Hôn Ước


Người đăng: Donkihote

Giữa khuya.

Lâm Minh mở mắt ra từ trong quá trình tu luyện, hắn thầm than tốc độ hiện giờ
thật là chậm mà, không có công pháp thì con đường võ đạo này quả nhiên thật là
gian nan.

Hèn chi những võ giả xuất thân không tốt ngoài kia đều bán mạng kiếm tìm một
công pháp tốt, cũng chỉ con em gia tộc như hắn mới dễ dàng đi trước một bước
mà thôi.

Két !!

Đẩy ra cửa sổ, Lâm Minh đưa mắt nhìn hai ánh trăng màu tím cao vời vợi trên
bầu trời đen sao thưa thớt.

Bất giác, hắn nhớ về địa cầu, nhờ về những ngày xưa nơi quê cha đất Việt.

" Bất quá mọi thứ đã là quá khứ !!"

Lắc lắc đầu, hắn ổn định lại tâm tình của mình xuống đáy tim rồi lắc đầu đóng
lại cửa sổ.

Ngồi xếp bằng trên giường, Lâm Minh lại bắt đầu một vòng tu luyện mới. Thiên
phú có cao đến đâu nhưng không chăm chỉ thì cũng sớm muộn lạc hậu hơn người mà
thôi, một phút tu luyện chính là một bước đi trước trên con đường cường giả.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Minh bị tiếng gọi của Tiểu Xuân đánh thức dậy, đêm qua tu luyện mệt rồi
lăn ra ngủ lúc nào không hay, nếu không phải hắn đã thức tỉnh vũ linh có thể
hấp thụ Huyền Khí tẩm bổ cơ thể thì giờ chắc còn chưa dậy nổi.

Dù sao thân thể này cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.

" Chị Tiểu Xuân, sao lại gọi em dậy sớm thế ??"

Lâm Minh dụi dụi đôi mắt mơ màng hỏi, lúc này mặt trời vẫn còn chưa lên, bên
ngoài còn đen kịt mà đã gọi hắn dậy là sao ? Chưa đến giờ luyện công sáng mà !

" Ừ, tiểu thiếu gia dậy nhanh lên. Lão gia có khách muốn cậu ra gặp kìa !!"

" Hả ? Có khách, chị có biết là ai không ??"

" Là chấp sự dược phòng Lâm Nha cùng con gái ông ấy, nghe đâu là đến bàn về
việc kết thông gia với nhà ta. "

Tiểu Xuân cười tươi roi rói, Lâm Minh từ nhỏ đến lớn đều do một tay cô chăm
sóc, cô coi hắn như em trai của mình, thành tựu của hắn càng cao thì cô càng
vui vẻ.

" Thông gia ! Thành hôn !!"

Đầu Lâm Minh to ra như cái đấu, có lầm hay không chứ, hắn năm nay mới có năm
tuổi thôi mà.

" Ờ, để ta ra !!"

Bất đắc dĩ, Lâm Minh dưới sự hầu hạ của Tiểu Xuân ăn mặc chỉnh tề rồi bước ra
phòng tiếp khách.

Lúc này, bên ngoài thì cha hắn cùng Lâm Nha chấp sự lại đang trò chuyện vui vẻ
vô cùng, còn cô gái nhỏ Lâm Hàm thì im lặng cúi đầu phía sau, nét mặt vô cùng
mất hứng.

" Chào Lâm chấp sự !!"

Bước ra, Lâm Minh ngoan ngoãn cúi đầu chào rồi im lặng đi về đứng sau lưng cha
hắn, một bộ bé ngoan nghe lời.

" Tốt, dung mạo tuấn dật, quả nhiên là nhân trung chi long !!"

Lâm Hàm chấp sự là một lão đầu tầm cỡ sáu mươi, khuôn mặt nhọn có vẻ khôn khéo
với hai hàng râu cá trê bên mép.

Nghe lời khen ngợi, Lâm Vĩnh vuốt râu cười ha ha, ai mà không thích con mình
được khen chứ.

Còn Lâm Minh, trong lòng hắn thì đang bĩu môi khinh bỉ, mới năm tuổi mà tuấn
dật cái con khỉ gì !

" Được rồi, nếu tiểu Minh đã đến thì chúng ta cũng vài chính đề thôi !!"

Lão cha Lâm Vĩnh cười xong thì nghiêm túc lại, ánh mắt quét về Lâm Minh và Lâm
Hàm.

" Ta cùng Lâm Nha chấp sự đã quyết định sẽ để con cùng tiểu Hàm lập ra hôn
ước, đợi hai đứa đủ mười sáu thì sẽ thành hôn. Thế nào, có ý kiến gì không ??"

Nói đến cuối, ánh mắt ông tập trung hết lên người Lâm Minh, khí thế tỏa ra bao
phủ lấy hắn.

Đây mà hỏi ý kiến gì, ép buộc thì có !!

Đưa mắt nhìn sang, hắn thấy Lâm Hàm đang nhìn mình bằng cặp mắt hi vọng hắn từ
chối, Lâm Minh chỉ đành đáp trả lại bằng ánh nhìn bất đắc dĩ, lão cha uy vũ,
hắn cũng không muốn mông mình nở hoa a.

Mà tương lai có cưới hay không còn là một ẩn số mà !! Đến đó hai bên không
thích nhau thì cũng đâu ai ép uổng được !

" Không vấn đề !!"

Lâm Minh gật nhẹ đầu, hai lão già ở đó thấy vậy đều vui sướng cười ha hả. Chỉ
có Lâm Hàm hai mắt long lanh chực khóc trông đáng thương vô cùng.

" Được, vậy mọi chuyện đã quyết định. Ta xin cáo từ trước, hôn ước ngày mai sẽ
được gửi đến !!"

Lâm Nha xong việc thì đứng dậy cáo từ, hai cha con Lâm Minh khách sáo một hồi
thì cũng tiễn đưa họ đi.

Sau đó, hai người trở về phòng khách, bầu không khí trở nên trầm lặng đến đáng
sợ.

" Tiểu Minh, con hận cha không ??"

Bông nhiên, Lâm Vĩnh ngồi trên ghế hướng về Lâm Minh hỏi, ánh mắt ông chứa lấy
một niềm áy náy sâu sắc.

Lâm Minh lắc đầu, hắn làm sao có thể hận cha mình cơ chứ.

" Vậy à !"

Lâm Vĩnh thở dài một hơi, sau đó ánh mắt xa xăm trầm giọng cất lời.

" Năm đó, cha chỉ là một võ giả lưu lạc ngoài kia, không chỗ dựa không thế
lực. Nhưng sau này lại duyên phận gặp được mẹ con là đệ tử Lâm gia......"

Âm thanh của Lâm Vĩnh vang lên đều đều, Lâm Minh thì im lặng một bên đứng
nghe, sau một hồi thì hắn cũng đã hiểu ra nguyên nhân của vụ hôn ước này.

Lâm Nha có ơn với nhà hắn, ông ta năm xưa đã lén trộm dùng dược phẩm quý mà
cứu chữa cho mẹ hắn khi sinh khó, cuối cùng kéo Lâm Minh từ quỷ môn quan đến
thế giới này.

" Cha biết, cưới Lâm Hàm là thiệt thòi cho con. Với tư chất bát phẩm, vợ con
sau này phải là...."

" Cha không cần nói nữa, con hiểu mà !!"

Lâm Minh cắt ngang lời Lâm Vĩnh, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ông, trong
sáng mà kiên định.

" Hôn ước này, con sẽ giữ gìn đến cùng. Trừ phi đối phương buông tay !!"

" Được !!"

Lâm Vĩnh nở nụ cười, có một đứa con hiểu chuyện như vầy làm hắn cảm thấy thật
may mắn.

" À mà đây là Hỏa Nguyên quyết cùng Viên ma quyền mà con chọn, dù là bản sao
nhưng cũng không thể ngoại truyền đâu đó. Bị bắt được thì sẽ phạt rất nặng !!"

Lâm Vĩnh lấy từ trong túi áo mình ra hai quyển sách mỏng sau đó giai cho Lâm
Minh, đồng thời bắt đầu một tràng diễn giải về những điều cần thiết lưu ý
trong khi tu luyện.

Lâm Minh say sưa lắng nghe, cha hắn dù sao cũng là một Linh vũ cảnh đỉnh
phong, lời nói chắc chắn không sai.

Sau một giờ trò chuyện cùng lão cha, mà đa số là ông kể hắn nghe về kinh
nghiệm tu luyện thì cũng đã đến giờ dùng bữa sáng.

Hai cha con cùng ăn một bữa vui vẻ bên nhau sau đó đồng loạt đến diễn võ
trường, con em Lâm Gia chưa đến mười một tuổi thì mỗi sáng đều phải đến đây
tập luyện.

Đây chính là cách mà cao tầng Lâm gia có thể uốn nắn tư tưởng chăm chỉ cho lũ
nhóc tỳ này, mỗi viên đại thụ đều bắt đầu từ một mầm non mà


Vũ Huyền Đại Lục - Chương #4