Chương 18: Hoàng Cực Khương (2)


Người đăng: PhongNhiNhiBăng Thần đang đứng trước mặt một người trung niên nam tử , vẫn gương mặt ấy , hắn lẳng lặng nhìn phụ thân hắn .
“Con làm ta hài lòng lắm .”
Hoàng Cực Hạo Thiên bất ngờ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng , trong giọng nói của hắn chứa chang một cổ tự hào không thể nào kể xiết .

Lúc xưa hắn sợ thằng con này của hắn sẽ không thể kế thừa cái gốc của gia tộc , nhưng lúc nãy khi hắn quan sát hắn chém giết hai tên thị vệ không nói nhiều giết là giết , lúc một mình đánh ba vị trưởng lão , hắn lúc đó thấy bóng hình của mình khi xưa nên hắn mới nói hắn rất tự hào về thằng con này .

Băng Thần vẫn không nói gì vì hắn biết tại sao phụ thân hắn lạ tự hào về hắn , khi xưa tính cách của hắn quả thật không xứng làm cường giả . Một tính cách quá hiền không thích giết người thì làm sao mà có thể làm cường giả

Nhưng bây giờ một khi Băng Thần đã thức tỉnh thì đừng chọc giận hắn vì khi đó cả đại thế giới sẽ vì đó mà run rẩy .

“ Con đã hiểu .”
Băng Thần im lặng hồi lạu rồi mới đáp lại phụ thân hắn , trong lúc hắn nói hắn vận huyết nhãn lên một cổ sát khí bao phủ khắp Chí Tôn Điện . Đây cũng phải là sát khí mà là sát lục pháp tắc khi hắn còn tung hoành đại thế giới giết người mà đúc thành .

Hoàng Cực Hạo Thiên nhíu mày nhìn cái sát khí lúc thì ngưng tụ thành hình , lúc thì hóa lỏng không tự chủ bất giác cười lớn :
“ Tốt tốt không hổ là con của Hoàng Cực Hạo Thiên ta .”

“ Con đi gặp mẹ con đi bà rất nhớ con đấy , con cũng đừng trách mẹ con không chăm sóc cho con thân là một trong những người cầm quyền của Long Tộc không phải lúc nào mẹ con cũng có thời gian được .”
Hoàng Cực Hạo Thiên tiếp tục nói trong giọng nói của hắn có một chút thở dài .

Băng Thần không kìm được hỏi :
" Phụ thân không thắc mắc con làm gì trong cả một ngàn năm sao ."

" Nếu con muốn nói thì ta không hỏi con cũng sẽ tự động nói , con không nói chắc chắn là chuyện khó nói rồi .
Hoàng Cực Hạo Thiêm nhìn Băng Thần bằng một cặp mắt đầy thâm ý

.......
Chí Tôn Điện , Long Phủ .

Băng Thần bước vào cánh cổng màu vàng , sau đó cảnh vật lúc xưa ùa về vẫn như cũ , mọi thứ không một thứ gì thay đổi vẫn là một màu vàng được bài trí theo phong cách cổ của Long Tộc .

Từ phía trước một bóng dáng nữ tử bay tới ôm chầm lấy hắn , thông thường thì hắn sẽ đẩy ra nhưng không hắn vẫn mặc cho người nữ tử đó ôm , hắn chưa bao giờ cảm nhận cảm giác này khi ở kiếp trước ,hắn tự nhủ trong long

“ Đây là tình mẹ sao , sao lại ấm áp dễ chịu thế này .”

Nữ tử sau khi ôm hắn thì từ từ buông ra vịnh lên vai của hắn hốc mắt đỏ hoe nói :
“ Mẹ tưởng con đã chết rồi , lần sau không được bỏ đi như vậy nữa nhé ., một ngàn năm một ngàn năm đầy , ta chỉ có một mình con thôi đấy ."

Nói xong nước mắt của nữ tử không kiềm được nữa rồi tuôn ra như mưa .

Thấy vậy hắn mới nghẹn ngào nói :
" Con xin lỗi ."
Sau đó hắn nhìn diều nữ tử vào bàn ngồi , rót một tách trà định thận cho nữ tử rồi sau đó ngồi đối diện trước mặt nữ tử

Giờ đây hắn mới nhìn kỹ nữ tử này , một khuôn mặt đẹp như thiên tiên , làn da trắng , tóc buộc cao vàng nhánh , chắc là do di truyền của Hoàng Kim Long Tộc . Đúng vậy đây chính là Long Thu Nguyệt một trong ngũ đại trưởng lão Long Tộc và cũng là mẹ hắn .

“ Vâng con biết rồi .”
Băng Thần mỉm cười ôn hòa đáp

Hai mẹ con tâm sự suốt đêm , hắn mới biết các loại sự kiên diễn ra trong thời gian không có hắn các đối thủ của hắn cũng đã như hắn tiến nhập Cửu Kiếp Cảnh muốn tìm hắn khiêu chiến hắn , phụ thân hắn Hoàng Cực Hạo Thiên từ khi mất tích hắn vì sợ không có người kế nghiệp nên đã kết hôn thêm bốn vị phu nhân của các gia tộc lớn sinh cho hắn thêm mười vị đệ đệ nhưng không ai có kinh người tư chất và huyết mạch như hắn càng khiến cho Hoàng Cực Hạo Thiên buồn rầu suốt ngày , thậm chí còn có phế huyết mạch làm trò cười cho toàn bộ Trung Châu , Điện Chủ Chí Tôn Điện có một đứa con phế huyết mạch , làm cho Hoàng Cực Hạo Thiên cực kỳ ghét đứa con này .

Người có phế huyết mạch này chính là con của Hoàng Cực Hạo Thiên và tam tiểu thư của Khương Thị , hắn tên Hoàng Cực Khương .

Điều này khiến hắn rất là hiếu kỳ với hai cổ tộc Khương Thị và Hoàng Cực Gia tại sao có thể sinh ra phế huyết mạch nên hắn rất tò mò với tên em trai này . Hắn quyết định ngày mai phải đi nhìn xem .

Bước vào Đế Phong của hắn , hắn tìm một chỗ ngồi xếp bằng . Vận dụng huyết mạch Cửu Ma Băng Long Thể nhưng sau đó hắn lại vận dụng thêm một loại huyết mạch nữa khiến cho huyết mạch Hắc Kim của hắn còn phải sợ hãi , đấy chính là huyết mạch kiếp trước của hắn Hư Vô Tổ Long . Hắn cố gắng dung hợp hai loại huyết mạch này thành một nhưng khi trong quá trình sát nhập phải cho hai loại huyết mạch ở trạng thái cân bằng nhưng Hắc Ám Cửu Băng Long kém quá quá xa Hư Vô Tổ Long nên hắn chỉ dung hợp được một phần là đã bị đứt đoạn . Hắn thầm nhủ :
“ Phải tìm cách tăng lên huyết mạch mới được .”

Một đêm cứ như vậy trôi qua , sáng hôm sau trên Diển Võ Trường , hai thân ảnh nhạt nhạt đứng đó một người là một thiếu niên anh tuấn , mày kiếm mắt sâu trên thân thể tỏa ra một bầu trời nhiệt khí khiến người ta hít thở không thông , còn một người là một thiếu nữ với một cơ thể hoàn mỹ chỗ cần cong thì cong chỗ cần lõm thì lõm khoác lên người một tà áo đen cộng thêm một cái rèm che mặt càng tăng cho nàng thêm vài phần huyền bí .

Đó chính là Dược Huyền của Đan Các và Hoa Như Mộng của Hoa Liên Cung . Thấy Băng Thần đi tới Dược Huyền mở miệng nhìn hắn nói :

“ Ngươi càng ngày càng nhìn không thấu , ta không nói nhiều nữa hôm nay ta đến đây để khiêu chiến ngươi còn nàng chắc cũng cùng ý nghĩ với ta .”

Sau câu nói Dược Huyền liếc nhìn Hoa Như Mộng một cái , coi phản ứng của nàng
“ Đồng dạng .”
Hoa Như Mộng không nói nhiều chỉ hai chữ nhưng cái giọng nói ấy có một mị lực vô cùng khiến cho các đệ tử xung quanh không tự chủ được run rẩy .

Nghe xong hai người Băng Thần nhìn hai người này đánh giá một phen từ trên xuống dưới xong sau đó nhếch miệng cười :
“ Cùng lên đi .”

Hai người không nói gì nhìn nhau biết hắn có tư cách nói lời này , đệ nhất thiên tài của hắn không phải chỉ là hư danh ,còn nhớ đến cái trận đánh ở Thiên Kiêu Chiến đó thực sự nhớ lại càng nói thằng này quả là nghịch thiên .


Vô Tận Băng Vực - Chương #18