre và tiếng mưa rơi lên tường đất hoàn toàn
bất đồng nên Bình Lâm không thể không cẩn thận, vốn là tiếng mưa rơi vào người
và vào tường cũng có điểm bất đồng nhỏ, nhưng so với nón tre lại khác hoàn
toàn.

Rất nhanh suy đoán, những người đang đến đây rất có khả năng là người ở Tiền
viện Trần gia. Trong trí nhớ của hắn, trong Tiền viện Trần gia có vài người
luôn thích làm khó dễ Trần Lâm trước kia.

Lúc này Bình Lâm cũng không muốn gặp họ, hắn quan sát xung quanh, vừa hay bên
người hắn có một cây đại thụ cao chừng bốn, năm mét, cành lá rậm rạp, hẳn là
có thể ẩn nấp.


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #11