Năm Năm


Người đăng: Donkihote

Thu đi xuân lại, hạ về đông đến.

Năm năm thoáng chốc trôi qua.

Long Việt đế quốc trong năm năm này vẫn sừng sừng như xưa, và Tiên Vụ thành
cũng chẳng có bao nhiêu là thay đổi.

Thay đổi, có chăng chỉ là những mầm non năm nào đã trưởng thành thành những
cây nhỏ, tuy còn yếu ớt nhưng đã sức sống tràn trề.

Thanh Sơn trúc lâm, một khu vực tư nhân thuộc quản lý của Lâm gia nằm bên
ngoài Tiên Vụ thành.

Ở một gốc vắng vẻ trong trúc lâm, bên cạnh dòng suối nhỏ, một thiếu niên mặc
bạch y cộc tay tuấn lãng xuất trần đang chăm chú luyện quyền.

Hai chân vững tấn, còn đôi tay trắng bóc nhưng săn chắc thì liên tục ra quyền
không ngừng

Theo từng nắm đấm vung ra, kình phong cuồng ngạo gào thét, cảm giác như có một
con Ma Viên đang điên cuồng muốn xông ra phá nát trời xanh, nhưng dù cố gắng
cỡ nào nó cũng vẫn bị một bức tường vô hình cản lại.

" Không được, vẫn không thể đột phá !!"

Thiếu niên bạch y tuấn lãng này không phải ai khác chính là Lâm Minh, năm năm
đã biến hắn từ một đứa bé trở thành một thiếu niên mười tuổi.

Do bản thân là võ giả nên cơ thể phát dục sớm hơn kiếp trước rất nhiều, chiều
cao đã đạt 1m6, cơ bắp không lớn nhưng rắn chắc đầy mỹ cảm, cộng thêm khuôn
mặt điển trai đến rụng rời khiến Lâm Minh thỏa thỏa trở thành một mỹ nam có
thể thuấn sát vô số thiếu nữ.

Và cũng chẳng lạ gì khi hắn lại trở thành một trong tứ đại công tử ở Tiên Vụ
thành này, hơn nữa còn là đứng thứ hai chỉ sau con trai Thành chủ bởi vì gia
thế kẻ sau quá nổi.

" Mịa kiếp, Viên Ma quyền khó luyện vãi cả ra. Năm năm rồi mà còn chưa lĩnh
ngộ ý cảnh !!"

Trầm ngâm một hồi, Lâm Minh không chịu được bực bội bạo ra một câu nói tục.

Cũng may ở đây không có ai chứ nếu không chắc họ sẽ kinh ngạc đến rớt quai
hàm, đây vẫn là Lâm công tử nho nhã lễ độ mà mọi người biết sao, làm sao lại
giống lưu manh đầu đường xó chợ vậy.

" Chán vờ lờ, ngày mai là Điển Lễ của gia tộc rồi, mình cũng đã mười một tuổi
thì nhất định phải xin cha cho đi rèn luyện mới được !!"

Thất vọng vì võ kỹ chưa đột phá, Lâm Minh ngồi xuống bên dòng suối mà lầm bầm
càu nhàu.

Cởi giày đưa chân trần xuống ngâm nước lạnh, Lâm Minh bất giác xuất thần ra

Năm năm, từ một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, Lâm Minh đã hết sức phấn đấu để tu
luyện, đến nay thì hắn đã là một Phàm Võ cảnh đỉnh phong rồi, chỉ một chút nữa
thôi là sẽ đạt đến Linh Võ cảnh.

Là người dẫn đầu của toàn Lâm Gia trong cùng thế hệ, thiên phú của hắn là
không thể nghi ngờ.

Chẳng những tu luyện mà cả võ kỹ cũng vậy, hắn đã đem hai môn khác là Như Ý bộ
cùng Cuồng Phong thối luyện ra được ý cảnh, cũng chỉ còn mỗi Viên Ma quyền này
là còn dậm chân ở mức độ viên mãn mà thôi.

Võ kỹ phân làm Năm cấp, hạ - trung - cao - địa - thiên.

Võ kỹ cấp độ càng cao thì càng thâm ảo, uy lực cũng càng mạnh, và dĩ nhiên
cũng càng khó luyện.

Và trên lý thuyết, mỗi một võ kỹ đều có chia ra làm nhiều quá trình tu luyện,
uy lực cũng tăng theo dần.

Quá trình đó chia làm, Sơ thành, Đại thành, Viên mãn, ý cảnh và chân ý.

Uy lực của võ kỹ phụ thuộc rất nhiều vào quá trình tu luyện này, thậm chí Chân
ý trong truyền thuyết còn có thể khiến võ kỹ thăng hoa tiến cấp, biến mục nát
thành thần kỳ.

Và Viên Ma quyền chính là một môn cao cấp võ kỹ hàng thật giá thật, nên khó
luyện cũng là chuyện đương nhiên. Toàn bộ Lâm gia hắn cũng chỉ có mỗi hai bộ
cao cấp vậy mà thôi,

" Chẹp, cũng trưa rồi, về nhà thôi. Không lão cha lại mắng đầy đầu nữa !!"

Nhìn mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, Lâm Minh mang lại giày rồi bắt đầu đi
về.

Bởi tu vi vượt xa bạn cùng lứa nên từ năm chín tuổi hắn đã không cần đến diễn
võ trường nữa, thay vào đó là thời gian tu luyện tự do, gia tộc cũng cung cấp
vô số các loại tài nguyên bồi dưỡng hắn, tuy nhiên Lâm Minh vì muốn đánh chắc
cơ sở nên rất ít phục dụng

Thứ hắn thích nhất chính là tu luyện tại trúc lâm này cùng với ngâm mình ở
tàng thư lâu

" Chào Lâm thiếu "

Bất tri bất giác đi đến Tiên Vụ thành, Lâm Minh gật nhẹ đầu coi như đáp lễ với
hai lính gác cổng rồi nghênh ngang đi vào.

Trong thành này Lâm Minh hắn cũng có một địa vị nhất định, không cần chờ đợi
hay bị thu phí như những người khác.

" A, là Lâm thiếu kìa...."

" Oa, đẹp trai quá !!"

" Tim ta đập nhanh quá, đây là tiếng sét ái tình sao ??"

Lâm Minh dạo bước trên con đường lớn của Tiên Vụ thành, xung quanh hắn là vô
số cô gái đang si mê hét toáng lên, ánh mắt của những người dân bình thường
cũng nhìn hắn vô cùng ôn hòa vì hắn khá là tốt bụng với mọi người, tất nhiên
những kẻ ghen ghét thì cũng sẽ không thiếu là được rồi.

" A hì, chào các quý cô xinh đẹp ! Một ngày tốt lành !!"

Không giống với mấy thằng nhân vật chính trong tiểu thuyết Tung của luôn làm
mặt lạnh tỏ ra ngầu, Lâm Minh cực kỳ thân thiện đối với những cô gái và người
xung quanh chào hỏi, đáp lại hắn chính là càng nhiều tiếng hét lên.

" Có gái thích mà còn lạnh lùng là đồ ngu !!"- Lâm Minh trong lòng thầm nghĩ.

Bởi vì dung mạo tuấn tú bậc nhất trong tứ công tử, cộng thêm thiên phú xuất
chúng, tính cách ôn hòa, có chút phóng khoáng phong lưu.

Cho nên Lâm Minh từ rất sớm đã trở thành đối tượng thầm thương trộm nhớ của vô
vàn thiếu nữ, số tiểu thư đài các bị bắt mất tâm hồn cũng là một con số lớn vô
cùng.

Lượng fan nữ của hắn dù là ba công tử kia cộng lại cũng không sánh bằng, đó
cũng chính là lý do hắn bị ba người kia ghen tỵ và cô lập.

" Thật là xảo hợp, đại phong lưu ca của chúng ta lại ra đường trêu hoa ghẹo
nguyệt nữa rồi. Chậc chậc, sinh ra là một mặt trắng không làm vậy thì không
được a. Hahaha !"

Trong khi Lâm Minh đang vui vẻ chuẩn bị về nhà thì một âm thanh quái khí bỗng
dưng vang lên, bầu không khí tốt đẹp thoáng cái biến mất sạch sành sanh.

Lâm Minh nhíu mày, khuôn mặt hiện lên nét chán ghét.

" A ra, hóa ra là Tây Môn thiếu gia. Ngọn gió bấc nào đưa ngài đến đây vậy ??"

Lâm Minh không mặn không nhạt quay về người mới đến nói, kẻ đến tên Tây Môn
Khánh, là trưởng tử Tây Môn gia.

Nếu cần đánh giá về kẻ này thì Lâm Minh sẽ ngắn gọn trong vài chữ, âm hiểm,
ngụy quân tử, sắc quỷ.

Tây Môn gia và Lâm gia chính là hai thế lực lớn của Tiên Vụ thành này, cũng là
đối thủ nhiều năm của nhau, chỉ vì có Thành chủ phủ ở giữa kiềm chế nên mới
chưa vạch mặt.

" Thế nào, cái Tiên Vụ thành này chẳng lẽ ta không thể đến à, nó của Lâm gia
các ngươi chắc !!"

Tây Môn Khánh xếp lại cây quạt trên tay cười nham hiểm, khuôn mặt có phần mỹ
cảm nhưng lại quá âm nhu của hắn như con rắn độc nhìn chằm chằm Lâm Minh, ý
gây sự rõ rành rành.

" Tiên Vụ thành này thì không phải, nhưng con phố ngươi đứng là của Lâm gia ta
quản hạt đấy !"

Lâm Minh không chút nao núng trả lời, con hàng Tây Môn này là kẻ đứng thứ tư
trong tứ công tử, nhân khí trong thành cũng kém nhất, bởi vậy luôn nhìn Lâm
Minh hắn không thuận mắt a, mãi thì cũng quen rồi !

" Giờ đây thì phải, nhưng sau này chưa chắc... hắc hắc !!"

Tây Môn Khánh cười lạnh hai tiếng, dùng ánh mắt đắc ý nhìn Lâm Minh, sau đó
kéo theo hai tên hầu nghênh ngang bỏ đi.

" Cái éo gì ??"

Lâm Minh đứng tại đó chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, mà hắn cũng không có hứng
thú tìm hiểu nên lắc đầu cất bước đi về.

Nhà của Lâm Minh vẫn không thay đổi gì so với năm năm về trước, dù địa vị của
hắn tại Lâm Gia đã lên cao nhưng bởi tính cách nên hắn cũng không muốn thay
đổi gì.

À mà có đổi thì cũng chỉ có việc nữ hầu của hắn là Tiểu Xuân hai tháng trước
vừa lấy chồng thôi, là một tiểu chủ quầy dưới trướng cha hắn.

" Chào Lâm Minh thiếu gia !!"

Trước cửa Lâm gia phủ trạch, hai thủ vệ thấy Lâm Minh bước vào thì kính cẩn
cúi chào, hắn cũng lễ phép đáp lại rồi đi vào trong.

Do Tiểu Xuân đã lấy chồng, cha hắn lại trở thành quản lý một cửa hàng lớn nên
rất ít về, căn nhà ấm áp ngày xưa giờ đã hiu quạnh hơn rất nhiều.

Két !!

Đẩy cửa bước vào nhà, Lâm Minh đi qua phòng sảnh rồi hướng thẳng về nhà ăn.

Tập võ từ sáng giờ hắn đói rã ruột ra rồi.

Và y như hằng ngày, một bàn cơm nóng hổi còn bốc khói đã nằm sẵn trên bàn.

Đây là do vị hôn thê của hắn Lâm Hàm làm, có điều Lâm Minh nhìn thấy nhưng
cũng chẳng vui vẻ gì.

Hắn không thích cô gái này, người ta cũng không thích hắn, làm bữa cơm này
chắc là do cha cô ta ép buộc mà thôi.

Chết là chết cái có hôn ước a !!

" Haizz"

Lâm Minh thở dài, sau đó cũng bắt đầu ăn.

Khỏi phải nói, cô nàng này cái gì không được nhưng nấu nướng thật khỏi chê vào
đâu, ít ra khoản này Lâm Minh đã từng khen ngợi rất nhiều lần.

Dùng bữa xong, Lâm Minh tắm táp thoải mái rồi lại rời khỏi nhà, hôm nay có
việc nên gia chủ đã gọi hắn đến gặp mặt.

Nghị sự điện của Lâm gia nằm ở phía đông đại trạch, nó được bao quanh bởi một
dòng suối nhỏ, có giả sơn hoa cỏ, non xanh nước biếc.

Đi vào phòng trong, Lâm Minh đã thấy hai người có mặt sẵn, một là gia chủ Lâm
Chiến và một là tứ trưởng lão Lâm Liệt.

Lâm Chiến là một ông bác béo mập, khuôn mặt phúc hậu, có tu vi Huyền Võ cảnh
hậu kỳ, đệ nhất cao thủ Lâm gia chỉ đứng sau lão tổ.

Còn Lâm Liệt, vóc người khôi ngô, một mái tóc đỏ quăn tạo cho người cảm giác
thô cuồng táo bạo.

" Chào tộc trưởng, chào tứ trưởng lão !!"

Lâm Minh lễ phép chào, hai người kia thấy vậy thì khẽ gật đầu ra hiệu hắn ngồi
xuống, dù rất yêu thích hắn nhưng cái giá của trưởng bối không thể bỏ xuống
được a.

Đợi Lâm Minh ngồi xuống đối diện tứ trưởng lão, Lâm Chiến tốc trưởng mới tằng
hắng một tiếng bắt đầu nói.

" Hôm nay gọi Tiểu Minh đến đây là có việc quan trọng. Hoàng Kim đấu giá hội
sẽ tổ chức một buổi đấu giá lớn vào hôm nay, ta muốn con cùng lão tứ đi đến
đó. Một là mở mang kiến thức hai là tìm thứ gì mình cần thì mua luôn, nên nhớ
một võ giả trưởng thành cần có rất nhiều tài nguyên phù hợp "

" Vâng "

Lâm Minh khẽ gật đầu, dù hơi bất ngờ nhưng hắn cũng không thấy lạ, gia tộc ra
sức tài bồi hắn từ rất lâu rồi, những việc thế này cũng không phải lần đầu.

" Được, vậy hai người khởi hành ngay đi !!"

" Được rồi ". Tứ trưởng lão đứng lên đáp lại một tiếng rồi đi thẳng, tính ông
ta vốn bộc trực nên làm gì cũng hùng hục như trâu.

Lâm Minh cũng vội đứng dậy cúi đầu chào rồi chạy nhanh theo, cái ông tứ trưởng
lão này đi nhanh quá hắn phải chạy đi mới đuổi kịp được.

" Tứ trưởng lão, lần này đấu giá có vật gì mà khiến ngài phải xuất hiện vậy ?"

Trên đường, Lâm Minh không kiềm được tò mò mà hỏi, phải biết những lần đấu giá
trước có lớn đến đâu thì cũng chỉ có Thất trưởng lão đi mà thôi, lần này lại
cần đến cả đệ tam cao thủ Lâm gia đi nữa

Rất không bình thường !!

" Ừ, lần này có một vật rất quan trọng, có thể khiến Lâm gia ta trở thành đệ
nhất đại tộc Tiên Vụ thành này. Thậm chí... bước vào hàng ngũ đại gia tộc Đông
Việt khu !"

Đối với Lâm Minh, Tứ trưởng lão rất yêu thích và thưởng thức, cho nên ông cũng
không hề che dấu.

Theo đó Lâm Minh biết vật kia là một viên Phá Địa đan, có thể trợ giúp cường
giả Huyền Võ cảnh đột phá lên Địa võ cảnh.

Chắc là để cho lão tổ sử dụng rồi !!_ Lâm Minh thầm đoán.

" A, Lâm Viêm biểu ca, chào !!"

Đi ra cửa Lâm Phủ, Lâm Minh cùng Tứ trưởng lão đụng phải một người quen.

Là con thứ ba của tộc trưởng Lâm Chiến, từng được xưng là đệ nhất thiên tài
của Tiên Vụ thành này: Lâm Viêm.

" Chào tứ trưởng lão "

Lâm Viêm một thân hắc y, khuôn mặt góc cạnh kiên nghị, tuổi tầm 15.

Sở hữu thất phẩm Vũ linh, Thanh liên tâm hỏa, Lâm Viêm sinh ra đã nằm trong
vầng sáng của thiên tài.

Năm tuổi thức tỉnh, mười tuổi đạt đến Phàm Võ cảnh đỉnh phong, mười một tuổi
trở thành Linh Võ cảnh trẻ nhất trong lịch sử.

Tuy nhiên, trời đố anh tài, Lâm Viêm từ đó bỗng dưng tu vi trì trệ không tiến,
hơn nữa còn tuột dốc không phanh, đến nay chỉ còn là Phàm Võ cảnh tam trọng.

Nói thật, Lâm Minh rất từng rất bội phục Lâm Viêm, kể cả thiên phú lẫn nhân
phẩm.

Tuy nhiên, sau khi dị chứng xuất hiện, không hiểu sao quan hệ của hai người
ngày càng kém đi, và triệt để rạn nứt sau khi hắn đính hôn cùng Lâm Hàm.

Khẽ cúi đầu chào tứ trưởng lão, sau đó Lâm Viêm không hề nhìn mặt Lâm Minh mà
lạnh lùng như một khối băng đi vào phủ.

Trong ánh mắt khinh bỉ của hộ vệ, tiếc nuối của Tứ trưởng lão, Lâm Minh nhìn
theo bóng lưng Lâm Viêm khẽ thở dài.


Vũ Huyền Đại Lục - Chương #5