Người đăng: Philete
Bị như thế một hỏi, hai nữ đều chẳng biết xử lý thế nào, giương mắt nhìn hắn
nhờ làm chủ.
Lý Tông bật cười, cầm ly trà nhâm nhi, âm dương quái khí nhìn gã hỏi:
“Vị công tử này xưng hô thế nào?”
Nguyệt Mãn Không bấy giờ mới chú ý đang ngồi bên cạnh Lý Tông, thấy hắn một bộ
phú gia công tử chuẩn mực tiểu bạch kiểm, lóe lên chút xem thường, cao giọng
nói: “Tại hạ họ Nguyệt tên hai chữ Mãn Không”
“Nguyệt Mãn Không” Lý Tông giả vờ giật mình, đảo xem kỹ gã, thất kinh chắp tay
hỏi: “Huynh đài phải chăng Lưu Tinh kiếm người nắm giữ Nguyệt Nguyệt Mãn
không?”
Họ Nguyệt thấy hắn có thể nhận ra mình, vô cùng ưu việt cười nhạt thừa nhận:
“Chính là tại hạ”
Lại đưa mắt muốn chứng kiến hai vị mỹ nhân cuồng nhiệt phản ứng, bởi vì gã xưa
nay đi tới đâu, chỉ cần báo ra tên hiệu là gái chạy theo như vịt, vô hình ghẹo
gái chất lượng cao, bỗng nhiên khuôn mặt đờ ra bối rối.
Bởi vì hai nàng chả có gì biểu hiện khác lạ, Giáp Hiên càng nghi hoặc cùng
Giáp Lan hỏi nhẹ: “Tỷ tỷ Nguyệt Mãn Không là ai, ngươi biết không?”
Giáp Lan cũng rất thật thà, chậm lắc đầu: “Ta không biết”
Các nàng quả thật không biết, bởi vì lâu nay đều trốn tại khuê phòng, có chăng
cũng chỉ nghe tên vài tài tử trong thành mà thôi, còn như vùng khác người tựa
vị Nguyệt đại hiệp đây, thậm chí chưa từng nghe qua. Chỉ hai nàng chẳng biết
rằng, biểu hiện vô tâm của mình khiến gã mặt như mướp đắng.
“Ặc” Nhìn cái bản mặt nghệt ra của gã, Lý Tông suýt nữa phun mất nước trà, cái
này gọi là trang bức bị đánh mặt nha.
Không để ý hai nàng Lý Tông quay sang gã, lộ ra hàm răng trắng noãn hỏi:
“Nguyệt đại hiệp đại danh đỉnh đỉnh đỉnh, chỉ không biết muốn hỏi tiện nội có
chuyện gì?
“Hử” Nguyệt Mãn Không sắc mặt khó coi hơn, cười trừ nói:
“Thì ra là hai vị phu nhân”
“Tại hạ thất lễ”
Sau đó mặt mày xám xịt quay đầu mà đi.
“Hừ xem như ngươi lớn mạng” Lý Tông khinh thường hừ lạnh, vốn dĩ dự định nếu
gã làm ra cái gì quá trớn biểu hiện, liền ra tay dạy dỗ một chút, không ngờ vị
này Nguyệt Mãn Không Nguyệt đại hiệp lại vô cùng biết điều nha.
Gã vừa đi xong, Lý Tông hơi ngao ngán than phiền:
“Đi với nữ nhân xinh đẹp cũng thật đau đầu, có bao nhiêu người nhòm ngó đây
này”
Giáp Hiên không thuận chu miệng bảo: “Huynh đây là than chúng ta phiền chứ
gì?”
“Không dám không dám”
…………………..
Bên này, Nguyệt Mãn Không vừa mất mặt quay đi định bụng rời khỏi quán, thì
đang ngồi uống rượu bên kia bốn tên hán tử trong, một tên vỗ bàn đứng dậy quát
hỏi:
“Hừ Ngươi chính là Nguyệt Mãn Không?”
Lại có đứa gây chuyện, Lý Tông ngao ngán. Mẹ nó cái xã hội này giang hồ đúng
là có lắm đứa trẻ trâu, cứ nghe gặp người nào lòi danh tiếng liền sẽ kiếm
chuyện tỷ thí. Rảnh rỗi vcc.
Nguyệt Mãn Không vốn đang bực mình vì tán gái hụt, gặp tên kia hỏi han vô lễ,
trầm giọng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Ngồi bên bàn một tên áo xanh nam tử cũng đập bàn đứng dậy, quát hỏi:
“Nghe nói, ngươi từ khi xuất đạo hơn ba trăm trận chưa từng nếm mùi thất bại”
“Hừ chúng ta Tứ mãnh Tây thục không phục” Chính giữa to béo hán tử cũng bật
dậy cuồng hét.
Nguyệt Mãn Không âm trầm chảy trước, nhíu mày: “Tây Thục tứ mãnh?”
“Tại hạ Mạnh Nhật Hổ”
“Mạnh Nhật Báo”
“Mạnh Nhật Hùng”
“Mạnh Nhật Lang”
“Chọn ngày không bằng gặp đúng lúc, hôm nay gặp nhau ở đây, huynh đệ ta vừa
hay muốn chỉ giáo vài chiêu”
Mạnh Nhật Hổ vừa nói xong, Tây Thục tứ mãnh hất bàn liền xông đến vây quanh
Nguyệt Mãn Không, bộ dạng chuẩn bị xuất thủ. Mà Nguyệt Mãn Không vừa nóng
trong người cần nơi phát tiết, chẳng nói thêm nữa liền rút kiếm ra tay.
“Lý đại ca, Lý đại ca, bọn họ chuẩn bị đánh nhau kìa” Ngồi cạnh hắn Giáp Hiên
thấy chuyện thú vị, vội lôi kéo tay hắn hớn hở hô.
“Ừm giang hồ hiểm ác là như thế, một lời không hợp liền rút kiếm tranh đấu” Lý
Tông nhấp ngụm trà gật đầu, ra vẻ lão thành cách mạng bảo.
“Vậy huynh nói, trong bọn họ ai sẽ thắng?”
“Ha ha” Lý tông xòe quạt, cao thâm mạt trắc cười cười
“Theo ta thấy vị kia Nguyệt Mãn Không Nguyệt đại hiệp nội công đã đạt đến Tứ
Trùng Sơn đỉnh cao, trong khi bên Tây Thục Tứ Mãnh mạnh nhất Mạnh Nhật Hổ cũng
chỉ tới Tam Trọng Sơn, nên phần thắng sẽ nghiêng về Nguyệt đại hiệp bên này”
“Ồ” Giáp Hiên gật gật đầu, thích thú xem tiếp.
Qủa như hắn nói, ước chừng hai ba phút, Nguyệt Mãn Không đã đem Tây Thục Tứ
mãnh đánh cho lăn lốc, bầm dập. Bởi vì tâm tình khó chịu, nên gã ra đòn rất
nặng, chỉ khổ cực bốn anh em nhà họ Mãnh, đang yên đang lành tự đi chuốc tội
vạ.
Đánh đấm đã rồi, Nguyệt Mãn Không lưu luyến nhìn qua hai nàng một cái rồi dứt
khoát bỏ đi.
“Oa Lý đại ca đoán đúng rồi hì hì”
Đối diện Giáp Lan ngắm về phía hắn hé miệng cười. Còn như Giáp Hiên, ánh mắt
đã tràn đầy sao nhỏ. Liếc mắt liền nhìn ra cảnh giới của đối phương, phán đoán
được thắng bại. Ôi không hổ là của ta Lý đại ca, nói riêng về phần này ánh
mắt, liền là thiên hạ hiếm có rồi.
Vừa lúc ấy, bên tai hắn văng vẳng giọng nói của Viên Viên.
“Chúc mừng ký chủ, vì biểu hiện hợp cách, độ thiện cảm của hai nhân vật nữ với
ký chủ tăng cao
Giáp Lan: 57
Giáp Hiên: 68
Mong ký chủ tiếp tục cố gắng, sớm ngày mang gái về nhà”
Á đù, Lý Tông bất lực nhổ nước bọt, mẹ nó chỉ đơn thuần chém gió ít câu, độ
thiện cảm liền tăng cao. Cái này hiệu suất đúng là cao chót vót. Khóe miệng
cười nhạt, xem ra sau này phải tăng cường chém gió ít câu mới được.
Trong lúc ba người bắt đầu vừa ăn vừa đầu nhập vào câu chuyện, thì bên xa bàn
có một ánh mắt lâu lâu lóe sáng chằm chằm nhìn bọn hắn.
Đó là một gã mặt mũi xấu xí, thân hình thấp bé trung niên nam tử, người này
không ai khác chính là tiếng xấu lan xa dâm tặc Lãng Lí Hoa. Lãng Lí Hoa, tuổi
hơn ba mươi, có người chị gái tên Lãng Lí Hương. Tuy nhiên là chị em ruột
nhưng hình dạng thì lại khác biệt một trời một vực. Nhưng là, hai tỷ đệ này có
một điểm giống nhau, Lãng Lí Hoa là cao thủ hái hoa, chuyên tai họa phụ nữ,
còn Lãng Lí Hương lại hành nghề hái măng, chuyên hãm hiếp đàn ông. Nhà kia tỷ
đệ có thể coi một đôi cực phẩm.
Lãng Lí Hoa mấy hôm nữa bận việc đến Cổ Dương thành cùng tỷ tỷ mình hội họp đi
qua đây uống trà, không ngờ gặp gỡ hai tên nữ tử đẹp như thiên tiên, đáng hận
là bên cạnh các nàng đi theo tên xấu xa tiểu bạch kiểm.
Gã cười gằn vài tiếng, ánh mắt lãnh lẽo bé nhỏ không thể nhận ra trên người Lý
Tông lóe qua, sát khí dấu diếm.
Lại nhìn sang đang hồ hởi cùng Lý Tông trò chuyện hai nàng. ánh mắt lộ ra một
tia dâm tà, lửa nóng, mưu mô.
Trên người Lý Tông hắn không cảm nhận được tia nào nội lực, nhưng ở hai nàng
Giáp Lan cùng Giáp Hiên thì nội lực khá yếu ớt, chỉ khoảng Nhất Trùng Sơn, Nhị
Trùng Sơn chừng ấy. Chẳng luyện võ vậy mà sỡ hữu đến hai người xinh đẹp như
vậy cơ thiếp, rõ ràng là nhà nào đó giàu có phú thương công tử.
Hắc, hành tẩu giang hồ, phải xem thực lực, tiền nhiều đến thời khắc sống chết
cũng chẳng giải quyết được gì. Hừ ở đây đông người lắm miệng, ta bản thân đang
mang án trên người, chưa tiện xuất thủ.
Ba người kia hình như cũng lên đường tới Cổ Dương thành, trên đường vắng vẻ,
ra tay giết chết người này, đoạt hắn hai người vợ, hắc hắc, lâu lắm rồi chưa
cùng nhất long song phượng. Hôm nay cùng hai người xinh đẹp như vậy nữ nhân,
không biết sẽ sung sướng đến thế nào đây.
Nghĩ kỹ xong, Lãng Lí Hoa tiếp tục vênh váo đung đưa móc cứt mũi đợi chờ.
Quá trưa, bên bàn Lý Tông cũng ăn xong liền dắt nhau lên xe ngựa.
Lãng Lí Hoa lặng lẽ đi theo phía sau.
“Ừm cô em áo hồng này cái ngực thật to lớn…nếu như được bóp bóp một chút hẳn
là sung sướng kiểu gì, khà khà” Vừa nghĩ Lãng Lí Hoa liền tăng tốc độ, khi sắp
vượt qua Giáp Lan liền nhanh nhẹn vươn tay muốn bóp.
Lấy bản thân Tứ Trùng Sơn tu vi, bóp vếu một tên Nhất Trùng sơn nữ tử, thậm
chí nàng chưa chắc phát hiện ra nữa là, nói chi đang đi bên cạnh tên thế gia
công tử kia, hắc coi như thu món lợi ban đầu.
Giang hồ có nhiều loại người.
Kinh nghiệm hái hoa lâu năm gã đây, hành vi chọc phá kia sớm đã cao siêu điêu
luyện.
Chỉ có điều bàn tay heo mặn chưa kịp chạm đến người Giáp Lan, liền bị bên cạnh
tên áo trắng tiểu bạch kiểm cho cầm chặt. Một trảo này thế mà khiến gã không
thể động đậy, càng nghe tiếng rắc, xương cánh tay cứ thế bị bẻ đôi.
Lãng Lí Hoa sắc mặt trắng bệch, đầu óc nổ tung, không thể nào tin nổi, nhìn
yếu đuối như thế tên thanh niên vậy mà: tuyệt thế cao thủ. Gã gào to, vội vàng
van xin nói:
“Vị huynh đệ này xin tha mạng, tại hạ chỉ là vội vàng đi qua lỡ tay…”
Nhưng gã lời chưa nói hết, đã bị thêm một đạp rớt ra ngoài, ngã vỡ mất mấy
chiếc bàn.
Mọi người nơi quán cũng bị náo động, đứng dậy quan sát.
Bên này Giáp Lan cùng Giáp Hiên còn chưa nhận ra chuyện gì, mà Lý Tông giân dữ
xuất thủ nặng nề như vậy.
“Lý đại ca, có chuyện gi thế”
“Các muội không cần biết” Lý Tông bình thản trả lời các nàng, liền đến trước
mặt Lãng Lí Hoa ngồi xuống, nhìn chòng chọc vào gã.
Bên cạnh có người thấy hắn như thế lỗ mãng, vội động lòng khuyên: “Vị công tử
đây..có chuyện gì hảo hảo nói, cần gì đánh nhau nặng nề làm chi”
“Hừ” Lý Tông ánh lạnh lẽo quét qua người kia, cười nhạt: “Ra tay nặng, dám
động đến nữ nhân của ta, chết còn chưa hết tội nữa là..”
Mọi người chấn kinh, nhưng vẫn chưa có ai hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Giáp Lan che miệng ngỡ ngàng, nàng nhớ lúc nãy gã xấu xí này đi qua chỗ
mình, cố ý dựa sát, rồi bị Lý Tông túm được tay.
. “Chẳng lẽ nói gã kia muốn vô lễ với mình, bị Lý đại ca bắt quả tang. “
“Nữ nhân của ta…mình..mình bao giờ là nữ nhân của huynh ấy”
Lập tức hai má đỏ hây hây, thật sâu liếc hắn, cảm giác tim đập thình thịch.
“Keng, Giáp Lan độ thiện cảm với ký chủ tăng cao, trước mắt đạt 70”
Chốc lát, Viên Viên âm thanh vang lên, nhưng hắn bây giờ không có tâm tình
mừng rỡ, chỉ lặng lẽ quan sát đang quằn quại nằm trên mặt đất Lãng Lí Hoa,
nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi là Loan đao dâm tặc bị quan phủ truy bắt, Lãng Lí Hoa chứ?”
“Làm sao?” Thấy gã không trả lời, Lý Tông trầm giọng
Lãng Lí Hoa đau đớn gật đầu: “Vâng vâng”
“Cái gì, hắn là Lãng Lí Hoa”
“Dâm tặc Lãng Lí Hoa chính là hắn”
Quan sát xung quanh mọi người giật mình, đều giận dữ nhìn gã. Vừa nãy vốn định
khuyên bảo mấy người đều cảm giác mặt nóng ran ngượng ngùng. Lãng Lí Hoa, Cửu
châu nổi tiếng dâm tặc, không biết tai họa biết bao nhiêu nữ nhân, bị triều
đình truy sát gắt gao. Không ngờ hôm nay dám xuất hiện ở đây, còn đùa giỡn một
vị công tử cơ thiếp bị bắt.
Trong lúc nhân sĩ giang hồ xem gã một cách hả hê.
Im lặng hồi lâu, Lý Tông nhàn nhạt nói: “Ngươi biết không, trên đời này có ba
loại người gặp phải ta đều phải chết rất thê thảm, một là kẻ thù, hai là người
dám động đến nữ nhân của ta, và ba chính là….dâm tặc”
“Mà ngươi, rất tiếc nằm hai loại trong danh sách trên, ngươi nói ta nên xử lý
ngươi thế nào đây?”
“Công tử tha mạng” Lãng Lí Hoa thấp giọng cầu xin, chỉ là ánh mắt lóe lên một
tia thâm độc. Có điều, tia này thâm độc, không lọt khỏi mắt Lý Tông.
Hắn khinh thường hừ một tiếng, vung tay lấy đi chiếc loan đao từ trên người
gã, vứt đi mất, trêu tức cười nhạo.