Rời Đi.


Người đăng: vusontieuphu

Bên trong căn phòng an tĩnh, hai mắt Vô Trần nhìn chiếc nhẫn trên tay, dùng
tay sờ soạng một lần lại một lần, lưu luyến nhìn thân ảnh đang nằm trên
giường.

Tình cảm hơn hai mươi năm, nói bỏ là bỏ, dễ vậy sao?

Bất quá, Vô Trần biết,chính mình là không có khả năng tha thứ cho Tử La Lan,
không cách nào ép buộc bản thân tha thứ được.

Vô Trần đứng bên cạnh giường, nhìn Tử La Lan lần cuối, rồi đến phòng ngủ bên
trong một cái tiểu ngăn tủ, đem toàn bộ quần áo thu thập tốt bỏ hết vào rương
da, kéo ra ngoài. Đi đến cửa phòng, ngừng lại, lại một lần nữa đi vào phòng
ngủ, đặt chiếc nhẫn lên bàn rồi mới quay đầu rời đi.
Trong lúc ngủ mơ, Tử La Lan giống như mất đi đồ vật gì vô cùng quan trọng, thì
thào gọi: “ Lão công, Lão công!”

Tại Tử La Lan tỉnh lại thời điểm, theo thói quen sờ hướng bên người, bên cạnh
không có người. Vẻ mặt ngây ngẩn, động tác cũng giống như bị đính tại thời
khắc đó, hai mắt chăm chăm nhìn tờ giấy bị đè lên bởi chiếc nhẫn đặt trên bàn.

Tử La Lan hoảng loạn, run rẩy lấy ra thiếp thân trí năng, bấm số của Vô Trần:

“ Xin lỗi, số điện thoại người nhận hiện đang tắt máy”

“ A,a…,a…, không thể nào, không thể nào, lão công, ngươi ở đâu, lão công,
ngươi ở đâu?”

Tử La Lan kinh khủng hét lớn, điên cuồng cho Vô Trần đánh số, vẫn không có
người tiếp.
Dường như nhớ tới điều gì, Tử La Lan vội vàng đi tới tủ quần áo, một màn kinh
người đã xảy ra, Vô Trần quần áo hết thảy không thấy. Nàng lại vọt vào tiểu
phòng ngủ, chỉ thấy bên trong cũng thu thập sạch sẽ, cái gì đều không có lưu
lại.

Tử La Lan cảm thấy cả bầu trời như sập xuống, ngã quỵ xuống sàn gỗ, thống khổ
ôm đầu, nàng không thể tiếp thu một màn trước mắt.

“ Không…!, không…!, hết thảy đều là mơ, lão công ra ngoài, đúng, lão công có
việc ra ngoài, hắn sẽ quay lại, hắn lập tức sẽ quay lại, đúng.., đúng,.., lão
công khẳng định có việc mới ra ngoài, á…! Á…!”

Đồng tử ảm đạm không ánh sáng, tròng mắt cũng đỏ sọc lên vì nước mắt, Tử La
Lan như điên như dại không ngừng lắc đầu an ủi bản thân. Bất quá, hình ảnh bị
thu lại bởi trí năng đột nhiên sáng dập tắt hết thảy hi vọng của nàng.

“ Thỏa thuận li hôn, ta đã ký rồi, chỉ cần ngươi đồng ý là lập tức có hiệu
lực. Mọi thứ bên trong căn nhà, ta đều sẽ không động đến, coi như là lời xin
lỗi vì đã không thể hoàn thành lời hứa của chính mình, đi cùng ngươi đến hết
cuộc đời. Ha ha, là ta dư thừa rồi. Đối với ta, ngươi đã từng là thứ quý giá
nhất, nhưng trong mắt ngươi, có lẽ ta lại chẳng phải thứ gì cả. Và cuối cùng,
xin cho ta được lấy thân phận từng là người thân cận với ngươi nhất, khuyên
ngươi một câu, trên đời này, không có thứ gì quan trọng bằng thân nhân, đừng
vì một lý do nào đó mà buông bỏ thân nhân,…”

Nói đến đây, Vô Trần giống như bị thứ gì nghẹn ở cổ, hít sâu một hơi, tiếp tục
nói:
“ Đứa bé dù sao cũng là không có tội. Ân, chỉ vậy thôi, và cuối cùng một lần
nữa : Thực xin lỗi, vì đã không thể làm một người lão công tốt, không thể để
ngươi được hạnh phúc”
Bên trong đoạn ghi hình, Vô Trần vẻ mặt thản nhiên, giọng nói vô cùng bình
tĩnh, giống như điều hắn nói ra chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng kể.
Không có níu kéo, không có nghi vấn, không có đao to búa lớn, không có ghen,
vậy, hắn có yêu mình không?

Giờ phút này, đến lượt Tử La Lan hoài nghi tất cả, biểu hiện bình tĩnh của Vô
Trần khiến trái tim nàng băng giá. Nàng thực sự yêu Vô Trần hay không?

“ Rắc !, Rắc !”

Bất quá, ngay lúc này, tràng cảnh như một mặt gương vỡ, không gian không ngừng
bị bóp méo, rồi vỡ vụn. Hoàn cảnh bên trong phòng ngủ so với trước khi Vô Trần
đi đã hoàn toàn khác, không, phải nói là giống y hệt buổi sáng sau khi Vô Trần
rời nhà đi thi đấu, mọi thứ giống như một giấc mơ vậy.
Tử La Lan lúc này cũng không phải Tử La Lan điên điên khùng khùng, chỉ là đôi
mắt vẫn không ngừng rơi lệ, nhãn thần ảm đạm, đồng thời không ngừng vô thức
vuốt ve bức ảnh cưới của hai người đặt trên bàn. Bên trong là hình ảnh Vô Trần
hạnh phúc nắm tay Tử La Lan trong bộ váy cưới mỉm cười mãn nguyện.

“ Thật xin lỗi, Lão Công, tiểu Tử rất nhanh sẽ về bên chàng. Gia đình chúng ta
sẽ rất nhanh được đoàn tụ”

Tay xoa xoa vòng eo thon đã hơi có dấu hiệu nhô lên, đôi mắt Tử La Lan lóe lên
vẻ ôn nhu mẫu tính.

Tại một không gian khác, Vô Trần so với Tử La Lan cũng không khá hơn được chút
nào. Hai mắt thất thần nhìn xuống dòng nước không ngừng chảy siết.

“ Trụy Nhai”, là nơi lần đầu tiên hai đứa trẻ bỏ nhà đi trốn gặp nhau, là nơi
lần đầu tiên hai đứa trẻ cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa đêm giao thừa, là nơi
hai người cùng nhau hét to về ước mơ, về hoài bão, về sự cố gắng của nhau, là
nơi lần đầu tiên hai người nắm tay nhau, là nơi Tử La Lan trao cho Vô Trần nụ
hôn đầu của chính mình.

Cũng ngày này ba năm trước, sau ngày Tử La Lan xuất viện một ngày, hắn đã đưa
nàng đến đây, quỳ xuống cầu hôn nàng, trao cho nàng chiếc nhẫn mà hắn tự tay
làm, hứa rằng sẽ chăm sóc nàng suốt cuộc đời.

Hồi ức, tựa như một cuốn phim hiện ra trước mắt hắn.

Hồi còn nhỏ, bởi vì giận dỗi cha mẹ lấy mất giả thuyết mũ giáp mà một tiểu nam
hài đã trốn đến đây, cũng tại nơi này, hắn gặp một tiểu nữ hài. Bé gái với đôi
mắt lớn, đồng tử cùng mái tóc đều màu tím lập tức làm hắn chú ý. Vô Trần còn
nhớ rất rõ, khi đó nàng đồng dạng ngồi tại gốc cây này, hai tay vòng qua đầu
gối,cúi thấp đầu không ngừng khóc. Hắn bởi vì hiếu kì, bởi vì vẻ đẹp của nàng,
mà muốn đến gần làm quen rồi lại ngại ngùng, luống cuống vấp phải rễ cây mà
ngã nhoài ra đất. Mặt mũi lấm lem bùn, khóc được so với nàng còn lớn tiếng
hơn.

Tiểu nữ hài giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy thảm trạng của tiểu nam hài
trước mặt, không ngờ khóc lại thảm thiết như vậy, chuyển buồn thành vui, khúc
khích cười.

Cũng chính từ lúc đó, tiểu nam hài mới biết tiểu nữ hài tên là Tử La Lan, hắn
lại càng ngạc nhiên khi biết tại bên cạnh nhà mình lại có một tiểu nữ hài dễ
thương như vậy, dễ thương nhất trong các bạn nữ mà hắn được gặp.

Và cũng chính từ khi đó, tiểu nam hài với tiểu nữ hài thành bạn thân thiết,
tiểu nữ hài luôn luôn đi theo sau tiểu nam hài gọi Vô Trần ca ca, Vô Trân ca
ca, cả ngày quanh quẩn bên người Vô Trần, không chút nào che dấu ý thích của
mình với hắn, khi đó, nàng giống như nước vậy, rất tươi mát cùng tinh khiết.
Tiểu nam hài đã không một lần tưởng tượng rằng, hắn sẽ cùng với tiểu nữ hài.
Nhìn vào hình ảnh bản thân bị phản chiếu dưới mặt sông, mái tóc qua một đêm đã
biến thành trắng xám, Vô Trần hờ hững cười. Nguyên lai ta thật sự là một cái
tiểu tử ngốc đâu, bị người lừa đều mở mịt không biết, còn tin tưởng vì Tử La
Lan không chỉ một lần lấy cớ. Nguyên lai, thế giới này thật sự tràn ngập lừa
gạt, hoặc là ngươi gạt người, hoặc là người gạt ngươi.

Không tồi, đây là một cái người ăn thịt người xã hội, ai cũng không thể tin
tưởng.

Vô Trần từ nhỏ đến lớn, sóng gió trải qua đã nhiều, chỉ là chưa từng chịu suy
sụp lớn đến như vậy, nếu nói trước kia, hắn còn đối với Tử La Lan còn có ôm
một tia ảo tưởng mà nói, vậy tận mắt chứng kiến nàng ân ái cùng người đàn ông
khác, làm Vô Trần đã chịu kích thích xưa nay chưa từng có, nhân sinh quan của
hắn đối với thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

Đều nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cũng có người xấu hoàn toàn tỉnh ngộ,
đương nhiên cũng trách không được một cái người tốt trong một đêm đi lên một
con đường khác, từ trình độ nào đó nói tới, chính bởi vì Tử La Lan đem đến
kích thích, làm Vô Trần đi lên con đường nhân sinh khác biệt, vài thập niên
sau nghĩ lại tới thời điểm ban đêm hôm nay, Vô Trần cũng ở trong lòng suy
đoán, nếu không phát sinh chuyện như vậy, chính mình có lẽ đi không đến hôm
nay.
Vô Trần lấy ra một lọ rượu nhãn hiệu “B.K”, ngửa đầu làm một ngụm đi xuống, dạ
dày tựa như bốc cháy.

“ Hảo, thực hảo, các ngươi đều thực hảo! Đây là xã hội, ha ha, từ hôm nay trở
đi, ta Vô Trần sẽ không giống nhau, ta sẽ làm các ngươi hối hận” Vô Trần ngửa
đầu cuồng tiếu, khóe mắt tựa hồ còn có thứ gì lưu lại.

Đêm nay, Vô Trần uống say, say thập phần hoàn toàn, cái kia đơn thuần thiện
lương, cẩn thận chặt chẽ Vô Trần biến mất.

Chỉ là dường như lão thiên không cho phép Vô Trần trầm mê, hắn bị một trận
chuông điện thoại trí năng làm bừng tỉnh, lắc lắc đầu có chút ê ẩm, chuyển
được điện thoại liền hỏi: “ Ai a”

“ Tiểu trần, là ta. Ngươi đang ở đâu? Lập tức đến công ty ngay, Tả thiếu bị
người đánh, lúc này bên trong công hội đang loạn thành một đoàn”

Bên kia đầu dây là quản lý của Vô Trân, Vương Vĩ, kẻ này làm người vu lợi, có
chút tiểu thông minh, bất quá cũng coi như là thành thật, sẽ không vì tiểu lợi
làm hại Vô Trân, nên hắn còn giữ lại.

Vô Trần trầm mặc một lúc, rồi trả lời với giọng nói vô pháp cự tuyệt:
“ Hảo, ta đã biết, lúc này ta đang không có ở nhà. Phải rồi, Vĩ ca, Lão bà ta
lại cần một khoản tiền lớn để chữa bệnh, ngươi thu xếp, bán toàn bộ cổ phần
của ta trong công hội cùng tài khoản nhân vật võng du. Cần thiết phải nhanh,
nếu được, ta hi vọng trong hai ngày tới sẽ nhận được tiền đánh vào tài khoản
của ta. Hảo, ngươi không cần khuyên ta, ý ta đã quyết. Vậy nhé, ta lại có việc
rồi. Hảo, tạm biệt”

Vô Trần nói liền một mạch, không để ý tới Vương Vĩ hết sức khuyên ngăn mà vẫn
giữ khăng khăng quyết định của mình. Mặc dù biết, nếu bán tháo như vậy sẽ
không được giá, nhưng chí ít vẫn còn hơn mất trắng.

Tả Tuấn, sau khi bị Vô Trần cắt rời tứ chi, đâm mù hai mắt, cắt lưỡi, đánh
thành người thực vật, thì bị hắn tùy tiện vất tại một nơi cách khá xa “ Tụ Nhã
Biệt Uyển”. Không ngờ lại được tìm thấy nhanh như vậy. Hắn có thể không để ý
tới Tử La Lan, nhưng Tả Tuấn, thì còn không xứng.
Mặc dù, điều này có thể gây hại cho hắn, nhưng Vô Trần chấp nhận, đây, sẽ là
lần cuối, hắn vì Tử La Lan làm một cái gì đó.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #6