Chết Lặng.


Người đăng: vusontieuphu

Sau khi nhận lấy trang sức bộ kiện từ tay Mặc Vi cùng công dân thẻ bài,Vô Trần
cũng không tiếp tục dừng lại tại khu thời trang mà chuyển sang các khu thương
mại khác.

Hắn còn muốn chuẩn bị vài thứ đồ tô điểm thêm cho bữa tiệc kỷ niệm của hai
người. Lúc này đã là gần 3 giờ chiều, cách thời gian Tử La Lan rời nhà là hơn
6 tiếng nữa, thời gian còn lại cũng không phải rất nhiều.

Nhận bó hoa làm từ 99 bông hồng tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu không bao
giờ nhạt phai từ người bán hàng, Vô Trần cảm thấy mĩ mãn, nở nụ cười hài lòng
rời đi.
Lúc lái xe về đến nhà đã là hơn 6 giờ tối, thời gian không còn nhiều, Vô Trần
vội vàng xách từng thứ đồ đằng sau xe vào nhà.

Vô Trần cùng Tử La Lan sống tại “Tụ Nhã Biệt Uyển”, tuy không phải khu biệt
thự đắt giá nhất của Thiên Hải thành, nhưng cũng được tính là khu biệt thự
hạng sang, mỗi căn biệt thự tại đây cũng có giá trị lên đến vài ức tín dụng
điểm.

Dù sao, Vô Trần không những là game thủ chuyên nghiệp hàng đầu, còn là một
trong những cổ đông lớn của siêu nhất lưu công hội “ Bạch Xà”, một năm tiền
thưởng, tiền quảng cáo, tiền hoa hồng,… không được chục tỷ thì cũng phải 3,4
tỷ tín dụng điểm. Cộng thêm thu nhập khi làm trợ lý cấp cao của Tử La Lan cũng
rất tốt, nói chung sau khi Tử La Lan khỏi bệnh, hai người cũng không có quá
nhiều gánh nặng về vấn đề kinh tế nữa.

“ Ân?”

Từ lúc nào mà trong gara nhà hắn lại xuất hiện một chiếc siêu xe Silver
Arrow-07 phiên bản giới hạn rồi? Nghe nói trên toàn bộ Lam Tinh cũng chỉ xuất
hiện 3 cỗ, giá trị là không thể đo đếm, so với con T.W của Vô Trần hay thậm
chí W2 của Tử La Lan đều đắt đỏ hơn vài trăm lần.

Nhìn từng đường cong uốn lượn hình giọt nước, màu sơn bạc cao quý, sang trọng
nhưng không phô trương, nội liễm nhưng không mất phần quyến rũ kia, Vô Trần
cũng không thể không công nhận đây quả thực là một cực phẩm. Với tình cách đạm
mạc của hắn mà cũng không nhịn được có chút hâm mộ.

“ Ha ha” tự giễu cười một tiếng, Vô Trần cũng không ở vấn đề này dừng lại quá
lâu mà tiếp tục xách từng túi đồ vào trong phòng.

Tử La Lan làm thư ký riêng cho tổng giám đốc của tập đoàn “Thế Ky”. Đây là đại
tập đoàn tài chính nằm trong top 500 của Nhân Loại Liên Minh, nắm trong tay
mạch máu kinh tế của hàng trăm sinh mệnh tinh cầu, trong đó có cả Lam Tinh.
Tài sản đã không còn dùng tín dụng điểm để cân nhắc nữa, tự nhiên không phải
Vô Trần có thể so sánh được.

“ Tít, Tít, lạch cạch, lạch cạch”

Cánh cửa điện tử sau khi xác nhận đúng thân phận của Vô Trần tự động mở ra.
Đèn trong phòng khách không được bật lên khiến cho cả căn phòng nhìn qua vô
cùng tĩnh mịch.

“Không phải đâu, chẵng lẽ bản thân nhớ nhầm rồi?”- Vô Trần thầm nghĩ trong
lòng.
Bất quá rất nhanh bị hắn phủ định, xe của Tử La Lan vẫn còn ở tại gara chứng
tỏ nàng vẫn chưa đi ra ngoài.

“ Ân?”

Ngay tại khi Vô Trần mở cửa tủ để giày ra, hắn lại nhìn thấy một đôi giày đàn
ông không phải của hắn đặt bên cạnh giày của Tử La Lan, rất lộn xộn, giống tùy
ý quăng tại đó vậy.
Hai đầu lông mày cau chặt lại, trong lòng trầm trọng, vô thức bật đèn lên, cả
căn phòng bừng sáng, nhưng tràng cảnh đập vào mắt chỉ khiến Vô Trần cảm thấy
càng thêm u ám hơn.

Từng mảnh tàn kiện nữ tính y phục bị xé rách nằm tán loạn trên sàn gỗ, trải
dài từ phòng khách qua đến cầu thang, thẳng lên tầng 3 . Mỗi khi đi qua một
mảnh, Vô Trần đều vô thần cúi xuống nhặt. Trong đầu hắn lúc này đều là từng
lời nói, từng tiếng cười, từng cảm xúc của Tử La Lan.

Mỗi kiện y phục được nhặt lên, là một lần hắn bị những ký ức kia hung hăng đâm
đâm một nhát dao vào tim. Cơ thể như bị rỉ sét lâu ngày, trì trệ nhích từng
bước đi tới.

“ Ưm…!!,Ưm…!! Ân!~”

Tiếng nam nữ hoan lạc không ngừng khiêu khích nhau, cùng với thanh âm rên rỉ
truyền ra từ phòng ngủ chính khiến hai mắt Vô Trần càng trở lên hắc ám.

Phòng ngủ chính của biệt thự nằm trên tầng 3, chỉ cần bước lên cầu thang là có
thể đến. Cửa phòng lúc này chỉ bị khép hờ, giống như chủ nhân của nó vốn không
có ý định đóng chặt mà tùy tiện khép lại là được.

“ Ầm”

Vô Trần chết lặng nhìn hình ảnh trước mắt, tay chân lạnh lẽo không dậy nổi
sức. Đồng tử co rút, vẻ mặt tái xám không còn giọt máu, cả thế giới giống như
tối đen lại.

Thông qua khe hở, Vô Trần có thể nhìn thấy toàn bộ tràng cảnh bên trong. Hai
thân ảnh trần truồng đang không ngừng ân ái, một người tự nhiên là lão bà của
hắn Tử La Lan, một người hắn cũng không xa lạ gì, là Tả Tuấn, tổng giám đốc
tập đoàn “ Hoàn Vũ”, đồng thời cũng là chủ nhân chính thức của “ Bạch Xà” công
hội.

Một người là hiền thê lương mẫu, người vợ trên danh nghĩa của hắn, một kẻ vừa
là bạn thân, vừa là ông chủ, luôn luôn tỏ thái độ quan tâm với hắn. Hình ảnh
cả hai trong quá khứ trung lặp với vẻ mặt thỏa mãn hiện tại khiến Vô Trần
giống như bị cả chiếc búa tạ nặng ngàn cân đập thẳng vào ngực, muốn phun ra
nhưng lại nghẹn ở ngực. Cả linh hồn và thể xác giống như bị xé rách ra thành
từng mảnh.

Cứng nhắc đóng lại cánh cửa, Vô Trần cũng không biết làm sao hắn có thể xuống
phòng khách nữa, hắn không biết sức lực của hắn từ đâu đến, lúc này trong đầu
hắn chỉ có hình ảnh của Tử La Lan và Tả Tuấn, hình ảnh của hắn và Tử La Lan.

Cơ thể tựa như một mảnh thanh diệp giữa biển, vô định không phương hướng, tùy
ý thả trôi theo ngọn sóng.

“ Cạch”

Vô Trần không biết lúc này đã qua bao nhiêu lâu, chỉ khi tiếng động của cánh
cửa phòng ngủ vang lên, Vô Trần mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

“ … đừng ảo tưởng về vị trí của mình. Gia đình ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận
người như cô đâu. Thu xếp mà bỏ cái thai đó đi, nếu không để nó cho tên phế
vật kia nuôi cũng được, ha ha”

Giọng nói của Tả Tuấn vang lên, chỉ là lúc này Vô Trần lại không cảm thấy như
thế nào. Có lẽ trái tim hắn đã chết lặng từ trước đó rồi.

“ Bộp”

“ Hự”

Ngay lúc Tả Tuấn vừa bước xuống cầu thang, đã bị Vô Trần mặt không biểu tình
từ góc khuất xuất hiện đấm mạnh vào thái dương. Cú đấm dồn toàn bộ lực lượng
của Sở Trần khiến tên công tử bột này ngất đi trong tức khắc.

Một kẻ bộ gen bị đứt gãy do quá lạm dụng chất kích thích, lại bị tinh thần có
thiếu sót không thể khai phá não bộ, tự nhiên không thể làm tổng giám đốc,
người thừa kế thứ nhất của “ Hoàn Vũ”. Nếu không phải có Vô Trần giúp sức, “
Bạch Xà” không trở thành siêu nhất lưu công hội, “ Truyền Kỳ” không lửa nóng
như vậy, thì sao hắn có được ngày hôm nay.

“ Ha Ha, cuối cùng hắn vẫn là quá ngây thơ rồi, trước kia hắn không phải không
nghĩ tới, không phải chưa từng nghi ngờ, mà là vì hắn tin rằng việc đó sẽ
không xảy ra, hắn tin rằng Tử La Lan sẽ không phản bội chính mình. Và sự thật
đã chứng minh hắn đã sai, đã sai một cách thái quá. Không có gì là không thể,
mặc kể tỷ lệ nó có bé đến dường nào.”

“ Rắc”

Vô Trần tàn nhẫn đập gãy tứ chi của Tả Tuấn, cơn đau khiến hắn tỉnh lại, bất
quá lại bị Vô Trần không chút lưu tình đá mạnh vào ót, làm hắn tiếp tục ngất
đi. Cả quá trình vô cùng nhanh gọn, không gây ra một tiếng động. Đừng quên, Vô
Trần là ai? Hắn là thần cấp chiến sĩ chức nghiệp giả thuyết võng du, làm những
chuyện như vậy không phải một ngàn cũng là 800, tự nhiên tỏ ra vô cùng thuần
thục.
Tùy ý vất tên phế vật này vào một góc, Vô Trần thản nhiên cười cười, cúi xuống
nhặt đống y phục đã bị xé nát không thành hình dạng của Tử La Lan mà hắn vô
tình làm rơi, bỏ vào thùng rác.

“ Phanh”

Sau đó, Vô Trần kéo thân thể mềm oặt của Tả Tuần cùng giày của hắn xuống dưới
gara, lúc đi còn dùng lực thật mạnh khiến cho âm thanh đóng cửa phát ra vô
cùng lớn.

Trong phòng ngủ chính lúc này, Tử La Lan thất thần nhìn lên trần nhà, vẻ mặt
phức tạp nghĩ tới lời nói của Tả Tuấn trước khi đi.

“ Hừ”

“Hừ” lạnh một tiếng, Tử La Lan nở nụ cười khinh thường rồi đứng dậy dọn dẹp
căn phòng bị nàng cùng tên phế vật kia làm bẩn. Nàng cần xóa bỏ mọi chứng cứ
trước khi Vô Trần về tới nhá. Lão công còn chưa gọi điện tới cho nàng, có
nghĩa là hắn chưa thi đấu xong, cũng đồng nghĩa với việc nàng còn rất nhiều
thời gian.

“ Tinh…!Tinh…!Tinh…!”

Đột nhiên chuông cửa vang lên, khiến Tử La Lan có phần hơi giật mình. Vơ vội
những thứ còn sót lại, mặc tạm một chiếc áo ngủ chạy nhanh xuống mở cửa.

Vô Trần có chìa khóa chắc chắn sẽ không phải bấm chuông, “ Tụ Nhã Biệt Uyển”
lại là khu biệt thự cao cấp, nếu muốn gặp chủ nhân chắc chắn sẽ phải gọi điện
thoại đến trước. Như vậy thì chỉ có là Tả Tuấn vừa rời khỏi nhưng quên thứ gì
nên mới quay lại.

“ Chúc mừng 3 năm ngày vị nữ sĩ xinh đẹp nhất thế giới Tử La Lan hồi sinh”

Đứng trước cửa nhà là Vô Trần với bó hoa hồng đỏ tươi đang nở nụ cười thản
nhiên.

“ Bịch”

Trái tim Tử La Lan hung hăng giật lên một nhịp, lúc này dấu vết của cuộc mây
mưa vẫn trên cơ thể vẫn chưa bị nàng xóa đi. Trên cổ, trên xương quai xanh vẫn
còn in vết răng của Tả Tuấn. Nàng hiểu Vô Trần, với sức quan sát nhảy bén của
hắn, chắc chắn nàng sẽ bị phát hiện.

Tử La Lan gượng cười, nhận lấy bó hoa từ Vô Trần, run giọng trả lời:

“ Ca… Cảm...Cảm ơn, lão công”

Vô Trần cười cười gật gật đầu, rồi đưa ra bộ trang sức mà hắn đã chuẩn bị từ
rất lâu kia.

“ Còn đây là món qua ta tặng ngươi nhân kỷ niệm 1 năm ngày cưới của chúng ta”

Nghe thấy Vô Trần nói như vậy, Tử La Lan sững người tại chỗ, vẻ mặt trắng
bệch. Chưa bao giờ, chưa một lần nào, Vô Trần xưng hô xa lạ như vậy với nàng.
Đối với cặp tình nhân bình thường, xưng hô “ Ta”, “ Ngươi” cũng không phải
điều gì quá to tát, nhưng với Vô Trần thì sẽ không.

Lúc này Tử La Lan mới chợt nhớ ra, y phục của nàng sau khi Tả Tuấn vào nhà đã
bị xé nát. Vậy mà trong phòng khách lúc này lại không có một mảnh vải nào. Tả
Tuấn sẽ không bao giờ làm những việc như vậy. Vì sao nó lại biến mất, đáp án
thật sự đã quá rõ ràng.

“ Làm sao vậy?”

Vô Trần vẫn như vậy, vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy, nhưng chính bởi vì hắn nhẹ
nhàng như vậy lại càng khiến nàng hoảng loạn hơn.

“ Ha, ha, ta vẫn nhớ rất rõ, 5 năm trước, năm chúng ta 20 tuổi, lần đầu tiên
ngươi chịu đi ra khỏi nhà, ta đã dẫn ngươi đi dạo khắp các nơi của Thiên Hải
thành phố. Đi đến đâu, ngươi cũng không chút nào để ý. Nhưng có một thứ lại
khiến ngươi nhìn ngắm đến không rời mắt. Ha Ha, lúc đó cũng do ta vô dụng,
không thể mua nó lại cho ngươi. Bất quá, không sao, ta vẫn luôn ghi nhớ hình
ảnh đó. Ta đã từng thề, chỉ cần ta có tiền, nhất định sẽ lập tức mua nó tặng
ngươi. Sau ngày hôm đó, ta càng ra sức làm việc, thậm chí phải vứt bỏ tự tôn
ta cũng không để ý. Chỉ tiếc là, đến khi ta có tiền, thì cửa hàng người ta lại
không mua được nữa. Ha, Ha, mà thôi, hôm nay là ngày vui, ta không nên nói
những chuyện như vậy”

Tử La Lan nhìn Vô Trần tự thuật, trong lòng giống như bị nghẹn lại, hai dòng
nước mắt chảy dài, nghẹn ngào đáp:

“ Lão… lão… công, ta, ta…, ngươi…”

Vô Trần cũng không để ý tới nàng mà tiếp tục nói:

“ Đây là món quà ta chuẩn bị từ nửa năm trước. Ngươi còn nhớ không, lần đó,
ngươi đã từng thắc mắc vì sao ta lại dùng 15% cổ phần để đổi lần một viên đá
vô dụng cùng 10 tỷ tín dụng điểm. Lúc đó ta chỉ lắc đầu cười mà không nói gì.
Bởi vì ta biết bên trong đó là viên phỉ thúy thủy tinh chủng tử la lan còn lại
duy nhất của vũ trụ. May mắn thay, ta không có cược sai, đây quả thực là Phỉ
Thúy Thủy Tinh Chủng Tử La Lan, nó còn tốt hơn bộ trang sức Băng Chủng Tử La
Lan kia gấp trăm ngàn lần. Có lẽ chỉ có nó mới sánh được với vẻ đẹp của
ngươi…”

“ Tại sao?”

Tử La Lan bất chợt hét lớn, cắt đứt giọng nói của Vô Trần. Chỉ là, dường như
lúc này không còn gì có thể để Vô Trần cảm thấy bận lòng, hắn vẫn thản nhiên
hỏi lại:

“ Tại sao? Cái gì tại sao?”

Tử La Lan kinh khủng nhìn người đàn ông trước mặt, không biết vì sao, nàng cảm
thấy hắn trở nên thật xa lạ, trở nên thật lạnh lùng.

“ Tại sao? Tại sao? Tại sao lại trở nên như vậy?”

Tử La Lan bất lực dựa vào tường, không ngừng lắc đầu, vẻ mặt hoảng loạn, đồng
tử màu tím cũng có dấu hiệu tan rã, giống như nhận được đả kích to lớn nhất
trên cuộc đời.

Thực ra, thống khổ nhất trên thế giới này không phải là thống khổ về thể xác,
mà là hành hạ linh hồn, sụp đổ về tâm linh.

Một kẻ không tiếc mạng sống cứu nàng trong đám lửa lớn, một kẻ vì nàng mà có
thể từ bỏ tương lai, không tiếc vất bỏ một bên chân để có thể dành tiền cho
nàng tiếp tục điều trị. Một kẻ có thể bỏ qua bề ngoài giống như ma quỷ của
nàng để làm bạn, chăm sóc quan tâm nàng. Một kẻ là chỗ dựa cả về tinh thần lẫn
thể xác của nàng trong thời kỳ tăm tối nhất.

Là hắn đã cho nàng hi vọng sống, là hắn bất kể nàng như thế nào vẫn đối xử tốt
với nàng, là hắn dù cho cả thế giới này khinh bỉ nàng, ghét bỏ nàng thì hắn
vẫn luôn ở bên cạnh, che trở, bảo vệ nàng. Là hắn, người yêu nàng nhất trên
đời này.

“ Phụt”

Tử La Lan phun ra một ngụm máu, rồi ngã xuống sàn ngất lịm đi.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #5