Chương 17 :Hoàng Cực Khương (1)


Người đăng: PhongNhiNhiTrung Châu , Chí Tôn Điện , Nam Long Môn

Một thanh niên áo bào đen , lưng đeo quan tài đen bước đến , người này chính là Băng Thần , chưa kịp bước vào thì thoàng thấy hai bóng người đứng trước mặt Băng Thần quát khẽ :
“ Ngươi là ai sao dám đi lại lung tung ở Chí Tôn Điện .”
Thường thì một người dù là có làm chức vụ thấp nhất của Chí Tôn Điện thì cũng có thể lên mặt với đời cho nên những người này thường mắt để trên đầu và chẳng coi ai ra gì .

Nếu nhu là hồi xưa khi Băng Thần còn chưa thức tỉnh ký ức thì hắn sẽ nói chuyện một cách nhẹ nhàng nhưng còn bây giờ thì ...

“ Hai con tôm tép biến ra khỏi mắt ta .”
Giọng nói lạnh lùng của Băng Thần vang lên .

“ Ngươi nói cái gì đó , ngươi muốn chết phải không ?.”
Hai tên thị vệ giận dữ thương cầm trên tay chuẩn bị một kích trí mạng , nhưng chưa kịp làm gì thì hai tên thị vệ run lẩy bẩy quỳ xuống đất rồi nổ tung chỉ để lại một đống thịt bầy nhầy .

Băng Thần cứ thế bước vào Chí Tôn Điện bỗng nhiên từ đâu ập tới ba mũi kiếm khí khổng lồ . Nhưng với hắn thì cái kiếm khí này chỉ là trò chơi mà thôi một bàn tay vung lên ba đạo kiếm khí như tan vào hư không ..

Ba tên trưởng lão vừa đến thấy đối phương nhẹ nhàng hóa giải kiếm khí của ba người bọn hắn thì mặt ngưng trọng lại nói :
“ Xin hỏi các hạ là ai có biết đây là Chí Tôn Điện không ?.”

“ Ta là ai thì các ngươi không cần biết , nhưng ta chỉ muốn biết ba người các ngươi mới tấn công ta đúng không ?.”
Băng Thần lạnh giọng cười nói .

“ Một tên ngông cuồng .”
Ba tên trưởng lão đồng thanh nói , vì ba người bọn hắn không nghĩ rằng cùng tu vi cửu kiếp với nhau mà Băng Thần có thể một mình chống lại ba người bọn hắn.

Băng Thần thấy ba tên lão già nói vậy , thương trên tay bay ra hắn vẫy cây thương theo thế bổ đội .

Một chiêu Diệt Thế trong Chung Cực Thương Pháp của hắn bay ra một đoàn hủy diệt khí bao trùm toàn bộ phương viên nghìn dặm . Ba tên trưởng lão thấy vậy vội vàng dùng kiếm pháp đỡ lại .

“ Lạc Nhật Kiếm Pháp “, “Phong Cực Kiếm Pháp “ ,”Kim Kình Kiếm Pháp .”
Ba chiêu kiếm pháp thi triển ra cực nhanh hàng ngàn kiếm khí đan xen nhau chống lại Chung Cực thương pháp của Băng Thần , nhưng nếu dễ phá như vậy thì hắn cũng không gọi chiêu này là Chung Cực Thương bỗng thời gian như ngưng lại kiếm khí của ba tên trưởng lão như có không gian bao phủ , theo thế Chung Cực Thương của Băng Thần xuyên thẳng qua vô vàn kiếm khí đâm thẳng tới ba tên trưởng lão .

Như một con diều dứt đây ba tên trưởng lão bay thẳng ra phía sau hộc ra một ngụm máu nhưng Băng Thần chưa buông tha một chiêu thuấn di đi ra phía bên hông của ba tên đó , một lưỡi thương kề ngay trên cổ .

Sự việc như vậy nãy giờ chỉ xảy ra trong vòng vài giay khiến cho các đệ tử không hiểu tại sao ba vị trưởng lão lại bị thương hộc máu .

Nhưng bỗng từ trên trời một giọng nói vang xuống :
“ Tha cho bọn hắn đi , còn con nữa một ngàn năm không gặp sao không lên chào hỏi ta một tiếng hả ?.”

Ba tên trưởng lão nghe thấy vậy hồi ức chốc lát lại ùa về , một thiên tài ngàn năm trước mang trong mình huyết mạch mạnh nhất và thể chất mạnh nhất đạp lên đỉnh Thiên Kiêu là sự tự hào của Chí Tôn Điện , chẳng lẽ hắn đã trở về nghĩ tới đây mồ hôi lạnh của ba tên này bắt đầu úa ra .

Nghe thấy điện chủ nói vậy hơn hàng triệu tên đệ tử , trưởng lão , chấp sự cung kính nói :
“ Mừng đại thiếu gia chở về .”
Thật ra thì trưởng lão không cần làm vậy nhưng trận chiến hồi nãy đã khiến cho bọn hắn cải biến suy nghĩ , quá là in đậm trong tâm trí bọn hắn .

Nghe thấy phụ thân mình nói vậy Băng Thần cũng không giết ba tên này nữa thì hắn cất quan tài đen vào trong Băng Thần Nhẫn , hắn không muốn phụ thân dùng thần thức kiểm tra quan tài . Hắn không muốn A Nhất lộ ra cho người khác biết được . Với tu vi của hắn , hắn có thể ngăn cản phụ thân hắn nhưng hắn không muốn làm vậy .

Sau khi làm xong hắn bước một bước biến mất chỉ để lại sự in đậm trong tâm trí của các đệ tử ở đây .


Vô Tận Băng Vực - Chương #17