Rượu


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

"Tháng này qua thoảng khi ngẫm ngợi,

Tên tuổi người chẳng gợi trong lòng,

Vấn vương chi nỗi đèo bòng,

Quên không sầu khổ nhớ không vui mừng.

Số lãng du mịt mùng hồ hải,

Lẽ thường tình trả lại trần ai,

Mỗi phận riêng một kiếp ngắn dài,

Thì thôi đừng hỏi thiên nhai mặc người."

Bình Lâm vẫn đắm chìm trong nỗi cô tịch bi ai nên cũng chẳng thèm nói tên
mình. Lại nói tiếp :

"Lãng tử phiêu du bốn bể, hạnh ngộ là được đâu cần quen biết trước. Chỉ cần
uống rượu cho thống khoái, mục đích lớn nhất của hai ta là rượu cạn rồi chia
tay mỗi người một ngả. Lòng chưa chắc vấn vương nhau, tên tuổi thể như ký
hiệu, nhớ thì có gì vui, mà quên cũng có gì buồn chứ?"

"Tên tuổi người chẳng gợi trong lòng, . . . Quên không sầu khổ nhớ không vui
mừng . . . "

Người trẻ tuổi đọc lại một lần, không khỏi rúng động :

"Hay, quả nhiên là thơ hay! Không ngờ huynh đệ tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có
thể xuất khẩu thành thơ. Ngay cả nho sĩ uyên bác cũng khó có thể sánh bằng.
Tại hạ thất lễ, thất lễ."

"Lời của ta cũng chẳng nói thành câu

Nên cứ thế bắt cầu cho con chữ

Bởi vụng về, chẳng có lời tình tứ

Người đọc rồi, tư lự: viết cho ai?"

Bình Lâm cười nhạt, nói.

Nghe vậy, người nọ nhìn Bình Lâm cười vui sướng:

"Huynh đài nói rất phải, là ta thế tục, xin chịu phạt một ly."

Người trẻ tuổi nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, động tác nhẹ nhàng
như nước chảy mây trôi.

"Này ngươi, đây là rượu của ta, còn phải để ta uống nữa chứ ? Chẳng nhẽ ngươi
kiếm cớ để uống hết rượu của ta sao?"

Người nọ ngẩn ra, ngửa đầu cười lớn, uống một hơi cạn sạch rồi lau miệng nói:

"Rượu này tuy vô danh nhưng có thể nói là ngon nhất, vừa mạnh, vừa cay, đây
mới là loại rượu để cho nam tử hán đại trượng phu uống. Không sai, không sai,
vì muốn uống thêm một chén rượu này thì có tìm một đống lý do cũng đáng. Ha
ha"

"Rượu này mà gọi là ngon ư?"

Bình Lâm cười nhạt:

"Ta nói thật chắc huynh đài chưa biết thế nào là rượu ngon. Rượu như vầy,
chẳng qua là do vô tình gặp phải, cũng chẳng hề lựa chọn làm chi, chỉ mới uống
một chút mà thôi. Nhưng nếu đây được gọi là rượu ngon thì trên đời há chẳng
phải toàn là rượu ngon thôi sao?"

Người nọ nhãn tình sáng lên nói:

"Quán rượu này tuy không lớn thật, nhưng ở trong thiên hạ thì rượu này lại rất
nổi danh. Nếu hôm nay không phải trời mưa thì e là nơi này đầy khách quý. Cũng
bởi vì thế nên hôm nay mới có rượu mà uống. Vận khí của ta hôm nay thật tốt.
Phải biết rằng lão chủ quán mỗi ngày chỉ bán hai mươi vò rượu, trưa mười vò,
chiều mười vò, không hơn không kém. Nếu lời này của ngươi mà lọt vào tai lão
thì sợ là lão với ngươi sống chết không thôi đâu."

"Ha ha ha, ngươi không tệ, ta đang buồn bực như vậy mà cũng làm cho ta cười
được."

Bình Lâm vốn không định cười nhưng lúc này cũng không thể kìm nén được:

"Đúng là buồn cười thật, thứ rượu nhạt này mà cũng đòi cung cấp có hạn mức ư?
Trước giờ bản thiếu gia uống toàn những loại rượu mạnh hơn gấp trăm lần!"

Đó không phải là hắn nói khoác, cái loại rượu không quá hai mươi độ cồn này
tuy nổi danh ở thế giới này nhưng với thế giới cũ thì chỉ là thứ khai vị. Thậm
chí đối với người của thế giới hiện đại mà thấy chắc cũng chả thèm uống. Thoạt
nhìn đã thấy đục ngầu, trông có vẻ không sạch sẽ.

Sắc mặt người trẻ tuổi có chút khó chịu, đứng lên nói:

"Huynh đài, ta xem ngươi cũng là người phong nhã, sao lại nói bậy bạ vậy được.
Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung. Cho dù là rượu trong
hoàng cung đại nội, bản… à Ta cũng đã từng nếm qua, bất quá so với rượu ở đây
thì hơn chỗ đẹp đẽ quý giá nhưng lại thiếu phần cay nồng, phần vị hậu. Càng
khó có thể làm kích động sự nhiệt huyết trong lòng nam nhi. Theo đánh giá của
ta, rượu này đã được xem là rượu ngon hiếm có trên thế gian. Tiểu huynh đệ nói
đã từng uống loại rượu mạnh hơn gấp trăm lần, há chẳng phải xem thường người
khác quá đáng !"

