Ngự Linh Đoàn, Linh Đồ, Linh Chủ


Người đăng: Philete

“Ngự Linh đoàn là một tổ chức bí ẩn được thành lập từ lâu đời, tổ chức này nằm
bên ngoài võ lâm, hoạt động trên toàn Cửu châu đại đia. Trong ngự linh đoàn
cao thủ lớp lớp nhân số đông đảo. Trụ sở hiện tại đặt ở Cư Anh sơn, do Hắc
Quang đại sư chủ trì.”

“Nếu Ngự Linh đoàn quả thật như huynh nói vậy, thì đúng là có thể giúp chúng
muội bắt Cừu Nhân Cửu báo thù” Giáp Lan nghe hắn giới thiệu gật đầu, chỉ là
sau đó nhíu mày cười khổ.

“Chỉ là vì sao họ phải giúp bọn muôi cơ chứ?”

“Đúng vậy, bọn muội hiện tại chỉ còn hai cô gái đáng thương, làm sao bọn họ
chịu ra tay giúp đỡ đây?” Giáp Hiên bên cạnh hai mắt hề hề xem hắn, nhẹ giọng
phụ họa theo.

“Bọn họ nhất định sẽ giúp đỡ” Lý Tông chém đinh chặt sắt.

“Tại sao?”

“Bởi vì hung thủ Cừu Nhân Cửu là một linh đồ, mà trách nhiệm của bọn họ là xử
lý các linh đồ”

“Linh đồ?” Giáp Lan lẫn Giáp Hiên đều rơi vào mê võng, hôm nay cùng hắn nói
chuyện quả thật biết thêm nhiều thứ kỳ bí trên đời.

Lý Tông cũng không ôm bom liền giải thích luôn: “Trên thế gian có hai loại
người: một loại làm tay sai cho người sống, một loại làm việc cho người chết,
mà những người làm việc cho người chết gọi là linh đồ,những người chết sai
khiến linh đồ làm việc thì gọi là linh chủ”

“Linh đồ, linh chủ, không nghĩ thế gian còn có những thứ kỳ lạ như vậy!” Giáp
Lan nghe hắn giải thích, thở dài cảm thán.

“Như huynh nói Cừu Nhân Cửu là linh đồ, vậy thì chắc chắn có một người chết
đằng sau sai khiến hắn giết người rồi” Giáp Hiên bên cạnh cao giọng nói.

“Đúng rồi, Hiên nhi thật thông minh”

“Hì hì”

“Thế huynh biết linh chủ kia là ai không?” Giáp Hiên lại ngơ ngơ hỏi.

Lý Tông cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta không biết”

Thực ra hắn biết Linh chủ chẳng ai khác chính là cha ruột của Giáp Hiên, Yên
Thanh Phong, nhưng hắn chưa thể nói ra, bởi vì thời điểm này chưa thích hợp,
mà nói ra sợ rằng các nàng cũng không tin.

“Huynh làm sao biết Cừu Nhân Cửu là linh đồ?”

Lý Tông thần bí mỉm cười, vung quạt chỉ lên phía trước, nơi bức tranh treo
tường, có viết một bài thơ bằng máu: “Các muội xem cái này!”

“Linh tiền phong vũ thảo mộc phiêu

Chủ bộc duyên định nại hà cầu

Vô hồn hữu oán thập thất tải

Thượng hưởng ân cừu nhất bút tiêu”

Cả hai đưa mắt nhìn qua, khẽ niệm đọc, thực ra, mấy hôm nay các nàng cũng thấy
thấy nó, chỉ chẳng rõ vì sao tên kia sẽ viết một bài như vậy?

“Bài thơ này thì có liên quan gì đến linh đồ?” Giáp Hiên có chút đau não hỏi.

Lý Tông mỉm cười, phe phẩy quạt giấy rất phong nhã bảo:

“Đây là một bài thơ tàng đầu, muội thử ghép chữ đầu của mỗi câu lại với nhau
thử xem”

“Linh, Chủ, Vô, Thương…hả”

“Không ngờ lại có chuyện như thế” Giáp Lan cảm khái, ban đầu còn tưởng kẻ thù
là một võ lâm cao thủ bình thường, ai ngờ suy nghĩ càng sâu xa càng nhiều vấn
đề rắc rối. Nàng cảm giác bất lực, mọi sự đành phải nhờ vả Ngự Linh đoàn trong
lời hắn kể thôi. Không khỏi đôi mắt nhìn về hắn chứa khác tinh quang.

Giải thích hồi lâu, xem như để hai nữ hiểu rõ, Lý Tông cũng bắt đầu suy nghĩ
nên đi đâu. Hắn bây giờ thật sự muốn lên Cư Anh sơn một chuyến, xem Hắc Quang
đại sư, để xem thế giới này đứng đầu cao thủ, sẽ ra sao. Chỉ có điều chẳng
biết đường.

Cư Anh sơn vị trí bí mật, phải người của Ngự Linh đoàn mới biết, mà các Ngự
Linh thủ làm việc tương đối bí mật, khó tìm kiếm. Đúng rồi, còn hai người
không phải Ngự Linh thủ mà vẫn biết chỗ của Cư Anh sơn, chính là hai huynh
muội Lương Hựu, Lương Viên. Nghĩ tới đáng yêu ngây thơ Lương Viên em gái nhỏ,
Lý Tông tâm động vô biên.

“Huynh biết tìm Ngự Linh đoàn ở đâu sao?” Triệt để tin lời, Giáp Lan ánh mắt
mong chờ nhìn hắn khẽ hỏi.

“Ta cũng không biết, nhưng dựa theo ta suy đoán, nếu như Cừu Nhân Cửu gây án
là do linh chủ điều khiển, nhất định vị linh chủ kia có ân oán cùng cha các
muội, muốn điều tra cái cọc này ân oán, thiên hạ hiện tại chỉ có hai người
biết đến một là Phúc Đồng tiêu cục Kim Đồng Phúc, còn lại chính là Long Ngâm
trang chủ Đinh Hồng. Nếu các muội muốn tìm đến hung thủ, thì cần gặp mặt một
trong hai người này.

“Hơn nữa theo ta dự đoán, Cừu Nhân Cửu đã diệt Hổ Tiếu Đường thì hai thế lực
kia nhất định nằm trong tầm ngắm, mà gần nơi đây nhất chính là Phúc Đồng tiêu
cục tại Cổ Dương thành, cho nên ta nghĩ hiện tại chúng ta vẫn nên đến Cổ Dương
thành điều tra”

“Chúng ta..nói như vậy Lý đại ca cũng sẽ đi cùng bọn muội chứ” Giáp Hiên chạy
tới trước mặt hắn chăm chú hỏi.

“Ừ”Lý Tông gật đầu, nhẹ nhàng xoa xoa nàng cái đầu nhỏ bảo “Đã giúp người thì
giúp cho trót, khiến các muội hai cô nương yếu đuối lưu lạc giang hồ, ta có
chút không an tâm”

“Ân..ân” Nha đầu được hắn vuốt đầu, thoải mái gật đầu lia lịa

Bên kia, Giáp Lan cảm kích thâm tình nhìn hắn, trong lòng trút xuống một tảng
đá, mơ hồ thấy cao hứng.

Ba người sửa soạn đồ đạc chốc lát, Lý Tông đi mua một chiếc xe ngựa rộng rãi,
ngay ngày hôm sau bắt đầu lên đường. Bởi vì trong ba người chỉ mỗi hắn là nam
nhân, nên công việc đánh ngựa đành phải đảm nhiệm, ngựa xế có sẳn, cả ba xuất
phát rời khỏi Dự Chương thành.

Bọn hắn không biết, sau khi xe ngựa rời đi giây phút, nguyên bản vắng vẻ trên
nóc từ đường, xuất hiện một người trung niên hung mãnh đang giương mắt dõi
theo.

…………………

Xe ngựa đi chậm lẳng lặng hướng tây mà đi, hai ngày sau đã đến rồi một quán
nhỏ ven đường, Giáp Hiên liếc mắt thấy người đông đảo, hơi khát nước, liền
chui ra xe ngựa kéo tay hắn bảo:

“Lý đại ca chúng ta xuống đó chút đi, ngồi trên xe ngựa mãi ta chán lắm rồi.”

Lý Tông đảo mắt nhìn qua lề đường quán, vài căn nhà nhỏ đối diện cây hòe lớn,
có năm sau cái bàn để ngoài trời, khách giang hồ ăn uống trò chuyện huyên náo.
Thầm nhớ ra, mẹ đây chẳng phải trong nguyên tác mở đầu cốt truyện hay sao.
Đoạn này hình như là Giáp Hiên bị dâm tặc Lãng Lí Hoa trêu ghẹo rồi được Bách
Lý Đăng Phong cứu giúp hay sao. Nghĩ đến nhân vật chính Bách Lý Đăng Phong,
hắn nhắm mắt thử cảm nhận xung quanh, quả nhiên gần đây tồn tại một cổ nội lực
tương đương khác biệt bình thường. Dùng ngón chân cũng đoán được đó là ai, bởi
vì trên đời có kỳ dị như thế nội lực cũng chỉ có Trùng Dương chi thê mà thôi.

Lại giương mắt quan sát trong quán những nhân vật giang hồ kia. Lý Tông chợt
nhếch miệng cười khoái trá, xem ra cốt truyện ngoại trừ bản thân cứu được vốn
phải chết Giáp Lan ra, vẫn chưa có gì thay đổi nhiều. Hôm nay tại quán có dâm
tặc Lãng Lí Hoa đang nghêu ngao móc mũi, đang cạn chén liên tục Tây Thục tứ
mãnh, cùng với đang ở nơi kín đáo uống rượu cô đơn hiệp sĩ lởm Nguyệt Mãn
Không.

“Thú vị” Lý Tông nhếch miệng cười khoái trá.

“ Huynh ngây người cười cái gì vậy Lý đại ca, chúng ta có hay không xuống dưới
kia uống nước?” Giáp Hiên bên cạnh thấy hắn cười cổ quái, mở miệng hỏi.

“Ừm” Lý Tông xoa xoa đầu nàng cười bảo: “Nghe lời muội, chúng ta xuống đây ăn
cơm”

“Ah, đại ca ngươi sao cứ như thế xoa đầu người ta” Giáp Hiên bị hắn cử động
hai mắt ti hí hưởng thụ, ngoài miệng lại không thuận gắt gỏng.

“Được rồi, chúng ta đi nhanh thôi” Giáp Lan ngồi trong xe mỉm cười thúc giục.

“Ừ” Lý Tông dừng ngựa, nhảy xuống trước vươn tay đón các nàng. Giáp Hiên đúng
là chả sao, rất tự nhiên thả người nhảy vào lòng hắn, còn Giáp Lan lại có chút
e lệ, chần chừ mãi mới đưa tay để hắn dắt xuống xe.

“Tỷ tỷ cần gì rụt rè như vậy, Lý đại ca có ăn ngươi đi đâu?”

“Ngươi nha đầu này, ta chưa nói ngươi đấy còn ở đó chất vấn ta, sau này làm
sao gả được chồng”

“Hì hì, không phải còn Lý đại ca cưới ta hay sao?”

“Thôi vào nhanh đi nào” Lý Tông cười khổ thúc giục.

Bấy giờ dã quán khách khứa đông đảo, trò chuyện hăng say, bỗng nhiên đều dừng
miệng ngơ ngác ngước nhìn. Chỉ thấy một nhóm ba người, vừa đàm tiếu vừa chầm
chậm bước tới. Trong đó một nữ tử, hồng y tung bay, tóc đen như mực, biểu hiện
ôn nhu điềm đạm. Khác một nữ tử, vóc người nhỏ nhắn, giữa hai lông mày mơ hồ
lộ ra một tia tinh nghịch, dung mạo tuyệt trần.

Nhưng mà, hai nữ xinh đẹp tựa hồ chúng tinh phủng nguyệt, lại bẻn lẻn theo sát
phía sau một thiếu niên áo trắng khoác đen. Vừa nhìn qua đã khiến người ta
ghen ghét tị nạnh.

Nhìn thấy sự ghen ghét trong mắt đám người, Lý Tông mặt ngoài đạm bạc bình
tĩnh, nhưng trong lòng nhàn nhạt đắc ý. Liếc mắt nhìn phía sau hai nàng, càng
nhìn càng thuận mắt.

Ba người tìm một cái bàn bên dưới cây hòe lớn, Lý Tông rất lịch sự kéo ghế,
ngồi xuống khẽ gọi hầu bàn:

“Tiểu nhị cho một bình trà, một ít thức ăn lên đây”

“Có ngay mấy vị khách quan”

Giáp Hiện lanh lẹ ngồi sang bên cạnh hắn, đưa mắt đảo xung quanh đám khách
khứa, thấy bọn họ thường thường chú ý phía bên mình, có chút nhíu mày không
vui, ghé bên tai hắn nhẹ hỏi:

“Lý đại ca, sao bọn họ cứ nhìn chúng ta vậy”

Lý Tông mỉm cười, chậm rãi giúp nàng lấy chén, trả lời: “Thì chẳng phải do
các muội xinh đẹp quá sao”

“Ah..thật thế sao?” Giáp Hiên a nhẹ một tiếng, hé miệng cười.

“Vậy đại ca, huynh thấy bọn muội có đẹp không?”

“Ừm” Lý Tông đảo mắt quan sát chút xíu, xòe quạt nhàn nhạt ngâm:

“Mai cốt cách,tuyết tinh thần,

Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”

Câu thơ đơn giản liền lột tả hết vẻ đẹp của hai nàng, Giáp Lan thùy mị nết na,
thích hợp làm vợ cả quản lý gia đình. Giáp Hiên tinh nghịch yêu kiều, thích
hợp chiều chuộng thương yêu, mỗi nàng một vẻ nghiêng nước nghiêng thành. Phải
nói tà ác Lý Tông từ lâu lăm le quyết hốt trọn cả hai chị em rồi.

Giáp Hiên mừng híp cả mắt, trong lòng cao hứng vô cùng, đàn bà con gái ai
chẳng thích người khác khen mình xinh đẹp, nhất là ý trung nhân khen tặng,
càng là đáng giá.

Đang lúc cả ba trò chuyện say sưa, bỗng nhiên có tiếng nói nho nhã chen vào:

“Hai vị tiểu thư hữu lễ”

Ngước nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên bạch y phiên phiên, khuôn mặt tuấn tú
lịch sự, sau lưng đeo bảo kiếm, đang chắp tay rất thân sĩ chào hỏi hai nàng.
Còn như Lý Tông đã bị gã xem thành không khí.

Cả Giáp Hiên lẫn Giáp Lan đều sắc mặt cứng đờ, chưa biết xử sự thế nào. Hai
nàng xưa nay đều làm hoàng hoa khuê nữ, suốt ngày ở trong phòng, lần này là
lần đầu tiên hành tẩu giang hồ đây. Nào biết giang hồ hiểm ác, các thanh niên
ghẹo gái chạy khắp nơi.

Lý Tông cũng ngoạn vị quan sát, liền đoán ra gã thân phận.

Lưu Tinh Kiếm-Nguyệt Mãn Không, kẻ này trong nguyên tác xác thực số rất đen,
vừa xuất hiện anh hùng cứu mĩ nhân đã bị người giết rơi. Những tưởng có mình
tham gia, vận mệnh gã sẽ thay đổi, nào ngờ cốt truyện quán tính, lại lần nữa
đem gã đi chịu chết. Phải rồi là chịu chết, dám nhúng chàm nữ nhân của ta sao,
thằng nhóc số mày đen.

Qua mấy ngày trước đọc qua một số thư mục tại Hổ Tiếu Đường, hắn đại khái hiểu
rõ hệ thống tu luyện tại Linh Chủ thế giới . Võ công ở đây theo thứ tự được
phân chia từ Nhất Trùng Sơn đến Thập Trùng Sơn. Trong đó đương kim thiên hạ
đột phá Thập Trùng Sơn chỉ có mấy trăm năm trước Ly Khô đại sư, còn hiện tại
Bát Trùng Sơn Hắc Đăng đại sư, cùng Bang Chủ Vạn Hùng Bang là cao nhất. Thấp
hơn Thất trùng sơn thì có Bách Lý Đăng Phong, hay Gia Cốc…Nói chung Cửu châu
võ lâm chỉ cần đột phá Tứ Trùng Sơn xem như đương thời cao thủ nhất lưu. Lại
so sánh một chút hệ thống võ công ở Hoang võ đại lục, Lý Tông nhận biết được,
nơi này mỗi Trùng sơn tương đương với mỗi trọng thiên trong Hậu thiên cảnh. Ví
dụ như bản thân hắn Hậu thiên cửu trọng đỉnh cao, thì tương đương với Cửu
Trùng sơn, tính ra là người có nội lực cao nhất đương thời. Còn về Thập Trùng
sơn, có phải là đột phá Tiên Thiên hay không, hắn nhất thời chưa rõ.

Còn một điều nữa, người ở thế giới này, tuy tu vi chỉ tính tương đương với Hậu
Thiên cảnh, nhưng thủ đoạn, kỹ xảo lại mạnh mẽ rất nhiều. Ví dụ rõ ràng nhất
chính bản thân hắn hôm trước, lấy Hậu thiên cửu trọng đỉnh cao, đánh với tiếp
cận Bát Trùng sơn Cừu Nhân Cửu vẫn rơi vào hạ phong đấy thôi.

Liếc thử giám định trước mặt Nguyệt Mãn Không đôi chút.

“Nguyệt Mãn Không, 27 tuổi tu vi Tứ Trùng Sơn đỉnh phong

Tuyệt học Lưu Tinh Kiếm Pháp”


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #17