Đám đệ tử ở dưới lôi đài thầm suy đoán xem ngày mai ai sẽ là kẻ chiến thắng. Những người như Diệp Hiển Diệp Tông, Diệp Thường hiện tại đang che giấu thực lực, nhất định còn nhiều che giấu đằng sau, ngày mai nhất định sẽ có kịch hay để xem.
Đám người này nghị luận liên tục, mười tám cường giả cũng đi xuống lôi đài chào hỏi rồi nói:
- Ngày mai gặp lại.
- Ngày mai gặp lại!
Diệp Khổ là người thứ nhất rời đi, lập tức sau đó, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi cũng rời đi. Diệp Thiên Nhi đưa mắt nhìn Diệp Bạch, ánh mắt của hắn tràn đầy thâm ý, bỗng nhiên Diệp Bồng Lai hướng về phía Diệp Bạch mà nói:
- Chúc mừng huynh kịp thời đi tới, nếu huynh mà vắng trận đấu này thì sẽ là điều rất đáng tiếc.
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Đa tạ.
Diệp Bồng Lai cười nói:
- Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, ngày mai tạm biệt.
Diệp Bạch cũng khoát tay nói:
- Ngày mai gặp lại.
Nói xong hai người đều tách ra, Diệp Bạch một lần nữa trở lại đoạn cư. Tấn cấp trở thành mười tám người mạnh nhất không hề khiến cho hắn xao động, hiển nhiêu điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn cho nên hắn cũng không hề vui mừng hay cao hứng gì cả, quan trọng nhất là cuộc đấu ngày mai mới là tiêu điểm. Ngày mai, hai đối thủ của Diệp Bạch chính là Đạm Thai Tử Nguyệt và Diệp Khổ, muốn đấu với họ thì chỉ có ngày cuối cùng mới quyết định được.
Đã như vậy, chờ ngày mai đi.
Diệp Bạch mỉm cười thầm nghĩ.
Trước kia, Diệp Bạch chưa từng quên Đạm Thai Tử Nguyệt ở Bách Hoa xà vương cốc, so với Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ cũng thua kém, nghe nói nàng ta đã đạt tới cảnh giới huyền sĩ cao cấp, không biết là thật hay giả.
Không biết trận chiến ngày mai sẽ diễn ra như thế nào, đến lúc đó không biết mình sẽ đạt được vị trí thứ ba, thứ hai hay là thứ nhất?
Diệp Bạch nhắm đôi mắt lại. Lần tấn giai này kỳ thực hắn cũng không ngờ là hắn sẽ thành công, hắn còn tưởng rằng lần đầu sẽ không thành công, chịu nhiều ngăn trở, lần này trùng quan thì sẽ tốt rồi, nhưng mà kết quả cuối cùng thì lại vô cùng thần kỳ và thuận lợi.
Nếu như không phải như vậy thì thiếu chút nữa đã trễ mất trận đấu này, may mắn là cuối cùng cũng đã thành công và tới vừa kịp không để lại tiếc nuối.
Diệp Bạch suy nghĩ một hồi rồi lại nhịn không được nhớ tới một canh giờ trước.
Một canh giờ trước…
Diệp Bạch ngồi ở trong gian mật thất, thời gian thoáng chốc đã trôi qua, đây đã là sáng sớm ngày thứ tư, huyền khí hắn áp súc đã rất tốt, chất lòng trong suốt bây giờ đã ngưng đọng thêm một chút, trở nên sền sệt và cứng hơn, đồng thời hàm lượng huyền lực cũng nhiều hơn so với trước kia gấp hai lần.
Tuy nhiên vậy cũng chưa xong, đây chỉ là đạt tới thời khắc mấu chốt. Diệp Bạch hoàn toàn không biết rằng thời gian bên ngoài trôi qua, Tâm Huyễn trưởng lão ba người bọn họ đã chuẩn bị xong. Tứ tông hội vũ chính thức bắt đầu, vô số đệ tử tập hợp bên ngoài, cuộc Tứ tông hội vũ vòng loại đã chính thức diễn ra, mà Diệp Bạch cũng đắm chìm trong bế quan, đánh sâu vào giai đoạn huyền sĩ trung cấp, không biết thời gian trôi qua như thế nào.
Thời gian buổi sáng nhanh chóng trôi qua, huyền khí trong người Diệp Bạch lúc này đã hoàn toàn áp súc, trong cơ thể hắn huyền khí rõ ràng đã có biến hóa, đầu tiên là thể tích lớn hơn gấp đôi, kế tiếp là lực lượng từ từ thẩm thấu ra, gia tăng không chỉ một lần, nếu như tiếp tục tu luyện thì huyền khí sẽ tăng so với hiện tại gấp bốn lần.
Giữa trưa hôm nay, cũng chính là thời điểm mấu chốt của Diệp Bạch. Lúc này, Diệp Bạch chỉ còn kém bước cuối cùng một thời gian ngắn, lúc này hắn đem toàn bộ huyền khí dung hợp vào một chỗ, nếu như thành công thì mọi chuyện sẽ vô cùng tốt đẹp, hắn sẽ đạt tới trình độ huyền sĩ trung cấp. Mà nếu như thất bại, nhẹ thì Diệp Bạch sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nặng thì đan điền bị bại liệt, công lực toàn bộ bị phế bỏ, nặng nữa thì tử vong tại chỗ, biến thành người ngu ngốc, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Giờ mùi ba khắc, huyền khí trong Diệp Bạch đã khẽ nổ một tiếng. Huyền khí trong người Diệp Bạch bắt đầu bay tán loạn, kinh mạch của hắn bắt đầu chuyển biến, xuất ra từng sợi từng sợi huyết châu, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi khiến cho Diệp Bạch phải hôn mê.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng Diệp Bạch cũng đã tỉnh lại, lúc này hắn bắt đầu xem xét huyền khí trong cơ thể của mình mà mừng rỡ, bởi vì hắn đã phát hiện ra huyền khí trong cơ thể của mình đã hoàn toàn biến dạng, rõ ràng so với trước thì nhiều hơn một điểm. Trong cơ thể của hắn có một dòng suối nhỏ đang chảy, hiện tại đã biến thành một dòng sông. Diệp Bạch đã chính thức trở thành huyền sĩ trung cấp, trùng quan thành công.
Đồng thời, huyền khí trong cơ thể của Diệp Bạch cũng có những thay đổi to lớn, hơn nữa hiện tại Diệp Bạch có thể tiếp tục tu luyện, gia tăng huyền khí, đợi cho đến khi hắn trở thành huyền sĩ đỉnh phong, với thực lực của mình, hắn lại có thể tăng lên. Hiện tại, thực lực của Diệp Bạch đã hoàn toàn vượt xa so với trước kia.
- Phù.
Diệp Bạch thở ra một hơi thật dài, sau đó hắn mới từ từ thở ra một ngụm khí tức, mở to đôi mắt ra, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt. Cuối cùng, Diệp Bạch cũng đã vượt qua được giai đoạn kiểm soát, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tuy nhiên niềm vui mừng chỉ thoáng trôi qua, Diệp Bạch ngẩng đầu lên trời một lúc cuối cùng cũng thanh tỉnh lại. Sau khi nhớ ra hôm nay là hôm nào, hắn lập tức thu dọn mọi thứ, tiện tay phủ thêm một chiếc áo khoác bên ngoài rồi đi ra. Khi hắn theo Băng Nhi đi, thì mới biết bây giờ đã là giờ mùi ba khắc, sắp đến giờ thân. Vòng loại chọn lựa của Diệp gia lúc này đã gần xong, Diệp Bạch lúc này mới tỉnh lại mà đi về phía khoảng sân này.
Huyền sĩ trung cấp, Diệp Bạch thầm nghĩ, với thực lực này thì cho dù là đệ tử ngoại tông của Tử Cảnh cốc mình cũng có thực lực trung đẳng.
Đôi mặt của Diệp Bạch hiện ra một vòng tinh quang, lóe lên rồi biến mất không còn thấy gì nữa.
Hắn lại ngồi xuống một lần nữa, mau chóng kiểm tra thực lực của mình, sau khi cảm thấy giai vị trung cấp huyền sĩ của mình thực sự đã vững vàng hắn mới bắt đầu bước đi.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng sớm đã tới, bầu trời từ phía đông hiện ra một vòng ngân sắc. Diệp Bạch từ từ tỉnh lại, trải qua một đêm tu luyện huyền khí của hắn đã đạt ổn định cảnh giới huyền sĩ trung cấp, từ nay nều không có bất ngờ gì thì hắn có thể trực tiếp vươn tới cảnh giới quá độ của Huyền sĩ cao cấp.
Huyền sĩ cao cấp, hiện tại Vân Du, người đứng thứ tám trên hoàng bảng cũng chỉ mới đạt tới Huyền sĩ cao cấp, không biết đến lúc đó, mình so với Vân Du thì như thế nào.
