Chương 162: Tứ tông hội vũ. (1)



Một nữ tử mặc y phục của Đạm Thai gia tộc nhìn thấy đám người Diệp gia tới thì hai mắt liền sáng lên, nàng nhìn về phía vị trưởng lão Diệp gia kia rồi cười nói:



- Diệp Mi trưởng lão đã đến rồi sao, mau vào đây, vào đây.



Đồng thời, mười hai tiếng chuông vang lên, mười hai người tiếp khách đều đồng loạt hô to:



- Diệp gia đến.



Diệp gia trưởng lão kia hướng về phía vị nữ tử kia mà hơi gật nhẹ đầu, thi lễ một cái rồi nói:



- Đã làm phiền rồi.



Vị nữ tử kia cũng cúi mình đáp lễ, ánh mắt của nàng quét qua các đệ tử Diệp gia, ngừng lại ở Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Bạch một lúc rồi nói:



- Mời vào.



Diệp gia trưởng lão dĩ nhiên cũng nhìn ra điều này, hắn vội vàng mỉm cười không nói gì, cúi thấp người rồi nói:



- Đa lễ rồi.



Sau đó lão lập tức vẫy tay một cái, đám người Diệp Khổ liền theo lão vào cửa chính của Đạm Thai gia tộc.



Quả không hổ là Đạm Thai gia tộc, tuy kiến trúc so với Diệp gia thì chất phác và giản dị hơn nhưng mà cửa chính của họ thì hết sức hoa lệ và rộng rãi, tất cả được chủ đạo bằng một màu tím. Tường nhà cao tới mười trượng, tất cả đều dùng tử cực phong thạch mà xây dựng lên. Tử cực phong thạch là một loại đá cực kỳ quý hiếm, chỉ có ở đáy Hàn băng hà mới có. Loại đá đặc thù này chỉ có huyền sĩ mới có thể lấy về rồi đem đi xây dựng.



Sau khi tiến vào cửa chính, mỗi một đường đi đều có một người tiếp khách. Phía dưới cầu là nước chảy, mái cong cao ngất, khắp đình viện trải dài những danh hoa, Vạn Tử Thiên Hồng, Bích Lục Hai Nhi, Mạn Huyền Quải Nguyệt. Khắp đình viện thoạt nhìn giống như là một mộng cảnh màu tím, trên đường được lát những tảng đá trắng noãn mượt mà, như hột trân châu. Từng bức tranh điêu khắc trải dài có vẽ những hình chim thú, kỳ nhân quý hiếm, vô cùng linh động, hiển nhiên là thủ bút của đại sư.



Tất cả đệ tử Diệp gia thấy cảnh tượng này thì đều lồi cả con mắt ra. Ở Diệp gia bọn họ chưa bao giờ được thấy kỳ cảnh tuyệt đẹp này, Đạm Thai gia tộc quả không hổ là một thế lực kiêu hùng. Bọn họ lúc đầu còn chưa tin, nhưng bây giờ khi đi vào thì bọn họ mới biết là danh bất hư truyền.



Sau khi đi xuyên qua một dòng sông bích thủy uốn quanh, qua một câu gỗ bọn họ mơ hồ nghe thấy thanh âm ồn ào của các đệ tử. Đệ tử Đạm Thai gia tộc dẫn đường liền cất tiếng nói:



- Các vị, phía trước chính là Thái Cực nghiễm tràng của Đạm Thai gia nhà chúng ta, hôm nay cuộc Tứ Tông hội vũ chín là ở đây, xin mời các vị đi theo ta.



Nói xong, tên Đạm Thai đệ tử kia liền cung kính dẫn bọn người Diệp Bạch đi về phía trước. Đây đúng là Đạm Thai gia tộc, Thiên tường vạn cách. Từ cửa chính đi đến nơi này đã phải trải qua biết bao nhiêu con đường. Các đệ tử của Diệp gia không kìm được mà tặc lưỡi khen ngợi, mà vị trưởng lão Diệp Mi thì lại lộ vẻ ngưng trọng, đăm chiêu một hồi.



Cái này có lẽ là lấy động chế tĩnh, phòng ngừa kẻ địch tấn công, tường bao vây nhiều khi gặp phải chiến sự thì sẽ có tác dụng rát lớn, khả năng chiến thắng cũng sẽ tăng lên gấp cả chục lần. Gặp kẻ thăm dò nếu như không biết đường thì sẽ đầu vàng mắt hoa lạc đường ở đây. Kiến trúc công trình này của nhà Đạm Thai gia thật sự là không thể không khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, muốn biết bố cục, vị trí của nó quả là rất khó.



Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc nói những điều này, dưới sự dẫn dắt của vị trưởng lão Diệp Mi, bọn họ cuối cùng cũng đến tới trước Thái Cực nghiễm tràng, sau khi tiến vào khoảng sân, đôi mắt của bọn họ không kìm được mà sáng ngờ lên.



Chỉ thấy khoảng sân của Đạm Thai gia tộc có diện tích khoảng ba trăm trượng vuông, bốn phía là mười sáu tòa đình, xếp thành một hàng, tinh xảo dị thường. Ở phía đối diện là ba chữ “Ác Kiếm lâu” đầy uy mãnh, dưới ánh sáng của mặt trời, nó lóe lên từng đợt.



Giờ phút này, ở trên lan can đã có ba tầng ghế bày ra, ngồi ở trên đó có thể thấy rõ ràng trường tỉ thí phía dưới. Đệ tử dẫn đường kia nói với bọn người Diệp Bạch, đây chính là sân đấu của Đạm Thai gia tộc, bình thường các trưởng lão đều ngồi cầm kiếm ở trên lầu, quan sát trận tỉ thí. Hiện tại bởi vì để cho tứ có thể được nhiều người xem các nhân vật nổi danh thi đấu, cho nên bọn họ bố trí khiến cho nhìn rõ ràng hơn.



Trong sân rộng lúc này đã tràn đầy người, khó trách từ phía xa xa đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào. Lúc này, ngoại trừ người của Diệp gia thì còn có người của La gia,Tư đồ gia và một số ít tiểu gia tộc khác, con số không dưới hơn một trăm người, ngoài ra có một ố thành phần ngoài gia tộc đến xem, bọn họ chính là những người nổi danh trong Hỏa Vân thành, đến tham gia đại hội lần này đều là khách quý. Ở trong giữa sân rộng, có ba mươi sáu tòa lôi đài được bày ra, các tòa lôi đài đều được chế bằng gỗ lim, dài ba trượng, rộng ba trượng, ở bên cạnh được vây bằng hàng rào, bên cạnh mỗi tòa lôi đài đều có những con số màu đỏ, phân biệt chúng với nhau, cũng là để cho mọi người rút thăm quyết định.



Diệp Bạch đánh giá bốn phía xong, không kìm được mà cười khổ nói:



- Xem ra chúng ta đã tới muộn, hai nhà La gia và Tư đồ gia đã sớm đến.



Ở góc phía bắc của khoảng sân, có một thân ảnh mặc hắc y, trên tay có những đóa hoa màu đỏ thẫm, được hơn mười người vây quanh, chính là La Long Hạc của La gia. Nhìn thân thể của hắn thì xem ra đã đạt tới huyền khí tầng thứ mười đỉnh phong, không biết khi nào thì mới đạt tới cảnh giới huyền sĩ.



Mà ở khoảng sân rông phía bắc, đám đệ tử Tư đồ gia lúc này đang bao quanh một người mặc đồ màu đỏ, trên tay áo có ký hiệu bốn đạo kiếm kỳ dị. Người này ở trên khuôn mặt có những vết kiếm bắt mắt, khí chất âm thế, thần sắc lạnh như băng, ôm kiếm không nói lời nào. Đây chính là đệ nhất cao thủ của Tư Đồ gia, Tư Đồ Xa, trước kia ở trong Vô Sương Cốc đã bị Diệp Khổ dùng một chiêu đánh bại. Từ lần đó hắn nhục nhã vô cùng, lùi khỏi cuộc dò xét Thiên Báo cốc, coi Diệp gia là cừu địch, cho nên bây giờ khí tức của hắn càng ngày càng âm hiểm, cả người lộ ra một tà khí không nói nên lời. Nhìn thấy hắn, Diệp Khổ và Diệp Bạch cũng chau mày tựa hồ như nhìn thấy gì đó.



Trong một thời gian ngắn mà khí thế của người này đã tăng gấp mấy lần rồi sao? Thật bất ngờ!!!



Hơn nữa trên người của hắn đã phát sinh sự biến hóa kỳ dị, cả người hắn toát ra một khí tức khiến cho người ta không thoải mái. Thậm chí ngay cả thực lực của Diệp Bạch và Diệp Khổ, rõ ràng là mạnh hơn hắn rất nhiều khi nhìn đến hắn cũng có một cảm giác như là bị độc xà xâm nhập, cả người phát lạnh. Nếu thực lực của hắn cao hơn so với họ thì không nói gì, nhưng rõ ràng thực lự của Tư Đồ Xa tuyệt đối chưa tới Huyền sĩ, vậy tại sao hai người khi nhìn thấy hắn lại có một cảm giác như vậy?



Diệp Bạch, Diệp Khổ thấy vậy thì không kìm được mà chau mày, tuy nhiên cả hai người đều là những người cao ngạo cho nên cũng không hề e ngại, chỉ đem cảm giác này giấu kín vào trong lòng mà thôi. Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi thì khác, bọn họ không có cảm giác gì, không nhìn thấy sự quái dị của Tư Đồ Xa cho nên cũng không để ý nhiều.



Mà khi Diệp Bạch, Diệp Khổ thu hồi ánh mắt thì bỗng nhiên, Tư Đồ Xa lại nở ra một nụ cười quỷ dị về phía họ, vô cùng âm hàn, lóe lên rồi biến mất.



Diệp Bạch Diệp Khổ xuất hiện, trên trường cũng huyên náo một hồi, không ít người nhìn về phía bọn họ, có người kêu lên:



- Xem kìa, đệ tử Diệp gia đã tới.



Có người lập tức chỉ trỏ:



- Nhìn xem, kia chính là Diệp Khổ, đã đạt tới cảnh giới huyền sĩ trung cấp, ngoại trừ Đạm Thai tiểu thư thì đây chính là người mạnh nhất.



Có người chỉ vào Diệp Bạch rồi nói:



- Còn hắn nữa, hình như cũng đã đạt tới huyền sĩ sơ cấp cảnh giới, Diệp gia thật sự là tốt số, có tới hai huyền sĩ, còn hai nhà còn lại không có một cường giả huyền sĩ nào.



- Đúng thế, đúng thế.



Tất cả mọi người đều đồng ý, một bên phụ họa, một bên tán thưởng, xen lẫn vào đó là thanh âm chua xót.



- Trận đấu lần này không biết ai thắng ai thua, nghe nói, La Long Hạc của La gia cũng vô cùng lợi hại, thậm chí hắn đã tu luyện được một bộ công pháp hoàng giai đỉnh cấp. Còn Tư Đồ Xa, vốn có thực lực không được cao lắm, tuy nhiên, nghe nói rằng lần này nhà Tư Đồ đã tìm ra đại khí lực, trợ giúp cho Tư Đồ Xa tăng thêm một cảnh giới, hiện tại thực lực của hắn không hề dưới huyền sĩ đê cấp, tuy vẫn còn chưa đột phá nhưng không thể xem thường.



- Đúng thế!



Có người chỉ về phía Tư Đồ Xa phía tây bắc mà nói:



- Thấy không, khí tức của Tư Đồ Xa đã trở nên vô cùng quỷ dị, nhìn vào là khó chịu, không biết Tư Đồ gia đã bồi dưỡng hắn điều gì, trước kia hắn cũng lạnh lùng kiêu ngạo nhưng không hề giống như bây giờ, tựa hồ như là độc xà vậy. Tư đồ gia vì trận đấu lần này mà đem bộ Lục giai đê cấp công pháp trấn gia duy nhất của gia tộc mình, Ngũ Độc Nguyên Khí kinh cho hắn. Bộ công pháp này chỉ có gia chủ mới học được, vậy mà lần này lại ban cho Tư Đồ Xa, Tư Đồ gia lần này đúng là đã bỏ ra một số vốn quá lớn.



Lại có người nói:



- Ai nói chỉ có Tư Đồ gia? Chỉ sợ Diệp gia, La gia cũng làm như vậy. Ai mà chẳng biết tầm vóc quan trọng của trận đấu này, gia nhập bát phẩm tông môn, được danh ngạch đệ tử ngoại tông đó, tuy chỉ là một danh ngạch khảo hạch nhưng cơ hội này cũng không ai sẽ bỏ qua. Mấy nhà kia biết vậy cho nên sẽ không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải có được thực lực tuyệt đối để thắng trong trận đấu lần này.



- Aizzz, thật hâm mộ những đệ tử của các đại thế gia này, được tiếp cận tới tận Lục giai đê cấp công pháp, hoàng giai đỉnh cấp công pháp, kém nhất cũng là hoàng giai cao cấp. Những tiểu gia tộc của chúng ta, chỉ cần có một hoàng giai đê cấp công pháp thôi thì đã mừng muốn chết rồi.



Một người nhịn không được giận dữ nói, nửa ghen ghét, nửa hâm mộ nhìn về phía những đệ tử dự thi kia.



Lời này vừa nói ra, lập tức thanh âm thở dài vang lên bốn phía. Phần lớn bọn họ mà nói chỉ có một hai bộ hôi giai đê cấp, hôi giai trung cấp bí kíp, lớn hơn nữa thì cũng chỉ được hôi giai cao cấp, hôi giai đỉnh cấp bí kíp. Hoàng giai đê cấp bí kíp đối với bọn họ chính là một thứ kỳ trân bảo vật, hoàn toàn không thể nào tiếp xúc được. Tuy nhiên, hâm mộ cũng chỉ là hâm mộ mà thôi, trong lòng bọn họ có một cảm giác buồn bã.


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #160