Hai ngày trước khi Diệp Bạch rời đi, hắn chỉ mới là huyền sĩ sơ cấp đỉnh phong, vậy mà lúc này trở lại, hắn đã là huyền sĩ trung cấp.
Như vậy thực lực của hắn tăng lên chính là trong ba ngày này.
Vị trưởng lão kia nhìn Diệp Bạch, khuôn mặt hiện ra một ve không thể tin được, lắp bắp nói:
- Trong ba ngày nay không thấy ngươi đến, ngươi bế quan phải không?
Với thực lực của vị trưởng lão này, cộng với việc Diệp Bạch không muốn che giấu cho nên lão dĩ nhiên là nhìn ra.
Nghe thấy câu hỏi của vị trưởng lão, Diệp Bạch liền mỉm cười nói:
- Đúng vậy.
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, không hề có một chút xao động nào, vậy mà những người ở dưới đài đều kinh hãi. Ngay cả trưởng lão cũng nói hắn đạt tới huyền sĩ trung cấp mà Diệp Bạch cũng không phủ nhận, vậy thì đây là sự thật rồi, khó trách ở trong vòng đấu lọai không thấy hắn xuất hiện, hóa ra hắn đang trải qua thời khắc bế quan mấu chốt.
Hắn cũng thật can đảm, chỉ ba ngày mà đã trùng quan, nếu như sơ sẩy một chút, có chuyện gì xảy ra thì bây giờ hắn phải làm sao?
Đến lức đó tổn thất không thể đếm hết, may mắn là hắn đã thành công, tăng thêm một tầng thực lực.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Diệp Bạch, tôn kính, hâm mộ, ghen ghét, khát vọng đủ mọi cảm xúc.
Hai năm trước Diệp Bạch chỉ là một đệ tử ngoại tông không có danh tiếc gì, chỉ đạt tới huyền khí tầng thứ bảy thứ tám, vậy mà bây giờ hắn đã từng bước đột phá tới tầng thứ chín, sau đó tiến lên huyền sĩ sơ cấp, hiện tại đã là huyền sĩ trung cấp. Chuyện này khiến cho người ta phải chấn kinh, dù sao so với hai người Đạm Thai Tử Nguyệt và Diệp Khổ thì hắn cũng là người khởi bước trễ nhất hưởng ít phúc lợi nhất, không có trưởng lão chỉ điểm, không có linh đan, dược vật trợ giúp, không có công pháp huyền binh trân quý, vậy mà hiện tại đã đạt tới mức này, khiến cho người ta không thể không bội phục.
Ở Tứ đại gia tộc, số người có đãi ngộ tốt hơn hắn, khởi bước sớm hơn hắn, điều kiện tốt hơn hắn rất nhiều, nhưng trong vòng hai năm, thành tựu của bọn họ lại không thể bằng hắn. Chuyện này khiến cho mọi người phải chấn động, Diệp Bạch hiện tại đã đạt tới huyền sĩ trung cấp đó, phải biết rằng đạt tới cảnh giới huyền sĩ, muốn tăng lên một tầng rất khó khăn, không giống như là ở giai đoạn huyền giả. Muốn đột phá cần phải có thời cơ, vận khí rất nhiều. Như với nghị lực của Diệp Khổ, hắn kiên trì ở trong Thiên Huyễn Vạn tâm động nhiều năm cũng chỉ mới đạt tới huyền sĩ trung cấp, mà hiện tại Diệp Bạch đạt tới cảnh giới này thì đã vượt qua rất nhiều người khác, cho dù là đệ tử thiên tài Diệp gia, tam đại hạch tâm đệ tử, hai người Diệp Khuyết và Diệp Thiên Nhi cũng thua kém hắn ngày càng xa.
- Ngươi muốn tham gia phải không?
Vị trưởng lão kia sau khi kinh hãi cuối cùng cũng ổn định tinh thẩn, cẩn thận hỏi. Hắn biết rằng từ nay về sau cũng không thể xem Diệp Bạch là một để tử ngoại tông quật khởi nữa, hiện tại Diệp Bạch đã xứng đáng là nhân vật số một số hai của Diệp gia, tiền đồ không thể đoán trước.
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Vị trưởng lão kia cũng nói:
- Được, vậy thì mời Diệp chưởng sự chọn một đối thủ, tiến hành khiêu chiến.
Diệp Bạch đưa ngón tay chỉ vào một ngời:
- Chính là hắn.
Người kia run cả thân thể lên, sau đó vị trưởng lão trọng tài hô:
- Bắt đầu.
Tuy nhiên vị đệ tử Diệp gia đó lại thốt lên:
- Khoan đã.
Ánh mắt của mọi người ngừng về phía hắn, khuôn mặt của hắn đỏ lên, sau đó trắng bệch, cúi đầu rồi nói nhỏ:
- Ta nhận thua.
Diệp Bạch và vị trưởng lão kia liền nhìn nhau ngạc nhiên.
Ở dưới đài tất cả mọi người đều ồn ào, chỉ trỏ tên đệ tử kia một phen, tên đê tử kia cả khuôn mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
- Phế vật, chưa đánh đã nhận thua, cho dù người ta là huyền sĩ trung cấp thì ngươi làm vậy cũng là không có cốt khí!
Không ít người không nhịn được mà mắng.
- Đúng thế, dù sao cũng không chết, thử một lần thì đã sao, cho dù thua thì cũng…
Tuy nhiên đúng lúc này có một người cắt ngang lời của hắn:
- Hừ, ngươi thì biết cái gì, đã biết rõ là sẽ thua thì còn đánh làm gì nữa. Người này rất thông minh, hắn nhận thua trận này để giữ thực lực, nói không chừng có thể khiêu chiến với người khác, giữ vững vị trí mười tám người được chọn, bằng không nếu đấu với Diệp Bạch huyền khí hao tổn quá nhiều thì vĩnh viễn không còn cơ hội nữa!
- Đúng thế, đúng thế!
Không ít người nghe nói như vậy thì trầm mặc, hiển nhiên bọn họ cũng hiểu được sự tính toán này, thanh âm ồn ào bốn phía trở nên nhỏ hơn rất nhieu.
Thấy như vậy, vị trưởng lão kia liền nhìn về phía thanh niên mà nói:
- Diệp Thanh, ngươi thật sự muốn bỏ trận đấu này chứ?
Thanh niên tên Diệp Thanh kia chính là một trong những đệ tử nội tông, huyền khí đạt tới tầng thứ mười hạ vị, tuy hắn chỉ tu luyện công pháp hoàng giai trung cấp những miễn cưỡng cũng lọt vào được mười tám người mạnh nhất. Chỉ là miễn cưỡng mà thôi, nhưng ở trong Diệp gia nội tông có thanh danh thật to lớn.
Người như vậy có thể đứng trước mấy nghìn người mà nhận thua, dũng khí này thật là lớn. Cho nên vị trưởng lão kia vô cùng vui mừng, dù sao Diệp Thanh sau này nhất định cũng sẽ trở thành huyền sĩ, cũng là một đệ tử thiên tài của Diệp gia.
Nghe thấy câu hỏi của trưởng lão, Diệp Thanh cúi đầu thấp hơn, tuy nhiên hắn vẫn nói:
- Đúng thế, đệ tử nhận thua.
Vị trưởng lão kia thấy vậy thì vung tay lên nói:
- Được rồi, ngươi lui xuống đi.
- Dạ!
Diệp Thanh thấy vậy thì như được đại xá, vị trưởng lão nhìn về phía Diệp Bạch mà mỉm cười nói:
- Diệp Bạch, đối thủ đã nhận thua, ngươi chính thức trở thành một trong mười tám người được chọn, ngày mai trong cuộc Tứ tông hội vũ, ngươi đừng đến muộn đó, đế lúc đó không tham gia thi đấu thì sẽ bị loại thẳng!
Nói xong lời cuối cùng, lão liền nở ra một nụ cười.
Diệp Bạch cũng gật đầu mỉm cười:
- Sẽ không đến muộn, ngày mai là đại sự, dĩ nhiên là đệ tử không thể đến muộn.
Đồng thời hắn cũng nhìn ra sự chuyển biến trong thái độ của vị trưởng lão đối với mình. Tuy nhiên đây cũng là chuyện tốt, hắn cũng không cự tuyệt, hơn nữa bất chiên mà thắng, giảm bớt một phen lao lực.
Diệp Bạch gật nhẹ đầu đáp lại, mà lúc này Diệp Khuyết lại đưa một ánh mắt khiêu khích nhìn về phía hắn, chỉ là đối với ánh mắt này, Diệp Bạch không thèm để ý, đối với thực lực của Diệp Khuyết hiện tại, hắn vẫn chưa phải là đối thủ của mình.
Phải biết rằng ở Diệp gia Diệp Khuyết chính là người tu luyện nhiều công pháp hoàng giai cao cấp nhất, còn hắn có hoàng giai đỉnh cấp công pháp hay không thì không biết. Tuy nhiên hiện tại Diệp Bạch đã có hai bộ lục giai đê cấp công pháp, một bộ lục giai trung cấp công pháp, điều này thì Diệp Khuyết hoàn toàn không thể so sánh.
Tuy Bàng Du Kiếm bộ chỉ là miễn cưỡng đạt tới lục giai đê cấp, Hoán Nguyên Đại Pháp cũng không tính là một môn công pháp nhưng so với Diệp Khuyết thì vẫn mạnh hơn nhiều. Hơn nữa hắn còn có Tiên Thiên Kiêm quyết, có thể dễ dàng đánh bại đối thủ, cho dù Diệp Khuyết có cầm nhị giai cao cấp huyền binh, Thiên Đạo Cổ Đằng kiếm cũng không phải là ngoại lệ.
Cho nên đối với việc khiêu khích của Diệp Khuyết, Diệp Bạch cảm thấy không hề có chút hứng thú, người khiến cho hắn có hứng thú chỉ có Diệp Khổ và Đạm Thai Tử Nguyệt mà thôi.
Mà Diệp Khuyết trong đầu dục vọng khiêu chiến quá nặng, chỉ là lúc này hắn sẽ không ngốc mà tiến tới khiêu chiến, ít nhất cũng phải đạt tới huyền sĩ cảnh giới, hiện tại chênh lệch giữa hai người vẫn còn quá lớn.
Sau khi thấy Diệp Thanh đi xuống đài, Diệp Bạch liền tiến tới chiếc ghế kia mà ngồi xuống, lúc này vị trưởng lão liền lớn tiếng tuyên bố:
- Còn có người nào muốn lên đài khiêu chiến nữa hay không? Được rồi vậy thì ta tuyên bố Diệp Bạch đã tấn cấp thành công vào mười tám người mạnh nhất, mười tám danh ngạch đã được xác định, giờ thìn ngày mai mọi người tụ hợp ở đây, chúng ta cùng đi tới Đạm Thai gia tộc.
Tất cả mọi người đều â thầm xác nhậ, sau đó mọi người ồn ào giải tán, đồng thời ở trên sân rộng của Diệp gia, có một tấm bảng đỏ thẫm ghi tên của mười tám người tham gia ngày mai.
Số một Diệp Khổ, số hai Diệp Khuyết, số ba Diệp Thiên Nhi…
Số mười tám Diệp Bạch.
Với thực lực của Diệp Bạch, hắn tuyệt đối không đến mức xếp số mười tám chỉ là hắn đến tương đối trễ lại tùy tiện chọn một người khiêu chiến xếp cuối cùng cho nên mới đảm nhiệm con số này.
Tuy nhiên người có thực lực chân chính thì ngày mai sẽ đại phóng dị sắc.