Diệp Bạch mở to mắt từ từ đứng lên, sau khi phân phó cho Băng nhi một lúc xong hắn liền đi ra ngoài nội viện, thư giãn thân thể một lúc. Chỉ trong chốc lất, Băng Nhi đã chuẩn bị tốt đồ ăn cho hắn rồi mang vào. Diệp Bạch tùy ý nếm qua, sau khi thấy thời gian đã tới giờ thìn không xa hắn liền nghĩ nghĩ rồi hướng về phía ngoại viện đi tới.
Diệp Bạch tiện tay rút Thối Huyết Tam Hương kiếm ra, sau đó lập tức rời khỏi cửa, hướng về phía khoảng sân rộng mà đi tới. Lúc này hắn mới phát hiện ra mình hôm nay vẫn không phải là người đên sớm, vẫn chậm một chút. Mười tám đệ tử ngày hôm qua giành thắng lợi đã đến hoàn toàn đông đủ, không thiếu một ai, ngoại tông đệ tử Diệp gia cũng muốn xem náo nhiệt, kéo đến đầy ở đây, trên khoảng sân tiếng người cười nói huyên náo vô cùng. Trong đó có một vài người có dáng vẻ trưởng lão, bọn họ chính là người cầm đầu.
Tuy nhiên, Tâm Huyễn, Khô Mộc trưởng lão vẫn không xuất hiện. Nghe nói bọn họ đã sớm đi tới Đạm Thai gia tộc để chuẩn bị bố trí sân đầu, không đồng hành với Diệp Bạch. Cho nên lúc này, chỉ có một vài trưởng lão bình thường làm người dẫn dắt, đối với chuyện này, Diệp Bạch cũng không có ý kiến gì.
Nhìn thấy Diệp Bạch tới, Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai đều đưa ánh mắt ra đón chào. Diệp Bồng Lai mỉm cười nói:
- Ta tưởng hôm nay ngươi sẽ rút kinh nghiệm không ngờ hôm nay ngươi vẫn là người đến trễ nhất.
Diệp Bạch cười khổ một cái rồi nói:
- Không phải nói là tới giờ thìn mới bắt đầu sao? Lúc này thời thần còn chưa tới, tại sao các ngươi lại đến sớm như vậy?
Diệp Bồng Lai nhìn Diệp Khổ, Diệp Thiên Nhi rồi cười nói:
- Ngươi không biết hay giả vờ không biết vậy? Tuy nói là giờ thìn bắt đầu nhưng tất cả mọi người đều muốn tới Đạm Thai gia tộc xem xét cho quen thuộc địa hình, xem đối phương có những cao thủ gì, góp thêm phần náo nhiệt, chuyện như vậy, dĩ nhiên là đi càng sơm càng tốt.
Diệp Bạch nghe như vậy thì không kìm được mà sờ sờ mũi rồi nói:
- Xem ra ta đúng là đầu gỗ, xin lỗi các ngươi.
Diệp Bồng Lai vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi cười nói:
- Được rồi, ta nói giỡn đó, vậy mà ngươi còn tưởng là thật.
Diệp Bạch cũng mỉm cười, hắn dĩ nhiên là không chú ý đến. Vị trưởng lão kia thấy Diệp Bạch đi tới thì liền kêu lên:
- Được rồi, mọi người đã tới đông đủ, chúng ta cũng không cần chờ đợi nữa, hãy đi tới để làm quen với sàn đấu đi.
Tất cả mọi người đều hưởng ứng liên tục. Một số người dưới sự dẫn dắt của trưởng lão đã hướng về phía Đạm Thai gia tộc mà đi tới, cuộc Tứ Tông Hội Vũ năm năm trước là do Diệp gia mở, lần này dĩ nhiên là do Đạm Thai gia chủ trì, từ trước đến na vẫn thay phiên nhau. Tuy nhiên lần này có chuyện trọng đại cho nên tứ đại gia tộc cùng nhau mở, chỉ có điều địa điểm vẫn là ở Đạm Thai gia, mà Đạm Thai gia tộc ở Hỏa Vân Thành vẫn có thực lực hơn Diệp Bạch một chút cho nên lần tứ tông hội vũ này tổ chức ở Đạm Thai gia là vô cùng thích hợp.
Một lúc sau, cửa chính của Đạm Thai gia tộc đã mở ra trước mặt mọi người, mọi người thấy như vậy thì đều lập tức hoan hô, mà người của Đạm Thai gia tộc đã đi tới, náo nhiệt vô cùng.