"Hừ, ngươi nào có biết, rượu Vodka Cá Sấu Xanh là gì không?"

Bình Lâm liếc mắt nhìn hắn, khinh bỉ nói :

"Mà thôi, với vốn tri thức hạn hẹp của ngươi thì làm sao mà biết cho được . .
. Đáng tiếc trời đất mờ mịt lại chẳng có một người biết uống. Ha ha, vì cái sự
buồn tẻ này, uống cạn một chén lớn nào !? Ngươi có hiểu thế nào mới được xem
là uống rượu không? Ha ha ha…"

Người nọ nhíu mày, im lặng không nói trong lòng đã có chút hối hận vì mình đã
lại đây. Kẻ này cũng quá tà, người khác có lòng qua kết giao, nhưng hắn lại
không có một chút lĩnh ý. Không những thế còn nói năng lỗ mãng, tuy có chút
tài hoa, bất quá là một gã cuồng ngạo cậy tài khinh người, khó thành việc lớn.

Uống cạn một chén, Bình Lâm đứng dậy ngửa mặt lên trời cười dài:

"Uống rượu đúng nghĩa chính là uống tâm tình. Hay là uống ý cảnh. Cho dù có đổ
hết rượu trong quán vào bụng thì cũng chỉ là lãng phí mà thôi . . . "

"Rượu ơi, không ngờ thế gian này chẳng có rượu ngon mà cũng chẳng có người
sành rượu. Càng chẳng có ai biết uống rượu huống chi là phẩm rượu, thưởng
rượu.

Rượu gặp tri âm ngàn chén ít,

Lời không hợp ý nửa câu thừa.

Rượu không ngon, người càng chán, uống rượu như vậy thì uống làm gì. Đi thôi!"

Một tiếng cạch vang lên, vài đồng xu bị quăng lên bàn. Bình Lâm cuồng ngạo
cười lớn bước ra cửa, thân ảnh chìm vào làn mưa bụi mịt mờ, chớp mắt đã không
thấy bóng dáng.

--------------------

Giải thích :

Con người có kẻ rượu vào thì khó còn là chính mình, nhưng có kẻ rượu vào mới
là chính mình đấy. Đại khái người ta về tâm trí có sâu có cạn, về sức rượu có
mạnh có yếu, người tâm trí cạn mà sức rượu yếu thì uống nhiều dễ loạn tính,
người tâm trí sâu mà sức rượu mạnh thì uống nhiều dễ lộ tình.

Cho nên người nói ra câu 'Rượu gặp tri âm ngàn chén ít' chắc chắn phải là kẻ
tâm trí sâu mà tửu lượng cao, mà vụ 'Lời không hợp ý nửa câu thừa' cũng giới
hạn ở những lời trong bàn rượu thôi. Có điều dù loạn tính hay lộ tình thì rượu
cũng làm người ta ít nhiều khác với lúc bình thời, thế nào cũng có lời đồn đãi
này khác…

Nhiều người vẫn hiểu tửu lượng đơn thuần là sức (chứa) rượu, như kẻ uống một
lít mới say là có tửu lượng cao hơn kẻ mới uống nửa lít đã say.

Nhưng như vậy là sai rồi, bởi nếu hiểu như thế thì hóa ra bọn người uống rượu
chỉ như một mớ chai vò, cái nào chứa được nhiều hơn là có sức chứa cao hơn
sao?

Giống như có một con voi biết uống rượu chứng minh nó có tửu lượng cao, uống
được năm bảy lít mà không hề ói mửa hay buồn ngủ ? Tửu lượng là độ lượng lúc
uống rượu, hay nói thật chính xác là khả năng làm người trong thế giới alcool.
Cho nên hiểu tửu lượng là sức chứa cũng có lý do, nhưng phải hiểu rằng từ này
chủ yếu là nói về sức chịu.

Từ tiêu chuẩn sức chịu đựng rượu mà bàn thì con người có ba loại: loại cơ thể
yếu hơn thần kinh, loại cơ thể mạnh hơn thần kinh và loại cơ thể mạnh yếu
ngang thần kinh.

Ví dụ người uống một hồi đầu óc vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể chịu không nổi, đang
cười nói leo lẻo đột nhiên gục xuống như bị đốn, tỉnh dậy còn nhớ tới từng chi
tiết trước khi gục, thì đó là loại cơ thể yếu hơn thần kinh, còn người uống
một hồi đầu óc ngu rồi nhưng cơ thể vẫn còn chịu được, cười khóc chửi mắng ca
hát đi lại trông rất bình thường nhưng hoàn toàn không biết mình làm gì, tóm
lại là tuột thắng rồi, thì đó là loại cơ thể mạnh hơn thần kinh.

Cứ theo thiển ý thì loại cơ thể mạnh yếu ngang thần kinh là có tửu lượng hạng
nhất, nếu không có vấn đề về sức khỏe thì cứ uống thoải mái, loại cơ thể yếu
hơn thần kinh là có tửu lượng hạng hai, biết uống rượu nên còn có thể uống,
còn loại cơ thể mạnh hơn thần kinh là có tửu lượng hạng ba.

Nhân sinh vốn dĩ là một trò cười a~


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #10