Dị Năng Hoàng: Cổ Minh.


Người đăng: vusontieuphu

“ Ân?”

Đang tại lúc Vô Trần lấy tay xoa huyệt thái dương, thì khóe mắt lại liếc thấy
tràng cảnh khiến hắn kinh hãi đến ngây người.

Bên trong sương trắng tràn ngập, cả ngọn núi dường như muốn nứt vỡ ra, vô cùng
vô tận đá vụn, phóng lên trên trời, vô số bụi mù, tại thời khắc này, lại đột
nhiên lấp trời ngăn đất, cuồn cuộn mà lên!

Trong bụi mù, hét dài một tiếng, một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện giữa
trời, toàn thân bao phủ bởi sấm chớp, phi tốc mà đi, thế đi quá nhanh, làm cho
một hàng dài mây khói, cuồn cuộn cuốn theo sau lưng hắn.

Lập tức, sau lưng vô số bóng người phá tan bụi mù bỗng nhiên xuất hiện, lăng
không bay nhanh, điên cuồng truy kích.

“ Là thức tỉnh giả?”

Vô Trần làm ra phán đoán đối với thân phận của đám người này. Cũng chỉ có thức
tỉnh giả mới có bản lĩnh phi thiên độn địa như vậy.

Vô Trần vội vàng tránh vào một góc. May mắn, hắn đang đứng tại một nơi trên
cao ngọn núi, lại khá ẩn nấp, ở giữa lại được bụi gai rậm cùng hàng cây che
chắn,ở phía dưới nhìn lên có vẻ vô cùng ẩn nấp, rất khó phát hiện ra điều gì
khác thường. Điều này giúp hắn an tâm bí mật quan sát hết thảy.

“ Là hắn?”

Vô Trần nhận ra tên nam tử kia, là người mà hắn đã va phải tại WC trung tâm
thương mại. Chỉ là bộ dạng lúc này của tên nam tử thần bí này trông khá chật
vật, quần áo ngổn ngang, tóc tài bù xù, giống như vừa trải qua một trận chiến
lớn.

“ Ba đại phân hội liên thủ, tổng cộng 2,746 vị cao thủ hàng đầu, dài dòng buồn
chán năm ngàn bảy trăm vạn dặm đuổi giết! Ha Ha Ha… Quả nhiên thật là bạo tay”

Lôi quang chợt lóe, Cổ Minh phi thân mà chạy, thân hình không có dấu hiệu dừng
lại trên một khối nham thạch, theo một tiếng cuồng tiếu, bỗng nhiên một chiêu
“hồi mã thương”, một đạo thiên lôi lạnh thấu xương, dường như muốn trảm phá
thương khung, từ tay rơi vãi ra.

“ Oành! Oành! Oành”

Roi điện quất xuống nền đá không ngừng tạo ra tiếng nổ lớn, từng đạo vết cháy
kéo dài, tiếng thảm thiết không dứt bên tai. Mấy người theo trong không trung
phun ra máu tươi, khua tay múa chân hướng về mặt đất chật vật rơi xuống.

“ Lôi Phá Thương Khung”

Sức mạnh cuối cùng bạo phát đi ra, Cổ Minh cả người đều là máu tươi, đã không
thể tiếp tục duy trì đứng vững.

Cổ Minh tuy sớm bước vào hoàng cấp đỉnh phong cao thủ, nhưng ở đánh ra một
chiêu mạnh mẽ đến kinh người kia, cũng là dầu hết đèn tắt, không có dư lực
chống đỡ tiếp tục phi hành. Mới vừa rơi xuống, dưới thân nham thạch đã dính
đầy máu tươi.

Cổ Minh kịch liệt thở hổn hển, ánh mắt lại như cũ tràn đầy ngạo nghễ, cười
lạnh “ Hắc, hắc, lão tử hôm nay mặc dù cùng đường mạt lộ, cái chết khó tránh,
nhưng cho dù bổn tọa chết rồi, các ngươi những người này, cuối cùng lại còn
lại mấy tên sống sót?”

Giờ khắc này, Cổ Minh tựa như vạn giới nhân hoàng, hoàng giả quay đầu, mặc dù
sa cơ thất thế, lại như cũ mang theo vô tận uy nghiêm bễ nghệ thiên hạ.

Sau lưng, mấy ngàn tên cao thủ bay nhanh đuổi theo, dưới ánh mắt bén nhọn của
hắn đều không hẹn mà cùng kinh hãi ngừng bước. Ánh mắt cực đoan phức tạp nhìn
xem Cổ Minh, xa xôi đằng sau, thậm chí ánh mắt đã không nhìn thấy phần cuối,
một đạo huyết nhục thông đạo do vô số đống thi thể bừa bộn xây dựng mà thành.
Một hồi bất kỳ không sai cuồng phong cuốn quá, mấy viên chết không kịp nhắm
mắt đầu lâu bị trận này gió lớn thổi mạnh, lăn lốc quay tròn.

Cả đoạn đường đuổi giết, rõ ràng trả ra cái giá thật lớn, chính là một bức
huyết nhục minh đồ phủ kín thiên sơn vạn thủy này.

Đối mặt với đã như sơn cùng thủy tận, cùng đồ mạt lộ Cổ Minh, mặc dù biết rõ
hắn đã vô lực xoay chuyển tình thế, đã là dầu hết đèn tắt, nhưng giờ khắc này,
nhữ cũ, không một kẻ nào dám tùy tiện tiến lên phía trước một bước.

Tất cả mọi người đều tinh tường một điểm, tại lằn ranh giới sinh tử này, tùy
tiện kẻ nào đến gần hắn, đều sẽ bị thịt nát xương tan, chết không toàn thây.

Vô luận là ai, cũng không có ngoại lệ. Điểm này là không thể nghi ngờ. Bởi vì
hắn chính là Dị năng hoàng, Cổ Minh. Thức tỉnh giả mạnh mẽ nhất Nhân Loại liên
minh.

Ba đại phân đường tụ tập gần 3000 cao thủ bố trí xuống bẫy rập cực lớn, sử ra
vô số thủ đoạn, liên hợp tiêu sát Cổ Minh, lộ trình truy sát kéo dài trăm ngàn
vạn dặm, ven đường cũng không thiếu các lộ cao thủ nhập tràng đuổi giết. Vậy
mà Cổ Minh, vẫn có thể dùng lực một người, tẫn giết anh hùng thiên hạ, mấy
ngàn cao thủ bị giết đến thất linh bát lạc, những nơi đi qua, máu chảy thành
sông, thây phơi khắp đồng, dù là siêu cấp cao thủ cũng bị đánh thành thi thể
mảnh vụn.

Đối mặt với hung thần như vậy, ai dám xem thường?

Mặc kệ giờ phút này Cổ Minh đã suy tàn thấy rõ, nhưng không ai dám xem nhẹ sự
khủng bố của hắn.

“ Cổ Nhân Hoàng, nếu không phải ngươi vẫn khư khư cố chấp, nhất định phải đối
đầu với chúng ta cho bằng được, cướp đoạt đi bảo vật mà ngay của vực chủ cũng
thèm muốn, làm gãy đi đường sống của mọi người, chúng ta cũng không bất chấp
hậu quả như vậy để liên thủ đối phó ngươi”

Đối diện, một cái nhìn qua có vẻ từ mi phúc khí lão giả than thở nói.


  • Cổ Minh, giao đồ vật ra! Chúng ta tha mạng cho ngươi!

-Cổ Minh, ngươi đã sắp chết đến nơi rồi. Hay là giao “ thứ đó” ra đi. Chúng ta có thể cho ngươi được toàn thây!.


  • Cổ Minh, đồ vật mà Vực Chủ muốn, không phải ngươi có thể nhúng chàm. Nếu
    không, cũng không đơn giản là mình ngươi chết mà thôi. Hay là giao ra đây đi
    thôi…

Từng tiếng kêu, tiếng gọi, đe dọa có, cầu xin có, khuyên can có, từ bốn phương
tám hướng truyền đến.

Cổ Minh ha ha cuồng tiếu, khinh thường quát lớn:

“ Đồ vật chính tại ta nơi này, muốn đồ vật thì đến đây đi. Đến bao nhiêu ta
giết bấy nhiêu”

Tại nơi xa, Vô Trần nghe thấy “ Cổ Minh” hai chữ này, toàn thân chấn động.

“ Không ngờ lại là hắn”.

Có thể nói, tại Nhân Loại Liên Minh, nói đến Cổ Minh, có thể sẽ có người không
kịp phản ứng, nhưng Dị Năng Hoàng, Cổ Minh, thì lại là không ai không biết,
không ai không hiểu. Thức tỉnh giả mạnh nhất, chiến thần bất bại của Nhân Loại
Liên Minh, thân kiêm ngũ hệ dị năng, đã từng độc thân xông vào sào huyệt của
dị chủng, một mình hủy diệt 3 cái dị chủng tinh cầu, dị chủng chết trong tay
hắn nhiều vô số kể. Nghe nói, từ trước khi Vô Trần sinh ra, đã có một lần Dị
Chủng đại bạo động, mà sau này, lịch sử gọi đó là “Huyết Vụ Già Thiên” thời
đại. Lúc đó nhân loại còn rất nhỏ yếu, hệ thống tu luyện cũng chưa được hình
thành ổn định. Thức tỉnh giả thực sự trưởng thành vẫn chưa phải rất nhiều,
chiến lực cấp cao nhất cũng chỉ lác đác vài vị vương cấp dị năng cường giả. Mà
ngược lại, dị chủng không những tiên thiên thể chất ưu việt hơn nhân loại, mà
không biết vì lý do gì, cực kỳ thích nghi với hắc ám cùng hỗn loạn năng lượng.
Chúng sinh sản vô cùng nhanh, nhân số theo cấp lũy thừa không ngừng mở rộng.
Đợi đến khi nhân loại kịp phản ứng thì nhân số của bọn chúng khổng lồ gấp trăm
ngàn lần nhân loại. Tuy nhiên, thời đại đó, bởi vì dị chủng vẫn chưa có trí
tuệ, có thể bị con người tùy ý tàn sát, nên không có ai quá coi trọng đến vấn
đề này. Chỉ đến khi, một con dị chủng bên trong số chúng, trong quá trình tiến
hóa đạt được dị biến, sinh ra một loại năng lực vô cùng kinh khủng. Nó có thể
thông qua thôn phệ con mồi để hấp thu chúng, dùng để hoàn thiện bản thân.

Một, hai nhân loại thức tỉnh giả chết, có thể coi là không may, nhưng một, hai
trăm, một hai ngàn, một hai vạn cái thì sao đây? Con dị chủng kia, sau khi
thôn phệ càng nhiều cường giả nhân loại, tốc độ tiến hóa cũng càng lúc càng
nhanh. Chỉ vài năm trời, từ một con sơ sinh dị chủng, nó đã tiến hóa lên thành
một thực thể ưu việt hơn so với tất cả các đồng loại của nó rất nhiều. Là sinh
vật đầu tiên bước vào Hoàng Cấp Lĩnh Vực. Nó cũng là Dị Chủng Hoàng đầu tiên
của cả Dị Tộc, mà sau này chính là Chúa Tể Dị Chủng. Dưới sự lãnh đạo của một
con quái vật có trí tuệ, dị chủng tộc càng ngày càng trở nên khó đối phó, rồi
dần dần từ vị thế của một bác thợ săn, nhân loại lại biến thành con mồi. Rất
nhiều thức tỉnh giả, thậm chí dị năng giả đã ngã xuống, dị chủng cũng từ đó mà
có càng nhiều hoàng cấp dị chủng mới xuất hiện. Nhân loại chính thức bước vào
thời đại tối tăm nhất.

Thời đại đó, nhân loại không bằng heo, chó. Chỉ cần dị chủng đi đến đâu, là
toàn bộ nơi đó sẽ ngập trong máu và thịt. Không có ngoại lệ, không có nhân từ,
không có một chút hi vọng nào xuất hiện cả. Nhân số nhân loại giảm xuống một
cách nhanh chóng mặt, mười phần mất chín, không đủ một. Nhân tộc đối mặt với
nguy cơ diệt tộc gần hơn bao giờ hết.

Cũng chính vào thời điểm nhân loại đang tuyệt vọng nhất đó, một nhân vật, đỉnh
thiên lập địa, cái thế vô song, dưới tuyệt cảnh, không ngừng trở nên mạnh mẽ
hơn. Để cuối cùng, lột xác, tiến hóa thành một thực thể cao cấp sánh ngang với
Dị Chủng Hoàng, đó chính là Nhân Hoàng, Dị Năng Hoàng, Cổ Minh. Là hắn dẫn dắt
nhân tộc cường giả, không ngừng đẩy lùi dị chủng, sử dụng cây đao trong tay,
đánh ra một mảnh trời mới, níu giữ hi vọng cuối cùng của nhân loại. Và cũng
chính nhờ hắn mà nhân tộc mới có thể bắt được cơ hội thở dốc, hồi phục. Để rồi
khi có càng nhiều dị năng hoàng mới xuất hiện, Cổ Minh lại lần nữa dẫn đầu
chúng cường giả đẩy thời đại sang một trang sử mới, thời đại mà nhân loại có
thể làm chủ được sinh mệnh của bản thân mình.

Thần thoại bất bại như vậy, mà giờ phút này lại bị chính tộc nhân của mình,
vây công đến chết. Không thể không nói chính là tràn đầy mỉa mai. Nhân loại
chính là như vậy, luôn bị dục vọng, dã tâm che mờ hai mắt. Không tiếc vì lợi
ích cá nhân mà phát động nội chiến. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao, đã
trải qua nhiều năm như vậy, nhân loại vẫn luôn bị dị chủng uy hiếp, thậm chí
coi là thức ăn dự trữ.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #7